Lúc ngón tay Phong Thần Thiên Tôn xẹt qua hư không, để lại quỹ tích màu vàng tía, những đường quỹ tích ánh sáng kết hợp tạo thành phù văn màu vàng tía kỳ dị.
Lâm Minh ngây ra một lúc, chữ phù màu vàng tía này như tỏa ra ma lực kỳ dị, làm cho Lâm Minh vừa nhìn thấy chúng liền hãm vào trong đó.
Đây là...
Tâm thần Lâm Minh chấn động!
Ngón tay Phong Thần Thiên Tôn không ngừng, khắc ra phù văn thứ nhất, liền tiếp tục cái thứ hai, thứ ba, thứ tư....
Liên tục khắc ra, mỗi một nét của hắn rất chậm, khắc ra quỹ tích huyền diệu xa xưa, tựa như ẩn chứa chí lý thiên địa.
Toàn bộ quá trình không có một chút tiếng động, hoàn toàn là trao đổi im lặng.
Lúc này, trong mắt Lâm Minh chỉ có những phù văn thần bí này, không còn gì khác.
Kỳ thật hắn không hiểu được Phong Thần Thiên Tôn khắc cái gì, nhưng mơ hồ cảm giác được những phù văn này là trân bảo vô cùng quý giá, ẩn chứa huyền ảo đại đạo thiên địa!
Khoảng khắc, Lâm Minh hoàn toàn tiến vào trang thái không linh, mọi thứ xung quanh đều mất đi ý nghĩa đối với hắn.
Trên thính phòng, mấy tỷ người cũng thấy cảnh tượng này.
- Cái bóng kia là ai, hắn đang làm gì?
- Đó hẳn là dấu ấn thần hồn của đại năng thượng cổ trên Phong Thần Đài, trải qua mấy trăm triệu năm, thậm chí hàng tỷ năm cũng không phai mờ! Chẳng lẽ là vì Lâm Minh, nó bị kinh động? Trời ạ, thật là không thể tưởng tượng!
- Nghe nói thiên tài tuyệt thế leo lên một bước cuối cùng trên Phong Thần Đài, sẽ xuất hiện thiên địa dị tượng, Hạo Hư Tử Hạo Vũ Thiên Cung, Thần Biến kỳ leo đến một ngàn trượng cuối cùng trên Phong Thần Đài, đã từng xuất hiện thiên địa dị tượng. Có lẽ, cái bóng đại năng này chính là thiên địa dị tượng của Lâm Minh khi lên đến Phong Thần Đài!
- Thật không thể tưởng tượng, kinh động đại năng thượng cổ! Hình như hắn đang viết gì đó!
- Đúng là viết gì đó, chỉ là ta hoàn toàn không nhìn rõ, hình như bị thứ gì che chắn!
Mọi người căn bản không nhìn rõ những chữ viết kia, rõ ràng thấy cái bóng đang khắc từng nét, nhưng trong quá trình hắn khắc ra, lực lượng pháp tắc thiên đạo xung quanh như bị vặn vẹo, làm bọn họ không thể nhìn rõ ràng.
- Là chữ? Hay là phù văn? Ai nhìn ra đang viết cái gì?
Nhiều người ra sức mở to mắt, liều mạng muốn nhìn rõ cái bóng Thiên Tôn đang viết cái gì. Nhưng bọn họ càng ra sức nhìn, ánh mắt lại càng mờ nhạt, cuối cùng cả ngón tay của cái bóng Thiên Tôn cũng không thấy rõ được.
- Thật đáng tiếc!
- Nhìn không ra!
Mọi người đều mơ hồ đoán được, cái bóng trên Phong Thần Đài có thể là người nổi bật trong Thiên Tôn, bằng không làm sao chỉ với một cái bóng để lại mà đã khủng bố như thế.
Chữ viết, phù văn khắc ra, nói không chừng ẩn chứa thiên địa đại đạo nào đó, nếu có thể nhớ được chúng, sẽ được lợi không ít!
- Chúng ta không nhìn rõ, vậy Lâm Minh có thể thấy rõ được không?
- Chẳng lẽ cái bóng này đặc biệt xuất hiện, khắc chữ cho Lâm Minh xem?
Mọi người xì xào bàn tán, vừa kinh sợ lại vừa hâm mộ.
Thần quang màu vàng tía bao phủ, như vạn sợi tơ rũ xuống bao phủ Lâm Minh cùng cái bóng Thiên Tôn, không ai thấy được trên bậc 33 Phong Thần Đài đã xảy ra chuyện gì.
Trong hào quang chói mắt này, Lâm Minh cảm thấy thân thể mình dường như không còn trọng lượng, hắn trừng mắt nhìn những phù văn thần bí bay vào người mình, một phần chôn sâu vào máu thịt, một phần in lên linh hồn lực, còn có một bộ phận bay vào thế giới trong cơ thể hắn.
"Rốt cuộc đây là cái gì? Pháp tắc? Tin tức? Hay là cả hai?"
Lâm Minh hít sâu một hơi.
Ngay khoảng khắc đó, hào quang biến mất, cái bóng Phong Thần Thiên Tôn cũng biến mất theo, hóa thành đốm sáng vàng tía bay đi như cánh hoa.
Trong nháy mắt cuối cùng, Lâm Minh cảm nhận được bên trong hào quang có một cỗ ý chí mạnh mẽ, dường như kèm theo bất khuất cùng không cam lòng....
"Phong Thần Thiên Tôn..."
Tâm thần Lâm Minh vô cùng phức tạp, trong nháy mắt Phong Thần Thiên Tôn biến mất, uy áp ngập trời cũng khôi phục bình thường.
- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
- Cái bóng đại năng cổ biến mất, phù văn hắn khắc ra cũng không thấy.
Mọi người không thấy cảnh phù văn màu vàng tím nhập vào người Lâm Minh, hoàn toàn không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. 1000 trượng cuối cùng trên Phong Thần Đài, hoàn toàn không giống như bọn họ dự đoán.
Vốn bọn họ nghĩ, Lâm Minh sẽ còn phải chịu đựng một lần thiên kiếp khủng bố, thậm chí có thể thất bại, nhưng không ngờ tới lại là kết quả này.
Lâm Minh hít sâu một hơi, cầm lấy Phong Thần Đài thô ráp, từng bước đi tới!
10 trượng, 9 trượng, 8 trượng, 7 trượng, 6 trượng, 5 trượng...
Chỉ còn vài bước liền lên đỉnh, nhưng Lâm Minh không hề nóng vội, mỗi một bước vô cùng vững vàng.
Hàng tỷ người ngừng thở, tập trung vào Lâm Minh.
Khoảng khắc cuối cùng, thời gian dường như trở nên vô cùng chậm chạp.
Lâm Minh vững vàng giơ tay phải, bám lên bờ bậc 33 Phong Thần Đài.
Tay phải dùng sức, hắn như dùng hết sức của bản thân, chậm rãi kéo thân thể đi lên.
Đầu tiên là tay chạm đất, sau đó thân người, hai chân, Lâm Minh nửa quỳ trên bậc 33 Phong Thần Đài, chậm rãi đứng thẳng dậy.
Lên đỉnh 33 bậc Phong Thần Đài!
Khoảng khắc đó, Lâm Minhcảm thấy sinh mệnh của mình nhận được một loại tẩy rửa không rõ, hắn đứng trên độ cao 33 vạn trượng, nhìn xuống mặt đất mênh mông, nhìn ra ngân hà xa xăm!
Vào lúc này, thân thể, linh hồn, thế giới trong cơ thể hắn đều được thăng hoa và lột xác, bắt đầu chầm chậm dung hợp.
- Lên đỉnh, cuối cùng lên đỉnh rồi!
- Thần tích!
Hàng tỷ người xem, khoảng khắc đó không có hoan hô, bọn họ đều chìm đắm trong rung động không thể nói nên lời.
Yên lặng chừng mười mấy nhịp thở, ghế người xem liền sôi trào!
- Lên đỉnh Phong Thần Đài, quả là như nằm mơ! Lâm Minh tuyệt đối là tuyệt thế thiên kiều triệu năm qua trên khắp Thần Vực!
- Tiềm lực thiên phú không thể lường được, tương lai có khả năng trở thành nhân vật Thiên Tôn!
- Vượt xa truyền nhân Thiên Tôn!
Truyền nhân Thiên Tôn mà mọi người nói, là chỉ riêng phương diện tiềm lực. Lâm Minh leo lên Phong Thần Đài đạt tới trình độ này, không phải vì thực lực của hắn, mà là vì hắn vượt qua 33 trọng thiên Mệnh Vẫn, lại trải qua thiên kiếp, bằng không sẽ không có khả năng lên đỉnh.
Ở Thiên Cung, Hạo Vũ Thiên Tôn nhìn Lâm Minh đứng trên bậc 33 Phong Thần Đài, mấy lần muốn mở miệng, lại không biết phải nói gì.
Yên lặng mấy chục nhịp thở, hắn mới chầm chậm nói:
- Thần Mộng, cái bóng cuối cùng, đó là Phong Thần Thiên Tôn?
Thần Mộng Thiên Tôn gật đầu, khẽ nói:
- Ta cũng chưa từng gặp bản thân hắn, nhưng có thể cảm nhận khái quát khí tức, hẳn là không sai.
- Ừ, ta cũng cảm nhận một chút, thật là làm ta rung động. Ta dùng mảnh vỡ Phong Thần Đài thượng cổ, cộng thêm vô số Tuyên Cổ Thần Thạch luyện chế thành Phong Thần Đài hiện tại, nhưng dù thế, Phong Thần Đài có thể chiếu ra cái bóng của Phong Thần tiền bối, thực lực của hắn đã không thể tưởng tượng. Có lẽ dùng Thiên Tôn cũng không đủ hình dung được hắn, không biế cuối cùng Phong Thần tiền bối viết xuống những gì trên không trung?
Hạo Vũ Thiên Tôn vô cùng cảm khái, cùng là danh hiệu Thiên Tôn, kỳ thật hắn không có chút so sánh với Phong Thần Thiên Tôn. Hoặc là, kỳ thật Phong Thần Thiên Tôn đã vượt qua phạm trù Thiên Tôn.
Thần Mộng Thiên Tôn nói:
- Ta cũng chỉ thấy được một phần bút tích của Phong Thần tiền bối, hẳn là pháp tắc cao nhất 33 trọng thiên. Trong đó còn có thể bao hàm một ít tin tức, miêu tả trận chiến 3.6 tỷ năm trước.
3.6 tỷ năm, thời gian vô cùng xa xưa, mặc dù Thần Vực có Thiên Tôn thọ mệnh đạt tới gần trăm triệu năm, nhưng vẫn có rất nhiều thứ trôi đi trong dòng sông lịch sử.
Cũng tương tự, tuổi thọ người phàm là gần trăm năm, như vậy chuyện 3600 năm trước, ai mà nói rõ được? Huống chi sau trận đại kiếp nạn kia, rất nhiều cao thủ cũng ngã xuống, ngay cả văn minh võ đạo cũng bị đánh xuống trạng thái nguyên thủy, rất nhiều thứ phải phát triển lại lần nữa.
Một số bí ẩn, cũng theo đó biến mất trong dòng sông lịch sử, cũng chỉ có những nhân vật đỉnh cao Thần Vực mới biết sơ sơ.
Nghe Thần Mộng Thiên Tôn nhắc tới 33 trọng thiên, Hạo Vũ Thiên Tôn nhíu mày nói:
- Đến nay ta vẫn chưa rõ, rốt cuộc Lâm Minh đã trải qua cơ duyên gì, có thể tiếp xúc tới ý cảnh 33 trọng thiên. Bởi vì quy tắc thiên đạo thay đổi, Thần Vực bị giam cầm, hiện tại đã rất khó lĩnh ngộ những pháp tắc này.
Hạo Vũ Thiên Tôn nhận định trước khi Lâm Minh lên Phong Thần Đài đã tiếp xúc tới 33 trọng thiên 33 trọng thiên, bằng không làm sao có thể lĩnh ngộ được.
Thần Mộng Thiên Tôn xa xăm nói:
- Lâm Minh quả thật đã lĩnh ngộ ý cảnh 33 trọng thiên trước khi leo lên Phong Thần Đài, nhưng chưa chắc là vì cơ duyên gây ra, có lẽ là bản thân hắn hiểu được.
Hạo Vũ Thiên Tôn sửng sốt:
- Tự mình hiểu được, làm sao như thế? Bị pháp tắc thiên đạo Thần Vực hạn chế, căn bản không tiếp xúc được ý cảnh 33 trọng thiên!
- Có khả năng, ví dụ... nếu Lâm Minh đột phá Cửu Vẫn 33 trọng thiên, lúc chịu pháp tắc thiên đạo tẩy rửa, tiếp xúc tới ý cảnh 33 trọng thiên, thậm chí lúc đó thừa nhận lực thiên kiếp. Nếu nói thế, cũng có thể giải thích được Lâm Minh lợi dụng thiên kiếp...
Thần Mộng Thiên Tôn trước mắt là một trong những nhân vật dẫn đầu Thiên Tôn Thần Vực, nàng hiểu biết Cửu Vẫn 33 trọng thiên nhiều hơn là Hạo Vũ Thiên Tôn.
Hạo Vũ Thiên Tôn nghe xong liền khiếp sợ nhìn:
- 33 trọng thiên... Cửu Vẫn?
Bản thân Hạo Vũ Thiên Tôn lúc trước độ Cửu Vẫn cũng chỉ dừng lại ở 30 trọng thiên, 90 dặm mây nguyên khí.
Bởi vậy hắn cũng không rõ nếu vượt qua Cửu Vẫn 33 trọng thiên sẽ gặp được gì.
Nếu đúng như Thần Mộng Thiên Tôn nói, thành tựu tương lai của Lâm Minh thật là khó tưởng tượng.
Đương nhiên, nếu thật sự nói hắn có thể trở thành nhân vật như đại năng thời cổ, vậy còn xa lắm, dù sao thành tựu của những nhân vật đó cũng không phải toàn xem là độ Cửu Vẫn mấy trọng thiên.
Bởi vì đi phàm Cửu Vẫn chỉ là khởi bước của con đường tu võ, sau này còn có rất nhiều cảnh giớ. Những cảnh giới này cần mỗi bước phải vững chắc, hơn nữa còn có rất nhiều tài nguyên đắp lên cùng tích lũy cơ duyên mới thành công.
Thiên Tôn xưa nay đều là vậy, thiên phú, số mệnh, tài nguyên, truyền thừa, thiếu một thứ cũng không được.
- Lâm Minh có thể kinh động cái bóng của Phong Thần Thiên Tôn, từ ý nghĩa đã xem như được Phong Thần Thiên Tôn thưởng thức. Nếu ta không đoán sai, nguyên nhân đúng là ý cảnh 33 trọng thiên, vậy lùi về 3.6 tỷ năm trước, Lâm Minh có thể được Phong Thần Thiên Tôn thu làm đệ tử.
Thần Mộng Thiên Tôn bỗng nhiên nói, Phong Thần Thiên Tôn chính là nhân vật tuyệt đỉnh tam tu tinh khí thần.