Chương 1110: Chuyện nghẹn khuất nhất trên đời
Nhìn thấy Bạch Minh Ngọc trước mặt Lâm Minh giống như đống thịt bằm, đám trưởng lão ở đây mí măt đều nhảy lên, sự tình có thể đại khái đoán ra, Lâm Minh và Diệp Thủy Đồng ở trong một cái hầm bí mật bị Đoạn Hồn Sơn và tộc nhân Huyền Cốt đánh lén, Lâm Minh hoài nghi mình bị người khác bán đứng, sau đó căn cứ theo khẩu cung của một tên địch nhân bị bắt được, chỉ ra đầu mưu là Bạch Minh Ngọc.
Hiển nhiên, trừ khẩu cung của tên địch nhân kia, Lâm Minh cũng không có chứng cớ thiết thực, sự tình trải qua đến tột cùng có phải như vậy hay không, chỉ có khi chân chính sưu hồn mới có thể công bố, nhưng Sưu Hồn Thuật loại công pháp bá đạo này, chỉ cần sưu hồn một lần thì sẽ phá hư tinh thần chi hải của người bị điều tra, sau đó không thể tra xét lần thứ hai, nói cách khác, Lâm Minh còn chưa sưu hồn Bạch Minh Ngọc.
Không sưu hồn, Lâm Minh cũng không có mười phần nắm chắc nhận định Bạch Minh Ngọc là phản đồ.
Dưới tình huống như vậy, hắn vẫn động thủ trước đánh cho Bạch Minh Ngọc tàn phế, sau đó đưa vào trong Tiêu Dao Cung giết chết, sau đó lại trước mọi người sưu hồn.
Cách làm như vậy, khiến cho các trưởng lão ở đây đều có chút khó chịu, Bạch Minh Ngọc dù sao cũng là đệ tử Tiêu Dao Đảo của bọn họ, dưới tình huống không có bất kỳ chứng cớ gì đã bị Lâm Minh giết như vậy.
- Tiểu tử này, đủ độc!
- Quả thật ác độc! Với thiên phú, còn có tâm tính này của hắn, ngày sau trưởng thành đứng lên chỉ sợ là rất khó chấp nhận, so với người trong Ma đạo còn Ma đạo hơn!
Lâm Minh ác độc tạm không nói đến, chỉ cần thực lực đáng sợ kia của hắn cũng khiến cho đám trưởng lão ở đây kiêng kỵ không thôi, Bạch Minh Ngọc có thể ở trong mấy tên thiên tài Thần Hải hậu kỳ vây giết mà có thể chạy trốn, nhưng mà lại bị Lâm Minh bắt sống! Thực lực đối lập này, cũng không chỉ kém một chút đâu.
- Lâm Minh chỉ dựa vào câu nói đầu tiên của đệ tử Huyền Cốt tộc kia mà giết Bạch Minh Ngọc, ta là Bạch trưởng lão thì cũng sẽ phẫn nộ!
- Quả thật, tiểu tử này đến Tiêu Dao Đảo ta chính là muốn Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, đến cầu xin chúng ta, còn kiêu ngạo như vậy.
Các trưởng lão ở đây nhao nhao dùng chân nguyên truyền âm nghị luận, vốn Lâm Minh đến Tiêu Dao Đảo bọn họ chỉ là muốn mang Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả đi, bây giờ lại giết chết Bạch Minh Ngọc, cảnh này khiến trưởng lão ở đây đối với Lâm Minh có ấn tượng không hay ho gì.
- Lâm Minh, thì ra là thế! Ngươi ở dưới tình huống hoàn toàn không có chứng cớ liền ra tay với Minh Ngọc, ai cho ngươi quyền lực này? Hình pháp trưởng lão đâu?
Bạch Khê rống giận một tiếng, theo đó một nam nhân mặt đen từ trên núi đi xuống.
- Bạch trưởng lão. Có thuộc hạ.
Thanh âm người này không có chứa bất cứ tình cảm gì. Bộ dáng thiết diện vô tư, hắn đúng là Hình pháp trưởng lão của Tiêu Dao Đảo.
- Lâm Minh ở dưới tình huống không có bất kỳ chứng cớ đánh chết đệ tử thân truyền, dựa theo luật lệ tông môn Tiêu Dao Đảo sẽ bị tội gì?
- Khởi bẩm Bạch trưởng lão. Dựa theo luật lệ tông môn Tiêu Dao Đảo. Đánh chết đệ tử thân truyền là tử tội. Hoặc là phế bỏ võ công toàn thân biến thành phàm nhân!
- Ha ha ha ha cáp! Tốt! Nói rất hay!
Bạch Khê cười lớn, thanh âm vang vọng toàn bộ không gian Bí cảnh.
Hắn âm hiểm cười nhìn về phía Lâm Minh.
- Nghe được không? Ta có thể sưu hồn Bạch Minh Ngọc, nhưng mà phải trước dựa theo luật lệ tông môn, phế bỏ võ công toàn thân của ngươi! Yên tâm, ta sẽ lưu lại cho ngươi một hơi, chờ đợi kết quả sưu hồn, cho ngươi hiểu được cái gì là chết! Tiêu Hạo Thiên, ngươi không nghe Hình pháp trưởng lão nói chứ! Trước môn quy, mọi người bình đẳng, ngươi là đảo chủ, chẳng lẽ ngươi có thể coi rẻ môn quy? Ngươi cũng biết ngươi đang làm cái gì chứ? Ngươi bảo vệ một tên ngoại nhân giết chết đệ tử thiên tài bổn môn, ngươi là loại đảo chủ này làm sao có thể phục chúng?
Bạch Khê là loại nhân vật cường thế như thế nào, làm sao có thể bị một tên tiểu bối như Lâm Minh dắt mũi đi? Cho dù hắn muốn dùng Sưu Hồn Thuật chứng minh Bạch gia trong sạch, nhưng cũng sẽ không ngoan ngoãn chấp nhận Lâm Minh sắp xếp, như vậy hắn sẽ mất hết mặt mũi.
Mà đối mặt với Tiêu Hạo Thiên bảo vệ Lâm Minh, Bạch Khê lại chụp xuống một cái mũ, khiến cho Tiêu Hạo Thiên nhíu mày, quả thật, dưới tình huống như vậy tiếp tục che chở Lâm Minh thì hắn gặp áp lực rất lớn.
Lúc này, đại trưởng lão Tiêu Hạo Càn đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Đảo chủ, Bạch trưởng lão nói rất đúng, cho dù phải sưu hồn, cũng phải xử trí Lâm Minh trước! Mà Tiêu đảo chủ, ngươi dường như cố ý thiên vị Lâm Minh a, ngươi là chủ của một đảo, không bảo vệ lợi ích của đệ tử bổn môn, lại đi giúp một ngoại nhân, thậm chí không tiếc vận dụng trận pháp Tiêu Dao Cung cùng Bạch trưởng lão giằng co, đây là đạo lý gì?
Tiêu Hạo Càn cũng là người của Tiêu gia, chỉ là tranh đoạt vị trí đảo chủ cùng với Tiêu Hạo Thiên thất bại, trở thành đại trưởng lão, cho nên mới có chút thiên hướng bênh vực sư phụ Bạch Khê của mình, quan hệ với hắn và Tiêu Hạo Thiên cũng không hòa thuận.
Ở Tiêu Dao Đảo, địa vị đại trưởng lão gần với đảo chủ và Thái thượng trưởng lão, bởi vậy Tiêu Hạo Càn nói chuyện cũng rất có cân lượng, cộng thêm trưởng lão ở đây đối với việc làm lúc trước của Lâm Minh quả thật có chút khó chịu, lúc này lại có mấy trưởng lão đứng lên phụ họa nói:
- Đại trưởng lão nói rất có lý.
- Phải chiếu theo môn quy xử trí, nếu không ngày sau nếu như có người noi theo Lâm Minh, hoài nghi đệ tử là phản đồ liền ra tay đánh chết rồi sưu hồn, vậy thì nội môn không phải sẽ trở nên lộn xộn sao?
Tiêu Hạo Thiên hít sâu một hơi, có chút đâm lao phải theo lao, mà lúc này, Lâm Minh chủ động từ sau vách tường năng lượng Tiêu Hạo Thiên bày ra đi ra, cười lạnh nói:
- Phế võ công của ta? Có ý tứ, người không phải vừa mới nói ta không phải là đệ tử của Tiêu Dao Đảo, vậy mà lại dùng môn quy của Tiêu Dao Đảo xử trí ta?
- Chẳng lẽ người Bạch gia các ngươi muốn giết ta, ta nên ngẩng cổ chịu phạt sao, trái lại ta giết Bạch Minh Ngọc, sẽ bị môn quy xử trí, phế bỏ võ công? Đúng là hiên ngang lẫm liệt nha!
Nghe xong Lâm Minh phản bác, Bạch Khê cười ha ha:
- Dựa vào cái gì dùng môn quy Tiêu Dao Đảo xử trí ngươi? Cái này còn cần hỏi sao? Chỉ bằng thực lực của ta mạnh hơn so với ngươi, chỉ bằng tu vi của ta cao hơn ngươi! Ngươi ở trong mắt ta, tính là cái gì? Ta giết ngươi, chỉ giống như giết 1 con gà, giết một con chó, ý niệm trong đầu vừa động, ngươi sẽ chết, ai có thể ngăn trở được? Ngươi không nghển cổ chịu chết còn muốn phản kháng sao?
Mặc kệ là tánh mạng Minh Ngọc, hay là danh dự của Bạch gia ta, đều quý báu hơn tánh mạng của ngươi ngàn vạn lần, bây giờ ngươi giết Minh Ngọc, ta mặc kệ ngươi có lý do gì, ta cũng muốn ngươi chôn cùng, ngươi còn muốn cùng ta lý luận? Quả thực buồn cười! Ngươi không suy nghĩ xem mình có bao nhiêu cân lượng, có cân lượng cùng ta lý luận hay không?
Bạch Khê nói tới đây, bước một bước đi tới Lâm Minh, Diệp Thủy Đồng, Tiêu Thủy Quân đều bị dọa cho sợ, mà Tiêu Hạo Thiên lại cau mày, sự tình cho tới bây giờ, hắn đã không khống chế được nữa rồi.
- Mộ tiền bối! Mộ tiền bối!
Tiêu Hạo Thiên kêu lên trong lòng, đúng lúc này, một tiếng thở dài đột nhiên vang lên, theo đó không gian Bí cảnh này đột nhiên dao động.
- Người nào?
Trong lòng Bạch Khê đột nhiên cả kinh, ngay sau đó, hai tròng mắt của hắn thiếu chút nữa rơi ra, hắn trơ mắt nhìn không gian trước mắt trở nên hơi vặn vẹo, sau đó một phụ nhân áo trắng đột nhiên xuất hiện, nàng ngồi trong không trung, dưới người nàng có lơ lửng một mảnh gấm vóc, cả người tản ra một cỗ khí tức quý phái ung dung, khiến người ta cảm thấy thuyết phục, gương mặt nàng được bao phủ một tầng u quang, khiến cho người ta bất kể nhìn thế nào cũng không nhìn rõ được dung nhân của nàng.
Nàng cũng không phải từ bên ngoài tiến vào, mà là nàng vốn đã ở trong này, nàng luôn luôn ẩn giấu ở trong hư không quan sát trưởng lão hội này, nhưng không ai phát hiện ra một chút bóng dáng của nàng!
- Này... Này...
Bạch Khê liên tục lùi lại mấy bước, từ trên người phụ nhân này, hắn cảm nhận được áp lực khủng bố, thực lực của đối phương sâu không lường được, tuyệt đối là nhân vật cấp Thánh chủ, hơn nữa so với tất cả Thánh chủ Bạch Khê nhìn thấy trước kia đều mạnh hơn rất nhiều, về phần nàng đến tột cùng mạnh tới mức nào, Bạch Khê căn bản không nói chính xác được, nhưng Bạch Khê nhìn nhìn chính mình, là người mạnh nhất của Tiêu Dao Đảo, chỉ có thể miễn cưỡng tới gần cấp Thánh chủ mà thôi.
Không riêng gì Bạch Khê, tất cả trưởng lão ở đây đều trợn tròn mắt, phụ nhân thần bí này lại ẩn giấu ở trong Tiêu Dao Cung lại còn cách bọn họ gần như vậy, nhưng mà không có người nào trong bọn họ có thể biết! Phần thực lực này có thể nghĩ mà biết!
- Ngươi... Ngươi là ai?
Không biết vì sao, Bạch Khê từ trên người phụ nhân trước mắt cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, nhưng mà không biết cỗ khí tức quen thuộc này là gặp qua từ lúc nào.
Phụ nhân áo trắng này tự nhiên chính là Mộ Thủy Thiên, nàng từ trên mảnh vài gấm vóc đứng lên, dung mạo vẫn bao phủ ở trong nu quang, khiến người khác nhìn không ra, dung mạo của nàng đương nhiên không thể lộ trước mặt mọi người, dù sao chuyện này liên quan tới kẻ thù của Thiên Vũ Thánh - Thiên Minh Tử.
- Ta vốn không nghĩ lại sớm xuất hiện trước mặt các ngươi như vậy, bởi vì rất nhiều sự tình còn chưa chuẩn bị tốt, nhưng mà trong trường lại có người tự cho mình là đúng, bởi vì một chuyện nhỏ, lại khiến toàn trường loạn thành cỡ này... Không nói gì nữa, sưu hồn trước đi.
Mộ Thủy Thiên giọng điệu rất bình tĩnh phân phó, đám người cao tầng của Tiêu Dao Đảo ở đây ra ngoài Tiêu Hạo Thiên ra thì không ai biết nàng, nhưng thanh âm của nàng lại khiến cho bọn họ không thể làm trái.
Bạch Khê mí mắt nhảy lên, đối mặt với áp lực của phụ nhân này, hắn siết chặt nắm đấm:
- Việc nhỏ? Sưu hồn? Hừ! Ngươi nói sưu hồn thì sưu hồn sao? Ngươi rốt cuộc là ai? Đây là trọng địa Tiêu Dao Đảo ta, ngươi trà trộn vào đây, dựa vào cái gì ra lệnh cho ta?
Nếu không phải bởi vì từ trên người Mộ Thủy Thiên cảm nhận được khí tức khủng bố, Bạch Khê đã sớm động thủ rồi.
Mộ Thủy Thiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bạch Khê, ánh mắt trở nên linh hoạt, sắc bén, nàng lạnh lùng nói:
- Dựa vào cái gì ra lệnh cho ngươi? Chuyện này còn hỏi sao? Chỉ bằng thực lực của ta mạnh hơn ngươi, chỉ bằng tu vi của ta cao hơn ngươi, ngươi ở trong mắt ta, thì tính là cái gì đây? Ta giết ngươi, chỉ giống như giết một con gà, giết một con chó, ý niệm trong đầu vừa động, ngươi sẽ phải chết, ai có thể ngăn trở được? Ngươi không nghe mệnh lệnh của ta thì còn có thể phản kháng hay sao?
Mộ Thủy Thiên khí thế đột nhiên gia tăng, đem những lời vừa rồi Bạch Khê nói với Lâm Minh nói lại, toàn bộ thuật lại một lần, khiến cho Bạch Khê sắc mặt kịch biến.
- Ngươi... Ngươi...
Bạch Khê tức giận đến phát run, thế giới này chuyện khiến cho người ta nghẹn khuất nhất chính là bị người khác dùng những lời mình nói qua phản công lại mình, mà lại cố tình khiến cho hắn không thể phản bác.
Lúc trước hắn còn tùy ý trào phúng Lâm Minh, trong nháy mắt, lại bị đổi người, hắn bị người khác tùy ý trào phúng, lúc trước càng đắc ý, thì bây giờ lại bị đắc tới sưng cả mặt. Hơn nữa chuyện này còn trước mặt bao nhiêu người, trước mắt rất nhiều tiểu bối Tiêu Dao Đảo, hắn bị người khác trào phúng cho thương tích đầy mình!
Bạch Khê cắn mạnh môi, siết chặt hai đấm, móng tay đâm vào trong thịt, hắn muốn ra tay với Mộ Thủy Thiên, nhưng cân nhắc một phen, hy vọng thắng lợi của hắn rất xa vời.
- Hiện tại bắt đầu sưu hồn đi! Về phần ngươi... Bạch Khê, sưu hoặc không sưu, tùy ngươi.
Mộ Thủy Thiên lạnh giọng nói, dưới thực lực tuyệt đối áp chế, căn bản không có người dám phản bác nàng.
- - - - - oOo- - - - -