Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1134: Thanh lý độc xà




- Lưu trưởng lão, ngươi là nguyên lão của Tiêu Dao Đảo, trong ba đại Thái thượng trưởng lão, ngươi có tuổi tác lớn nhất, trong mấy vạn năm qua này, tuy rằng ta không xuất hiện trước mặt người khác, nhưng vẫn luôn ở sâu trong Tiêu Dao Cung, rất nhiều sự tình của ngươi thì ta đều thấy rõ, đối với nhân cách của ngươi cũng có chút hiểu được, lúc trước, ta và Chu trưởng lão đã nói qua rồi, hắn nói một vài chuyện, theo ta được biết, mấy ngày trước, ngươi, Chu trưởng lão, còn cả Bạch Khê Bạch trưởng lão nữa đi lại với nhau rất gần phải không?
Một câu hỏi nhẹ nhàng này của Mộ Thủy Thiên rơi vào tai của Lưu trưởng lão thì lại làm cho trái tim hắn đập mạnh một cái!
Chu trưởng lão mà Mộ Thủy Thiên nhắc tới chính là người cuối cùng trong ba đại Thái thượng trưởng lão, lúc trước Mộ Thủy Thiên muốn chuyển Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả cho Lâm Minh đột phá Cửu Vẫn, toàn bộ người trong tông môn đều phản đối, mà Bạch Khê còn là kẻ phản đối kịch liệt nhất, hắn liên hợp rất nhiều trưởng lão chống lại mệnh lệnh của Mộ Thủy Thiên.
Mà trên thực tế, hai đại Thái thượng trưởng lão khác tuyệt đối cũng không chào đón Mộ Thủy Thiên, không có ai hy vọng trên đầu mình lại có thêm một “Thái thượng hoàng”, cướp đi quyền lực của họ.
Dưới tình huống như vậy, ngay từ đầu bọn họ đã có khuynh hướng nghiêng về Bạch Khê.
Nhưng về sau, Lâm Minh độ kiếp hoàn mỹ, thành tựu Cửu Cửu Mệnh Vẫn, bọn họ lại thay đổi suy nghĩ, Lâm Minh thật sự có biểu hiện rất xuất sắc, nếu Lâm Minh có thể trở thành đại giới Giới Vương, Tiêu Dao Đảo có thể trở thành Thánh địa cấp Giới Vương, như vậy thì bọn họ là nguyên lão, cho dù chỉ được dính chút chỗ tốt thì cũng vô cùng có lợi, đây tuyệt đối không phải la một gốc Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả Thiên giai tuyệt phẩm có thể sánh bằng được.
Cho nên, bọn họ lại bắt đầu có khuynh hướng nghiêng về Mộ Thủy Thiên, hiện tại nghe Mộ Thủy Thiên đột nhiên nhắc tới món “nợ cũ” đó, hơn nữa nàng còn chia tách tất cả trưởng lão ra, nói chuyện với riêng từng người, không có ai biết người khác đã nói gì, điều này làm cho bọn họ có chút hoảng sợ.
Một khi người khác kể lại hết mọi chuyện, trong khi mình lại ngu ngốc bào chữa cho Bạch Khê, vậy thì tất nhiên sẽ lưu lại ấn tượng cực kỳ không hay trong lòng Mộ Thủy Thiên, từ đó, sau này cho dù Tiêu Dao Đảo tăng lên, thì bọn họ cũng không có chút chỗ tốt nào, thậm chí còn bị phân hóa nữa.
Từ xưa tới nay, tranh đấu quyền lực thì không có gì là đúng sai cả, những kẻ tự cho chính trực kia hơn phân nửa sẽ chết rất thảm, đối với kẻ khống chế quyền lực cao nhất mà nói, mặc kệ ngươi là người tốt hay người xấu thì đều không việc gì cả, bọn họ chỉ tuân theo một nguyên tắc, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Lưu trưởng lão đã nhận ra, Mộ Thủy Thiên là rất khó đối phó, lúc trước nàng ẩn cư trong Tiêu Dao Cung là do không tiện làm lộ thân phận, hiện tại nàng đã xuất hiện rồi, thì sẽ hoàn toàn nắm quyền lực vào tay. Như vậy sau này khi Tiêu Dao Đảo trở thành Thánh địa cấp Giới Vương, nàng mới có thể khống chế tốt Tiêu Dao Đảo, điều nàng muốn chính là toàn bộ đảo này chỉ có duy nhất một thanh âm của nàng.
Mà lúc trước, đám người Bạch Khê, Tiêu Hạo Càn phản đối nàng, thì đã đứng phía đối lập với Mộ Thủy Thiên rồi, e rằng hiện tại bọn họ có ngả theo chiều gió thì cũng đã muộn, đối với người cầm quyền mà nói, thứ bọn họ thiếu nhất chính là tín nhiệm đối với người khác, mà lịch sử đã chứng minh rồi, bất kỳ kẻ cầm quyền nào dễ dàng tin tưởng người khác thì kết cục thường đều rất thảm! Hơn nữa tín nhiệm kẻ đã từng là địch nhân còn còn là hành vi cực kỳ ngu xuẩn!
Rất hiển nhiên, Mộ Thủy Thiên chẳng những muốn trên trưởng lão hội chỉ có một thanh âm, mà còn muốn lập uy, mà Bạch Khê, Tiêu Hạo Càn, hiển nhiên sẽ là “con gà” bị giết để “dọa khỉ”.
- Tiền bối, ta có việc muốn bẩm báo.
Hiểu rõ điều này, Lưu trưởng lão lập tức lựa chọn đứng theo phe, Mộ Thủy Thiên không thiếu dã tâm, cũng không thiếu thủ đoạn, đi theo nàng thì đương nhiên tốt hơn so với Bạch Khê rất nhiều.
...
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, tất cả trưởng lão, ngoài Bạch Khê và Tiêu Hạo Càn ra, đều đã tự mình gặp Mộ Thủy Thiên một lần.
Điều này làm cho Tiêu Hạo Càn càng bất an hơn, tuy rằng bề ngoài thì hắn vẫn coi như trấn định, nhưng kỳ thật trong nội tâm đã vô cùng lo lắng, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
- Ngươi hoảng cái gì? Mộ Thủy Thiên còn chưa làm gì cả, đã khiến cho ngươi áp lực lớn như vậy, làm cho ngươi tự loạn trận tuyến! Nếu nàng thực sự làm gì đó, thì chẳng phải ngươi sẽ nghển cổ chịu chết hay sao!
Bạch Khê dùng chân nguyên truyền âm răn dạy Tiêu Hạo Càn, Tiêu Hạo Càn cười khổ, miễn cưỡng gật gật đầu, lời của Bạch Khê thì đương nhiên hắn hiểu được, nhưng hiện tại bọn hắn ở trước mặt Mộ Thủy Thiên thì làm gì có chút ưu thế nào đâu? Mộ Thủy Thiên dựa vào thanh thế sau khi Lâm Minh độ thiên kiếp tạo thành, đã phân hóa Trưởng lão đoàn, bất kể thực lực hay là quyền uy trong lòng rất nhiều trưởng lão thì đều vượt xa hắn và Bạch Khê rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên tiểu thiên thế giới trước mặt Tiêu Hạo Càn chấn động, sau đó, Mộ Thủy Thiên xuất hiện trước mặt mọi người.
- Bạch trưởng lão, Tiêu trưởng lão, các ngươi đi theo ta một chút...
Mộ Thủy Thiên nhẹ nhàng nói, Bạch Khê âm thầm căng thẳng, nhìn tiểu thiên thế giới không ngừng biến ảo phía sau Mộ Thủy Thiên, hắn có cảm giác không dám đi vào.
Tiêu Dao Cung này vốn do Mộ Thủy Thiên khống chế, cộng thêm thực lực của Mộ Thủy Thiên cao hơn bọn hắn không biết bao nhiêu lần, tiến vào tiểu thiên thế giới kia, sẽ phát sinh chuyện gì thì chỉ có trời mới biết!
Tiêu Hạo Càn tự nhiên cũng nghĩ tới điểm này, sắc mặt hắn càng khó coi hơn.
Bạch Khê miễn cưỡng cười cười, nói:
- Mộ tiên tử có chuyện gì, cứ nói trong này là được rồi!
Khi Bạch Khê nói ra lời này, các trưởng lão khác đều âm thầm có chút đồng tình với hắn, kỳ thật tất cả những điều mà Bạch Khê làm khi trước thì đều là phản ứng bình thường của một người ham mê quyền lực, không coi là sai lầm, không có ai lại nguyện ý chắp tay nhường ra quyền lực của bản thân, bao gồm cả lúc trước vì chuyện của Bạch Minh Ngọc mà muốn giết chết Lâm Minh, điều đó đối với Thái thượng trưởng lão có quyền uy rất lớn mà nói, giết một tên đệ tử để lập uy thì cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ tiếc, hắn đánh giá sai đối thủ, đá vào miếng sắt rồi.
Hiện tại Mộ Thủy Thiên rõ ràng muốn hạ bệ Bạch Khê, ít nhất cũng làm cho hắn mất đi địa vị hiện tại, mà các trưởng lão khác của Tiêu Dao Đảo thì đa số đều đã bán đứng Bạch Khê rồi, nhất là những kẻ vốn có quan hệ thân cận với Bạch Khê kia thì lại đã tỏ vẻ trung tâm với Mộ Thủy Thiên vào cuộc nói chuyện khi nãy.
Dù sao bọn họ cũng không xác định được người khác có mật báo chuyện Bạch Khê liên hợp các trưởng lão khi trước hay không, nếu người khác đã báo rồi, mà mình còn ngu ngốc giấu giếm, vậy thì chính là cực kỳ ngu xuẩn.
Ngược lại, nếu trung thực kể lại tất cả, thể hiện lòng trung thành, vậy thì kiểu gì cũng sẽ không phải thiệt thòi.
Điều này chỉ có thể trách nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi mà thôi, hiện tại bọn họ đối mặt với Bạch Khê, trong lòng đều có chút áy náy, loại cảm giác này làm cho người ta rất khó chịu, nhưng thời gian càng lâu, chút áy náy này sẽ biến thành oán hận, đây chính là tâm lý của con người. Ngươi làm cho ta cảm thấy áy náy, chột dạ, ta sẽ không còn muốn gặp lại ngươi nữa, tiếp xúc với ngươi nữa.
Cho nên trong lúc vô tình, Bạch Khê và Tiêu Hạo Càn đã bị cô lập.
- Nga? Nói ở trong này thì cũng có thể được!
Mộ Thủy Thiên có vẻ rất dễ nói chuyện, nàng như cười như không, nhìn các trưởng lão khác một cái, nói:
- Vậy thì mời các trưởng lão khác, trừ Tiêu trưởng lão và Bạch trưởng lão ra, đều đi ra ngoài chờ đi.
Mộ Thủy Thiên vừa nói như vậy, lập tức làm cho Tiêu Hạo Càn cùng Bạch Khê cả kinh, bọn họ nhìn về phía những người khác, thấy những người khác đều có chút trốn tránh khi thấy ánh mắt của họ.
Đảo chủ Tiêu Hạo Thiên là người đầu tiên đi ra ngoài, sau đó, mọi người lần lượt nối đuôi nhau đi ra, không có một ai lưu lại cả. Thậm chí có vài người còn bước nhanh vài bước, chỉ sợ là người lưu lại cuối cùng, khiến cho Mộ Thủy Thiên có ấn tượng không tốt với mình.
Sau khi các trưởng lão rời đi, không gian này chỉ còn lại Mộ Thủy Thiên, Bạch Khê, Tiêu Hạo Càn, không gian cũng hoàn toàn được đóng kín lại.
Thấy cảnh này, Bạch Khê cười thảm:
- Ha ha ha! Không thể tưởng được! Thật sự là không thể tưởng được! Thế giới võ giả đúng là hiện thực như vậy, hôm nay Bạch Khê ta rơi vào kết cục như vậy, giống như một ôn dịch, ai gặp cũng sợ, chỉ hận không thể lập tức rũ bỏ quan hệ với ta. Ngươi thật sự có thủ đoạn giỏi a!
Bạch Khê nhìn Mộ Thủy Thiên, cắn răng nói, mà phía sau Bạch Khê, Tiêu Hạo Càn đã run rẩy toàn thân. Đối mặt với Mộ Thủy Thiên, hắn cảm nhận được áp lực cực lớn, đây là một nữ nhân có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của bọn họ.
- Thủ đoạn thì chưa nói tới, chỉ là sau khi Lâm Minh độ Cửu Cửu Mệnh Vẫn, bất kể thực lực hay là uy tín thì ta đều chiếm ưu thế tuyệt đối, kỳ thật ngươi đã không được coi là đối thủ của ta nữa rồi, ta thực ra cũng có thể buông tha cho ngươi, chỉ là... ta sẽ không để cho địch nhân và kẻ trong tương lai có thể trở thành địch nhân một chút cơ hội nào, cha ta đã dùng cái chết để dạy cho ta một bài học thảm khốc! Ta không hy vọng có một con rắn độc ở phía sau ta, mặc dù ngươi không có thực lực uy hiếp được đến ta, nhưng lại có thể vì oán hận mà bán đứng tin tức của ta hoặc Lâm Minh cho kẻ thù trong tương lai, hoặc là sau này ta gặp nạn, ngươi lại sẽ bỏ đá xuống giếng! Ngươi đã sinh ra oán hận với ta, nếu không hóa giải được, như vậy thì làm sao ta lại có thể lưu lại cho ngươi cơ hội báo thù cơ chứ?
Cảnh tượng Thiên Vũ Thánh địa diệt vong, Mộ Thủy Thiên ghi nhớ suốt đời, phụ thân của nàng, lão Thánh chủ của Thiên Vũ Thánh địa, chính là do lúc trước không xuống tay trước đối với Thiên Minh Tử, nên kết quả mới bị cắn ngược lại.
Làm sao Mộ Thủy Thiên lại còn đi giẫm vào vết xe đổ đó nữa? Một khi để cho Bạch Khê nhận ra kẻ thù của mình là Thiên Minh Tử, như vậy thì khế ước mà nàng dùng Linh khí quyển trục để ký kết với rất nhiều trưởng lão kia e rằng cũng sẽ không có tác dụng gì nữa, Thiên Minh Tử rất có thể có biện pháp giải trừ được, đến lúc đó, một khi bị Thiên Minh Tử biết được sự tồn tại của mình, Mộ Thiên Tuyết và Lâm Minh, thì hậu quả có thể nghĩ mà biết!
- Tốt! Coi như ngươi lợi hại! Ta nhận thua, ta muốn xem ngươi định xử trí ta như thế nào!
Bạch Khê phất tay áo, lạnh giọng nói, theo hắn thấy, Mộ Thủy Thiên chỉ giải trừ chức vụ của hắn là cùng, nhiều nhất cũng chỉ là giam lỏng lại, chứ không thể giết hắn, nếu không một là sẽ tạo ra dư luận trong Tiêu Dao Đảo rằng nàng vì quyền lực mà giết chết nguyên lão, tuy rằng không ai dám làm gì nàng, nhưng dù sao nàng cũng cố kỵ ảnh hưởng của dư luận chứ!
Sát nghiệt quá nặng, dễ dàng không hiểu thấu được lòng người.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Khê, khóe miệng Mộ Thủy Thiên hơi cong lên:
- Dường như ngươi không sợ hãi thì phải? Đáng tiếc... ngươi đã đoán sai rồi...
- Ân?
Bạch Khê chấn động, mạnh mẽ lui về phía sau một bước, vươn tay về phía Tu Di Giới, mà lúc này, hắn bỗng cảm thấy hoa mắt, Mộ Thủy Thiên đã đi tới trước mặt hắn.
Oanh...
Thấy không rõ Mộ Thủy Thiên ra tay như thế nào, chỉ trong nháy mắt, Bạch Khê cảm giác trời đất xoay chuyển, bản thân mình giống như rơi vào không gian vũ trụ nào đó, chung quanh đều là các bông tuyết đang rơi xuống!
Bạch Khê muốn đánh vỡ thế giới này, nhưng hắn lại cảm thấy toàn thân mình càng lúc càng đuối sức, ý thức, cảm giác đều rời khỏi thân thể mà đi, loại cảm giác này giống như là phàm nhân đối chọi với tự nhiên, không có chút sức lực nào...
Chênh lệch quá xa!
...
Ba ngày sau, mọi người trong Tiêu Dao Cung thấy Tiêu Hạo Càn cùng Bạch Khê, bọn họ đi theo sau Mộ Thủy Thiên, bề ngoài thì có vẻ không có khác thường gì, chỉ là cực kỳ vâng lời Mộ Thủy Thiên, hơn nữa trong ánh mắt đều toát ra một tia kính sợ cực sâu!
Loại ánh mắt này giống như đã bị khống chế tâm thần, gieo xuống nô ấn, đương nhiên, không có người nào dám đi hỏi Mộ Thủy Thiên, chỉ có thể chôn chặt nghi vấn này vào sâu trong đáy lòng, bề ngoài thì giả bộ như không biết, chỉ là trong lòng càng sợ hãi nữ nhân Mộ Thủy Thiên này hơn, không hề nghi ngờ gì nữa, nàng cũng không phải kẻ nhân từ nương tay gì, ai làm trái nàng, kết cục sẽ rất thảm! Tiêu Hạo Càn và Bạch Khê chính là tấm gương!
Mặc kệ là Tiêu Hạo Càn cùng Bạch Khê đã bị Mộ Thủy Thiên làm gì, nhưng dù sao bọn họ cũng không chết, kể từ đó, đệ tử bình thường của Tiêu Dao Đảo không thể biết được tình huống này, mà những cái gọi là dư luận kia cũng không sinh ra, Mộ Thủy Thiên cứ như vậy mà hoàn toàn thu lấy Tiêu Dao Đảo vào tay, bài trừ toàn bộ địch nhân, lại không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng bất lợi nào, ngược lại còn làm cho quyền uy của nàng tăng lên tới mức cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.