Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1270: Đông như trẩy hội




Lên đỉnh Phong Thần Đài, là một lần chiến đấu mệt mỏi nhất của Lâm Minh từ trước đến nay, chỉ riêng thời gian đã tốn mất bảy ngày bảy đêm.
Bảy ngày bảy đêm, Lâm Minh ngoài giữa đường dùng đan dược một lần, còn lại đều dựa vào thân thể tự khôi phục.
Bảy ngày mỏi mệt, mãi cho đến khoảng khắc cuối cùng đã gần như đèn cạn dầu, nếu đến độ cao 1 vạn trượng mà tùy tiện có một lần thử thách nhắm vào Lâm Minh, mà không phải cái bóng của Phong Thần Thiên Tôn, Lâm Minh đã thất bại rồi.
Lâm Minh không nhớ mình làm sao xuống khỏi Phong Thần Đài, hắn vừa mới xuống liền chìm vào trạng thái ngủ say mỏi mệt cực độ....
Ở bên ngoài, hàng tỷ người đã điên cuồng! Tin tức về trận chiến Phong Thần Đài lan tràn như bão tuyết ra khắp Thần Vực.
Mấy tỷ người, đều là nhân vật cao tầng 100 đại thế giới, cùng vô số trung thế giới, tiểu thế giới, hoặc là trưởng lão tông môn, hoặc là ẩn sĩ hiền giả, hoặc là tuấn kiệt trẻ tuổi.
Năng lực cùng tốc độ truyền bá tin tức của bọn họ không thể so sánh với người thường, nhất thời Lâm Minh, Long Nha liền trở thành cái tên cực kỳ chói mắt, nhất là Lâm Minh, vang dội bốn phương!
Đương nhiên, đối với một bộ phận người, lên đỉnh Phong Thần Đài là khái niệm gì thì bọn họ không hiểu, bởi vì vốn là Phong Thần Đài đã không nổi danh.
Trước nay Thiên Tôn là đại danh từ thần bí, mọi người cũng không hiểu gì về Thiên Tôn của thế giới mình, huống chi số lượng Thiên Tôn Thần Vực cũng không ít, chỉ riêng thành lập Thiên Cung được nhiều người biết tới cũng đã trăm cái, còn không tính Thiên Tôn ẩn cư như Tam Sinh lão nhân.
Có nhiều Thiên Tôn như thế, một món Linh bảo của một vị Thiên Tôn trong đó, làm sao có mấy người biết?
Tuy rằng Phong Thần Đài cũng từng xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng đó đã là 10 vạn năm trước, thậm chí là mấy chục vạn năm, xa xôi như thế, mọi người đã sớm quên đi rồi.
Đừng nói là đệ tử Thánh địa bình thường, dù là U Vô Tận trước đó cũng không biết lên đỉnh Phong Thần Đài khó khăn cỡ nào.
Rất nhiều người chỉ là biết Lâm Minh giành được hạng nhất vòng đấu Mục Nguyệt tinh, rốt cuộc lợi hại cỡ nào, thì không cách nào tưởng tượng được.
..............
Nơi này là một phương đại thiên thế giới độc lập, là nhân vật tuyệt đỉnh dùng đại pháp lực mạnh mẽ sáng lập ra. Ngang dọc đều lên tới trên trăm triệu dặm, còn lớn hơn cả Thiên Diễn Đại Lục và Thánh Ma Đại Lục cộng lại!
Võ giả bình thường sáng lập trung thiên thế giới đã khó lường, càng huống chi là sáng lập ra đại thiên thế giới chân chính.
Ở trong phương thế giới này, có một tòa cung điện ngọc trắng, trong cung điện hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, tựa như thảo nguyên dã ngoại. Tiên hạc ngậm linh chi, vượn trắng hái quả đào, nước suối chảy khắp nơi không phải là nước bình thường, mà là quỳnh tương ngọc lộ, người phàm uống một ngụm cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
Giữa tiên cảnh nhân gian này, có một đám nữ nhân áo mỏng múa hát êm dịu, mỗi người dung mạo xinh đẹp, thân thể duyên dáng làm người ta si mê.
Tu vi những nữ nhân này đều là Thần Hải kỳ, hơn nữa thiên phú không kém, nhưng hiện tại bọn họ là ca sĩ, vũ nữ, hầu hạ khách của chủ nhân, là mười mấy nam nữ thanh niên.
Mười mấy người này, đều có khí chất bất phàm, rõ ràng đều là kiệt xuất.
- Nghe nói vòng đấu bán kết đã xong.
Một thanh niên tóc đỏ nâng ly rượu cười nói.
- Ồ? Tình huống thế nào? Có xuất hiện mấy đối thủ nào cũng được không?
Bên cạnh thanh niên tóc đỏ, một nam nhân mặc chiến giáp màu bạc vừa ăn nho, vừa lười biếng hỏi.
Dám dùng giọng điệu này nói chuyện, gọi những võ giả 3000 đại thế giới trải qua tầng tầng lựa chọn là đối thủ "cũng được". Thân phận của bọn họ quá rõ ràng, chính là truyền nhân Thiên Tôn!
Truyền nhân Thiên Tôn, cũng chia làm nhiều loại, bản thân Thiên Tôn cũng có mạnh yếu, ngang với Giới Vương bình thường và Giới Vương giới lớn. Ngoài ra, cùng là đệ tử của một Thiên Tôn, cũng có đệ tử hạng nhất và đệ tử hạng chót.
Dựa theo lệ thường của đệ nhất hội võ, Thiên Tôn nào có đệ tử đứng đầu xuất thế, sẽ ra mặt tổ chức đệ nhất hội võ, hơn nữa bình thường thì Thiên Tôn có thể tổ chức đệ nhất hội võ đều có thực lực không kém, kém nhất cũng phải là cấp bậc Hạo Vũ Thiên Tôn.
Những Thiên Tôn yếu hơn cơ bản sẽ không tổ chức đệ nhất hội võ, như vậy truyền nhân của bọn họ sẽ phả tham dự đệ nhất hội võ mà người khác tổ chức.
Mười mấy người này, phần lớn là tình huống đó, bọn họ là truyền nhân Thiên Tôn, cũng không cần thông qua đấu loại và đấu bán kết, trực tiếp tham gia trận chung kết.
- Quả thật xuất hiện mấy người cũngd, ta nghe mấy cái đấu bán kết Bạch Quang tinh hạng nhất Huyết Đồ, La Hoàng tinh hạng nhất hạng nhì Hồng Vũ, Sào Quang. Trong đó nổi bật nhất là hạng nhất hạng nhì Mục Nguyệt tinh, Lâm Minh, Long Nha. Hơn nữa Lâm Minh kia, được xưng là vượt qua truyền nhân Thiên Tôn.
- Vượt qua chúng ta?
Nhiều người ở đây mỉm cười.
- Chỉ là những kẻ chưa thấy chuyện đời bình luận lung tung, bọn họ ngay cả Thiên Cung là tròn hay méo cũng chưa thấy, còn dám ngông cuồng nói truyền nhân Thiên Tôn, buồn cười!
- Không cần để ý tới những người phàm đó, Thần Vực đệ nhất hội võ lần này, không phải truyền nhân Thiên Tôn ôm hết thứ hạng, thiên tài các đại thế giới khác cũng chỉ tranh giành Địa Bảng, Thiên Bảng căn bản không có chỗ cho bọn chúng đứng vững.
Truyền nhân Thiên Tôn đều rất cao ngạo, vừa nghe có người vượt qua bọn họ, đương nhiên là bọn họ không phục.
Nhưng thanh niên nói chuyện lúc trước lại nói:
- Lần này không giống, Lâm Minh kia thật sự rất lợi hại. Nghe nói hắn leo đến 33 bậc Phong Thần Đài, sáng tạo kỳ tích.
Thanh niên này vừa dứt lời, trong mười mấy thanh niên nam nữ này có một người suýt nữa phun rượu ra.
- Lục Vũ, ngươi làm sao vậy?
- 33 bậc Phong Thần Đài rất giỏi lắm?
- Đúng rồi, Phong Thần Đài hình như là Linh bảo của Hạo Vũ Thiên Tôn, ngươi không phải là Hạo Vũ Thiên Cung đó chứ?
Nam nhân gọi Lục Vũ kia há miệng, sắc mặt trắng bệch. Không phải người Hạo Vũ Thiên Cung, cho dù biết Phong Thần Đài khó lên, cũng khó mà có khái niệm trực quan, nhưng Lục Vũ là đệ tử của Hạo Vũ Thiên Cung, hiểu sâu sắc Thần Hải kỳ leo lên Phong Thần Đài là biến thái cỡ nào!
"Giỏi... giỏi lắm? Nào chỉ là giỏi lắm?"
Trong lòng Lục Vũ điên cuồng gào thét, nếu Lâm Minh tham gia đệ nhất hội võ, vậy khẳng định là Thần Hải kỳ.
Hắn cắn răng, nói:
- Các ngươi ăn trước, ta về một chuyến.
Lục Vũ phản ứng lại, bỏ rượu trở về, hắn phải chứng thực sự thật của chuyện này.
Những người khác nhìn nhau, đều thấy một tia khó hiểu trong mắt đối phương. Lục Vũ phản ứng có quá mức hay không?
- Lâm Minh kia làm hắn phản ứng lớn như thế?
- Ta cũn nghe nói một chút về Phong Thần Đài này, Phong Thần Đài chủ yếu thử thách tiềm lực, Lâm Minh này có tiềm lực vượt qua chúng ta?
- Ta không tin, dù sao lập tức sẽ đánh chung kết rồi, ta muốn xem Lâm Minh này ba đầu sáu tay thế nào.
- Đúng, tới lúc đó sẽ biết, tới đây, chúng ta uống rượu tiếp.
..............
Xích Quang giới, tổng bộ Phượng tộc thượng cổ.
Phượng tộc thượng cổ vốn là thế lực lớn xếp hạng không kém ở Xích Quang giới, bình thường tổng bộ Phượng tộc thượng cổ đã có người qua lại, trên bầu trời tràn ngập các loại thú cưỡi hùng mạnh, Linh chu thần liễn hoa lệ, vô số Thần Quân, thậm chí là cao thủ Thánh Chủ
Mà mấy ngày nay, võ giả đến chơi Phượng tộc thượng cổ càng hơn gấp trăm lần!
Khắp bầu trời bị các thú cưỡi, Linh chu lấp đầy.
Võ giả đến thăm, thực lực càng tăng thêm một cấp, vốn là Thần Quân, Thánh Chủ.
Hiện tại là Thánh Chủ, nửa bước Giới Vương, ngẫu nhiên còn có cường giả Giới Vương!
Thậm chí Thánh Chủ yếu một chút, nhìn thấy Linh hạm của cường giả Thánh Chủ đỉnh phong, thậm chí còn có Giới Vương đại Thánh địa đi qua lại, bọn họ cũng ngượng đi vào.
Mọi người, không cần hỏi, đều là tới vì Lâm Minh.
Trong đó phần lớn nhân vật cấp Thánh chủ, bọn họ chỉ là đến kết giao Phượng tộc thượng cổ, bọn họ cũng biết Lâm Minh là hạng nhân vật nào, làm sao có thể gặp bọn họ?
Trong những người này, có một nhóm người tu vi thấp nhất, thực lực mạnh nhất trong bọn họ mới là Thần Quân hậu kỳ mà thôi. Nhưng những người này, lại có một chỗ ở trong Phượng tộc thượng cổ, còn được tính là lễ đãi.
Bọn họ đều là Vô Gian Giáo Tạo Hóa giới.
- Ôi, nhờ phúc hai nữ đệ tử kia, chúng ta thật là thành thượng khách rồi.
Người áo bào đen dẫn đầu, là Giáo chủ Vô Gian Giáo, bất đắc dĩ nói thế. Bình thường hắn cũng coi như là nhân vật có thân phận, nhưng ở trong Phượng tộc thượng cổ hiện giờ, chẳng là cái gì cả. Những khách đến thăm người sau lợi hại hơn người trước, đừng nói nhân vật thủ lĩnh, ngay cả người hầu của người ta cũng có thể đánh 10 người như mình.
Nhưng dù là thế, đừng nói gặp Lâm Minh, dù là cao tầng Phượng tộc thượng cổ cũng chưa chắc gặp được! Chỉ có thể gặp Nội vụ sứ, Hình pháp trưởng lão, Truyền công trường lão...
- Quả thật, trận thế này thật là quá cỡ.
- Chúng ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, lần này đến đây xem như mở rộng tầm mắt.
Mấy trưởng lão đều cảm khái, ở bên cạnh bọn họ, Vu Hữu Minh im lặng không nói. Lúc này tâm tình của hắn hết sức phức tạp, đã có lúc, hắn cũng là thiên kiều, từ nhỏ đến lớn bao phủ trong vầng sáng thiên tài, hưởng thụ vô số người sùng bài. Nhưng hiện tại, so với Lâm Minh, hắn chỉ là trò cười.
"Ta muốn cố gắng tu luyện, tuy rằng không có khả năng đạt đến trình độ này, nhưng ít ra có một ngày, có thể khiến Vô Gian Giáo vì ta mà người ra vào không ngớt!"
Vu Hữu Minh xiết chặt nắm tay, thầm hạ quyết tâm. Nhưng trên thực tế, Thần Vực xưa nay có không biết bao nhiêu võ giả, bọn họ lúc còn trẻ tuổi không chỉ một lần hạ loại quyết tâm này, nhưng mà chân chính thực hiện được lại lưa thưa không mấy, rất nhiều người thậm chí còn ngã xuống trước khi trưởng thành lên.
Con đường võ đạo, vô cùng tàn khốc.
Lúc này Phượng tộc thượng cổ đúng là như trời giữa ban trưa, mấy đại Thái thượng trưởng lão, bao gồm cả tộc trưởng Phượng tộc thượng cổ đều đang đón khách đến sứt đầu mẻ trán. Tuy rằng bọn họ đến nịnh bợ Phượng tộc thượng cổ, nhưng mỗi người đều là đại nhân vật các giới khắp nơi, không thể nào lạnh nhạt được.
Tuy nhiên bọn họ vừa đón khách, cũng có chút lo lắng, bởi vì sau khi Lâm Minh trở về, liền ngủ mãi không tỉnh.
Đến bây giờ, đã hơn 10 ngày rồi.
Hỏa Liệt Thạch càng thêm lo lắng, Lâm Minh ngủ quá lâu, hơn nữa không rõ nguyên nhân.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn tra xét tình huống của Lâm Minh, nhưng hoàn toàn không có kết quả.
Thậm chí ngay cả Tiêu Đạo Tử cũng tới một chuyến, nhưng cũng không tra ra nguyên cớ gì, nếu nói là mệt nhọc quá độ thì thật là không giải thích ra, bằng lực khôi phục của Lâm Minh, nhất quyết không tới mức thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.