Vốn đệ tử Tiêu Dao Đảo đối mặt với liên quân Huyền Cốt tộc cùng Đoạn Hồn Sơn đã không đủ lòng tin, Tiêu Dao Đảo dù mạnh, nhưng cũng không so được với hai đại tông môn liên thủ. Mấy năm nay tranh đấu trong Bí cảnh Hồng Hoang cũng đa số là thảm bại, huống chi đệ tử trong hầm mỏ lại ít ỏi, chỉ có mười mấy đệ tử thân truyền, tu vi phổ biến còn thấp. Cho nên gặp phải địch tập kích, điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới là rút lui cùng cầu viện, đây cũng là thường tình.
Đối với không ít đệ tử, bọn họ thà rằng Lâm Minh cảm giác sai, đến lúc đó phát tin cầu viện lãng phí, bị chủ đội cười nhạo là sợ bóng sợ gió trông gà hoá cuốc, cũng không muốn thật sự phải đối mặt với đám liều mạng Huyền Cốt tộc và Đoạn Hồn Sơn.
Đệ tử lên tiếng nói chuyện bởi vì Lâm Minh cười lạnh mà rất khó chịu, các đệ tử khác cũng không hiểu Lâm Minh muốn làm gì. Còn Diệp Thủy Đồng lại nhíu đôi mi, đang nghĩ tới điều gì đó.
Lâm Minh rút ra Phượng Huyết Thương, khí thế của hắn cũng dần dần phát tán ra. Ở trong hầm mỏ u tối, có thể thấy rõ trong mắt Lâm Minh lóe lên điện quang tím, tạo ra áp lực bức người.
- Vị trí chúng ta bí mật như thế, hơn nữa bên ngoài còn có bão cát đỏ đang càn quét. Ngươi cảm thấy nếu mình là đội trưởng Đoạn Hồn Sơn hay Huyền Cốt tộc, có khi nào lựa chọn đi ra trong thời tiết này, tìm kiếm chúng ta trong tình huống phạm vi cảm giác thăm dò không đủ 5 dặm?
Lời của Lâm Minh làm đệ tử kia sững sờ. Đúng rồi, ở thời tiết này đào mỏ còn vất vả gấp đôi, càng đừng nói ra ngoài tìm địch chiến đấu, như vậy không phải tự tìm phiền phức hay sao? Hơn nữa càng khó mà tin, bọn chúng vẫn có thể lập tức tìm được vị trí bên mình, điều này tuyệt đối không phải trùng hợp.
- Ngươi... ngươi có ý gì.
- Có ý gì? Đơn giản...
Lâm Minh nhún vai, tiện tay vung thương lên.
- Chính là hoài nghi chúng ta bị người bán đứng.
- Cái gì!
Lời vừa nói ra, toàn trường cả kinh!
- Là ai bán đứng chúng ta?
- Không lẽ ngươi nói là Bạch sư huynh? Điều này... điều này không thể nào!
Đệ tử nói chuyện trước đó liền trợn to mắt, hắn không ngốc, Lâm Minh ngăn cản hắn truyền tin cho chủ đội, cộng thêm hàm ý trong lời Lâm Minh nói, hắn chỉ thẳng đầu mâu về phía Bạch Minh Ngọc!
- Làm sao Bạch sư huynh có thể bán đứng chúng ta, đừng nói bậy!
- Đúng vậy, bán đứng chúng ta có chỗ tốt gì, sẽ chỉ suy yếu sức chiến đấu của Tiêu Dao Đảo!
Nghe có người chỉ ra Lâm Minh hoài nghi Bạch Minh Ngọc là phản đồ, đệ tử ở đây liền hoảng!
Không ai muốn tin Bạch Minh Ngọc phản bội, không phải bọn họ tin tưởng nhân phẩm Bạch Minh Ngọc cỡ nào, mà là vào lúc này, Bạch Minh Ngọc chính là ngọn cỏ cứu mạng của bọn họ. Nếu như Bạch Minh Ngọc thật sự muốn vứt bỏ bọn họ, vậy thì mười mấy người bọn họ sẽ rơi vào trong hoàn cảnh trơ trọi!
Thực lực của bọn họ, ngoài Diệp Thủy Đồng ra, cũng chỉ có Lâm Minh là còn được. Mười mấy người còn lại, sức chiến đấu đều có hạn, dưới tình huống này mà đối mặt với Bạch Minh Ngọc bán đứng, cùng với liên quân Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc hùng hổ tiến tới, khả năng sống sót xa vời đến mức khiến người ta tuyệt vọng!
Không ai muốn chém đứt hết hy vọng của mình, cho nên ở trong tiềm thức, bọn họ không muốn tin tưởng phỏng đoán của Lâm Minh là thật.
Lúc này Lâm Minh tự nhiên không có lòng dạ nào chú ý cõi lòng yếu ớt như pha lê của các đệ tử này, chỉ lạnh băng nói:
- Đối phương cách nơi này đã không đủ 80 dặm, bọn họ tiến lên trong gió lốc dù chậm một chút, nhưng không quá nửa nén nhang sẽ đến bên ngoài hầm mỏ, đồng thời bố trí mai phục. Đến lúc đó chúng ta chính là cá trong chậu, nếu các ngươi muốn tiếp tục ở trong này, ta không theo.
Lâm Minh nói như thế, các đệ tử Thần Hải sơ kỳ liền luống cuống.
- Làm sao bây giờ, có phát tin tức cầu viện hay không?
- Ta không biết, ta vẫn không tin Bạch sư huynh bán đứng chúng ta. Tuy rằng Lâm Minh nói cũng có lý, nhưng Bạch sư huynh gia nhập Tiêu Dao Đảo nhiều năm, là đệ tử dòng chính Tiêu Dao Đảo. Còn Lâm Minh chỉ là vừa tới, còn không phải đệ tử Tiêu Dao Đảo chúng ta, đổi lại là ngươi, ngươi tin tưởng Lâm Minh hay là tin tưởng Bạch sư huynh?
- Ngươi có ý gì, ngươi nói kỳ thật là Lâm Minh bán đứng chúng ta?
- Ta không có nói vậy...
- Các ngươi lo cái gì, nói không chừng không có kẻ địch tới thì sao, ngươi không nghe Lâm Minh vừa nói hay sao, 80 dặm đó! 80 dặm trong bão cát đỏ là cái gì? Khoảng cách xa như vậy, dù cho Lâm Minh có thủ đoạn thăm dò che giấu, cũng chưa chắc tra xét chuẩn xác, cũng có khả năng xuất hiện chút sai lầm.
Mười mấy đệ tử thân truyền hoảng hốt như kiến bò trên chảo nóng, dùng chân nguyên truyền âm nháo nhào xì xào. Bọn họ nói rất nhiều, nhưng tốc độ chân nguyên truyền âm rất nhanh, cũng chỉ là mấy nhịp thở mà thôi.
Một đệ tử đã lấy ra Tiêu Dao Lệnh, chuẩn bị truyền tin cầu viện.
Ngay lúc này, ánh sáng xanh lóe lên, Tiêu Dao Lệnh trong tay đệ tử kia bị một bàn tay trắng muốt giật lấy.
- Diệp... Diệp sư tỷ...
Đệ tử kia nhìn Diệp Thủy Đồng, nuốt nước miếng, tràn đầy khó hiểu.
- Đừng truyền!
Diệp Thủy Đồng lạnh nhạt nói, thu hồi Tiêu Dao Lệnh, trong đầu nàng hồi tưởng lời nói của Bạch Minh Ngọc ở trưởng lão hội, rõ ràng là hắn muốn dồn Lâm Minh vào chỗ chết. Chỉ là nàng không ngờ tới Bạch Minh Ngọc lại điên cuồng như thế, phản bội tông môn cấu kết với Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc, thậm chí còn muốn nàng cùng mười mấy đệ tử thân truyền phải chôn cùng!
Nghĩ lại phương pháp phân chia người của Bạch Minh Ngọc khi trước, Diệp Thủy Đồng càng thêm xác định phán đoán của mình.
"Khó trách hắn giữ ta ở chủ đội, là vì hắn cảm thấy ta còn hữu dụng. Còn người của ta đều là dị kỷ mà hắn phải xóa bỏ, đồng thời phái những người này là ngoài cũng là vì tránh cho Lâm Minh hoài nghi. Bằng không chỉ phải một mình Lâm Minh thì không thể giải thích được, Bạch Minh Ngọc, ngươi thật ác độc!"
Trong đầu Diệp Thủy Đồng xẹt qua những ý nghĩ này, nhưng nàng không thể nói thẳng ra những lời này, chỉ sầm mặt nói:
- Chúng ta đi theo Lâm Minh.
- Diệp sư tỷ, ngươi cũng hoài nghi Bạch sư huynh bán đứng chúng ta.
Một đệ tử kinh ngạc nói, bất kể là tình cảm hay từ bản tính không muốn làm mình tuyệt vọng, bọn họ đều không muốn tin người mà bọn họ luôn kính ngưỡng gọi là Đại sư huynh, lại đi đẩy bọn họ vào đường cùng.
- Đừng nói nhảm nữa, không muốn chết thì chạy nhanh!
Diệp Thủy Đồng càng thêm lạnh giọng, trong mắt nàng đã toát ra sát khí lạnh lẽo!
Sau khi bị Bạch Minh Ngọc bán đứng, Diệp Thủy Đồng không kinh hoảng bối rối, cũng không lên án Bạch Minh Ngọc tại sao đối xử nàng như thế, sao lại phản bội sư môn, mà là toát ra một cỗ sát ý.
Lâm Minh liếc Diệp Thủy Đồng, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, cũng không nói gì, một mình đi ra cửa hầm mỏ.
- Nghe đây, tất cả đệ tử Toàn Đan tiến vào Thánh khí Tu Di Giới của ta!
Diệp Thủy Đồng phát ra hiệu lệnh với các đệ tử Toàn Đan, các đệ tử Toàn Đan này không hề có sức bảo vệ mình trong kịch chiến, thu vào Tu Di Giới có thể bảo hộ bọn họ, nhưng điều kiện kiên quyết phải nằm trên tình huống Diệp Thủy Đồng không chết. Bằng không một khi Diệp Thủy Đồng bị giết, Thánh khí Tu Di Giới bị đánh nát, như vậy bọn họ với tu vi Toàn Đan dù miễn cưỡng chịu được không gian vỡ vụn đả kích, nhưng cũng phải trọng thương, sau đó đối mặt với một đám Huyền Cốt tộc, Đoạn Hồn Sơn như hổ sói, đủ biết được kết cục. Ba đại tông môn đã đánh tới mức này, sẽ không xuống tay lưu tình, mặc cho đệ tử đối phương về tông môn trưởng thành lên.
Lúc các đệ tử Toàn Đan tiến vào Tu Di Giới của Diệp Thủy Đồng, đều tràn đầy lo sợ, bọn họ không có năng lực chống cự vận mệnh, chỉ có thể chờ đợi vận mệnh tuyên án. Tiến vào Thánh khí Tu Di Giới tuy rằng không cần chiến đấu, nhưng kỳ thật lại là thử thách tâm lý to lớn với bọn họ, bọn họ không rõ ràng bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ có thể ngồi đợi như trên đống lửa.
- Lâm sư đệ... ngươi tính thế nào...
Lên tiếng hỏi là Tiêu Thủy Quân dáng người đầy đặn, lúc này khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập phong tình của nàng phủ đầy vẻ tái nhợt, làm nàng có thêm một phen xinh đẹp yếu ớt. Đối với các đệ tử này, bị vứt bỏ, lại bị Huyền Cốt tộc cùng Đoạn Hồn Sơn vây giết, áp lực thật là quá lớn.
- Trước tiên ra ngoài, trốn trong bão cát đỏ sẽ không khó tránh khỏi cảm giác của bọn họ.
Kỳ thật với cảm giác của Mộ Thiên Tuyết, hoàn toàn có thể nương theo bão cát đỏ che chắn vòng qua những người này vây giết, thuận lợi chạy trốn.
Tuy nhiên đã chiến tranh thì sớm muộn gì cũng phải đánh, hơn nữa Lâm Minh đến Bí cảnh Hồng Hoang này chính là vì chém giết, rèn luyện pháp tắc, lắng đọng tu vi ở trong chiến đấu. Nếu cứ mãi chơi trốn tìm với kẻ địch, vậy thì sẽ mất đi ý nghĩa.
Sau khi thu lấy toàn bộ đệ tử Toàn Đan, đội ngũ chỉ còn lại mười mấy người.
Bọn họ đi tới cửa hầm mỏ, bão cát đỏ dữ dội ập vào mặt, vô cùng vô tận che trời, cảnh tượng như tận thế.
Tốc độ cát bay ngập trời đã vượt qua vận tốc âm thanh, có thể nghe được tiếng hạt cát cắt qua không khí sinh ra tiếng nổ.
Hàng tỷ hạt cát đỏ cùng tạo ra âm thanh, nghe chói tai như vô số dao nhọn cắt qua mặt băng.
- Mọi người, thu hồi cảm giác! Chỉ chia ra một phần nhỏ khóa vào người ta là được.
Lâm Minh dùng chân nguyên truyền âm hạ lệnh, những người này nếu tùy tiện tra xét bên ngoài, sẽ dễ bị đối phương phát giác. Bọn họ không có bản lĩnh như Mộ Thiên Tuyết, cảm giác tùy ý tra xét đối phương còn có thể khiến đối phương hoàn toàn không biết
- Cái này...
Những đệ tử này liếc nhau, vẻ mặt do dự. Trong bão cát này, cảm giác của bọn họ cũng có thể vươn ra mấy dặm, nhưng dựa vào mắt nhìn thì tầm nhìn sẽ không quá một trượng, vậy đúng là biến thành người mù. Lâm Minh dẫn bọn họ đến đâu cũng được, dù là đi tới tuyệt địa, bọn họ cũng không phát giác.
- Nghe theo!
Diệp Thủy Đồng lạnh băng nói, các đệ tử này đành phải nghe theo.
- Đi theo ta!
Lâm Minh cũng không để ý, dù sao hắn là người ngoài, không được tín nhiệm cũng là bình thường. Ngược lại Diệp Thủy Đồng tín nhiệm mình như vậy, lại làm hắn bất ngờ.
Lâm Minh nói rồi, lao đầu vào trong cát đỏ mịt mờ, vô số hạt cát đánh vào chân nguyên hộ thể, bùng ra bụi bặm đỏ, phát ra âm thanh như rang đậu.
Đối với đệ tử thân truyền ở đây, đi trong bão cát đỏ cũng không quá khó khăn, có thể thoải mái theo kịp Lâm Minh.
Cứ thế, mười mấy người đi theo Lâm Minh quẹo trái rẽ phải trong bão cát, vòng vo liên hồi.
Tuyến đường như vậy làm bọn họ không hiểu ra sao, cũng tràn đầy hoài nghi cố làm ra vẻ. Nhưng đã tới lúc này, bọn họ chỉ có thể dựa vào Lâm Minh, ngoài ra không còn lựa chọn khác.