Chương 1314: Luân hồi chi Phong Thần.
- Lâm thí chủ đúng là nhân kiệt, thủ đoạn chiến đấu như thế phách lực mười phần, đáng tiếc bần tăng không thể cho ngươi thành công.
Giọng của Hành Si kéo dài trầm ổn, nương theo theo phật âm mênh mông giống như ý chí phật tổ không thể làm trái.
Hai tay của hắn đặt ở trước ngực, tay niết hình bông sen, sau lưng xuất hiện khe hở kim sắc.
Từng đạo phạm âm, phật văn từ trong người của Hành Si hiện ra, không ngừng lưu chuyển trong luân hồi lĩnh vực..
- Luân Hồi Bàn, Tâm Bồ Đề.
Từ khi Hành Si nói ra mấy chữ này, trong mi tâm của hắn có một quang điểm màu vàng hiển hiện ra, sau đó trong quang điểm này có một quang điểm bay ra ngoài!
Xá lợi vừa xuất hiện thì kim quang lập loè, đâm rách hư không, những hào quang nay như hóa thành thực chất, cắt hết tất cả.
- Tâm bồ đề! trong người Hành Si không ngờ có tâm bồ đề! Chẳng trách hắn lợi hại như vậy!
Trên tôn vị có mấy lão giả nhìn thấy quang điểm này thì nhận ra nó là cái gì.
- Không được! Không được! Truyền thuyết tâm bồ đề là do anh linh của Phật tổ chuyển thế, vừa ra đời đã là Lạt Ma, chẳng trách gần đây trong Phổ Đà sơn không ít đệ tử thân truyền tham gia luận võ, chỉ sợ là vì cho Hành Si lịch lãm, tương lai trở thành đệ tam Thiên Tôn của Phổ Đà Sơn
- Thực không được, một người có phượng hoàng thể, một có được tâm bồ đề, một thánh nữ Thần Mộng Cung, ba người không xuất thân thế lực Thiên Tôn nhưng lại có thiên phú yêu nghiệt, sáu người này ai cũng có thể xưng bá đương thời, nhưng làmà bây giờ bọn họ tụ hợp lại nơi đây.
- Lâm Minh không có nửa điểm cơ hội, Hành Si thiên phú không kém hơn hắn bao nhiêu. Huống chi hắn khổ tu nhiều năm như vậy.
Cái gọi là anh linh Phật tổ chỉ là truyền thuyết truyền lưu trong phật môn, có người phỏng đoán, hắn có đại năng lực, thực lực siêu việt Thiên tôn đại năng, sau khi hắn tọa hóa thì di thể hóa thành nhiều hạt xá lợi những hạt xá lợi này gọi là tâm bô đề.
Chúng vô cùng thần bí, lại mang theo một ít tuệ căn của phật, từ trong bụng mẹ đã có.
Mỗi một đệ tử nhà phật đều có tâm bồ đề, sau khi đệ tử trưởng thành sẽ hấp thu tâm bồ đê này dùng để trấn áp nội thế giới.
Đệ tử nhà phật có được tâm bồ đề ngàn vạn năm, thậm chí mấy ngàn vạn năm mới ra một, vô cùng hi hữu. Những người này trừ phi vẫn lạc trên đường, nếu không cơ hồ trở thành cao tăng, Thiên tôn!
Hành Si có được tâm bồ đề. Bản thân của hắn lại khắc khổ tu luỵen, thực lực của hắn đến tận đây cũng là hợp tình lý!
Trong thế hệ trẻ trừ Băng Mộng ra không có người nào hơn hắn.
- Lâm thí chủ, ngươi bức bần tăng tế tâm bồ đề, đã là thủ đoạn cuối cùng của bần tăng, dùng tâm bồ đề trấn áp luân hồi lĩnh vực, luân hồi lĩnh vực uy lực sẽ tăng lên mấy lần, Lâm thí chủ không còn cơ hội.
Hành Si nói xong trực tiếp khảm nạm tâm bồ đề lên Bát Bộ Phù Đồ.
Một khắc này Bát Bộ Phù Đồ tỏa ra hào quang to lớn, Bát Bộ Phù Đồ hùng vĩ trực tiếp trấn áp Lâm Minh.
Tạch tạch tạch!
Bát Bộ Phù Đồ đánh vào Hồng Mông không gian, Hồng Mông không gian phát ra âm thanh không gánh chịu nổi, ngực của Lâm Minh cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, nhưng mà đối phó Hành Si vẫn kém một chút.
Ầm ầm!
Chỉ nghe tiếng nổ và Hồng Mông không gian bị Bát Bộ Phù Đồ chấn vỡ!
Nhưng mà Hồng Mông không gian dù sao cũng là thần khí vô thượng, Bát Bộ Phù Đồ chấn vỡ Hồng Mông không gian cũng ảm đạm nhiều.
Luân Hồi Bàn cực lớn xoay tròn, không có Hồng Mông không gian che chở Lâm Minh bị đưa vào trong luân hồi lĩnh vực, thừa nhận luân hồi trùng kích!
Đại lượng luân hồi chi lực và oán linh vô tận nhảy vào tinh thần của Lâm Minh, thân thể của hắn chấn động mạnh, tinh thần chi hải vặn vẹo xé rách thống khổ không chịu nổi.
- Tỉnh lại!
Lâm Minh cắn chặt răng, trong tinh thần hải của hắn có vòng xoáy hiện ra, đây là luân hồi võ ý.
Dùng tiểu luân hồi đạo đối kháng Hành Si!
Ầm ầm!
Trong tinh thần hải của Lâm Minh, một phương Luân Hồi Bàn hiện ra và áp vào vòng xoáy.
Luân Hồi Bàn còn lớn hơn luân hồi võ ý của Lâm Minh luân gấp mười lần! Trung ương Luân Hồi Bàn có hư ảnh ý chí của Hành Si.
- Toái đi.
Hành Si nói một câu, Luân Hồi Bàn không chút khách khí đụng vào vòng xoáy trong tinh thần hải của Lâm Minh.
Va chạm mạnh mẽ làm tinh thần của Lâm Minh như bị nghiền nát.
Nhưng mà một khắc này trong tinh thần hải cua Lâm Minh có mấy đạo phù văn pháp tắc, những phù văn pháp tắc nỳ chính là ấn ký Thần Mộng.
Những ấn ký Thần Mộng này khắc lên luna hồi võ ý, giúp đỡ vòng xoay không tan.
- Ân!
Trong lòng Hành Si đột nhiên cả kinh, hắn vốn cho rằng mình đã thắng, kết quả không nghĩ tới linh hồn của Lâm Minh cứng cỏi như vậy, trong lúc nhất thời khó có thể trấn áp.
Xoẹt!
Trong tinh thần hải của Lâm Minh, Luân Hồi Bàn và vòng xoáy giao kích kịch liệt.
Hành Si miệng niệm phật âm, tâm bồ đề ở giữa mi tâm của hắn sáng lên, Bát Bộ Phù Đồ trấn áp vòng xoáy không ngừng vỡ vụn.
Lâm Minh tu thần pháp tắc trong tinh khí thần là yếu nhất trong ba cái, hắn chỉ mới tu luyện mấy tháng mà thôi, chỉ cần bằng vào tiểu luân hồi đạo kết hợp ngăn cản Luân Hồi Bàn vẫn chưa đủ, huống chi hiện tại Hành Si sử dụng tâm bồ đề.
Lâm Minh toàn lực chèo chống, hắn cảm giác linh hồn đau đớn kịch liệt, tinh thần hải huyễn hóa ra thân hình vặn vẹo của ý chí thể, hiển nhiên thừa nhận áp lực thật lớn.
Dưới áp chế nặng nề như vậy, trong lòng Lâm Minh sinh ra ảo giác.
Hắn giống như trở lại thời điểm phàm nhân, tụ tập một chỗ với cha mẹ, cưới vợ là công chúa Thiên Vận Quốc, trên chiến trường lập nhiều kỳ công, công cao chấn thế.
Trong nháy mắt hắn lại đứng ở thần vực, bởi vì bí mật ma phương bại lộ nên bị vô số cường giả đuổi giết, đến bước đường cùng nhiều lần hãm tuyệt cảnh!
Thậm chí hắn còn nhìn thấy mình bị phế bỏ võ công, bị cừu nhân bắt được chịu đủ tra tấn.
Mỗi giả thuyết nhân sinh xẹt qua trong đầu của Lâm Minh, hắn biết rõ đây là ảo giác nhưng khó tỉnh lại.
Đây là Luân Hồi Bàn, muôn đời luân hồi, trong luân hồi nhân sinh mỗi đời khác nhau, không cách nào nói rõ thiệt giả.
Lâm Minh cũng mê mang trong đó, thời gian dường như mất đi ý nghĩa, hắn lâm vào luân hồi dài dòng, tuy nhiên hắn có thể bảo trì thanh tỉnh nhưng không cách nào tỉnh táo lại.
Trong lúc mộng mị giống như một giấc chiêm bao, tâm thần Lâm Minh cả kinh.
Trong mộng này hắn xuyên việt đến thần vực ba mươi sáu ức năm trước, tổ kiến thiên cung, chúa tể thiên hạ, đối kháng đại kiếp nạn, từ cổ chí kim bất diệt.
Cảm giác này giống như đã từng trải qua!
Thời điểm Lâm Minh từ Phong Thần đài tam thập tam giai, hắn cảm thấy dường như giấc mộng đã qua, bởi vì này mộng hắn ngủ say trọn vẹn nhiều tháng, hắn là đệ tử phượng tộc thượng cổ, Viêm Thạch, Tần Hạnh Hiên, Mục Thiên Vũ đều hoảng sợ không nhẹ.
Mà bây giờ giấc mộng tái hiện! Hơn nữa còn chân thật hơn cả lúc trước.
Lâm Minh càng vững tin đây chính là linh hồn của Phong Thần Thiên tôn gieo vào thân thể của hắn ấn kỳ phù văn trong nội thế giới, nhừng ấn ký phù văn này ẩn chứa trí nhớ và lĩnh ngộ pháp tắc của Phong Thần Thiên tôn.
Thời điểm Lâm Minh trải qua luân hồi muôn đời trí nhớ cũng biến thành nhân sinh của Lâm Minh.
Trong mông lung Lâm Minh đi vào một Man Hoang đại lục rộng lớn.
Trong đại lục này khí tức khủng bố, khác với bất luận Thần Vực nào của chủ đại lục, chỉ đứng ở đây cũng cảm giác được uy áp nhàn nhạt, loại uy áp này không tới từ cường giả, mà tới từ đại lục.
Đây là uy áp thế giới.
Một thân hình nam tử to lớn thân mặc áo bào trắng đứng giữa Man Hoang thổ địa này, ngửa đầu nhìn lên trời, toàn thân cao thấp của hắn toát ra khí tức đại đạo, những khí tức này ngưng tụ thành đạo văn tỏa ra khắp nơi.
Nhìn thấy đạo vân này Lâm Minh có cảm giác như từng quen biết.
Đây là...
Đột nhiên Lâm Minh chấn động, đây là lúc Phong Thần đài tam thập tam giai Phong Thần Thiên tôn viết xuống đạo văn trong cơ thể của mình.
Từng sợi đạo vân không ngừng rõ ràng trong đầu của Lâm Minh, trong lòng Lâm Minh không ngừng lĩnh ngộ, những lĩnh ngộ này không phải của Lâm Minh, mà là Phong Thần Thiên tôn.
Lâm Minh trải qua nhân sinh và lĩnh ngộ pháp tắc của Phong Thần Thiên tôn.
Ban đầu ở Phong Thần đài tam thập tam giai, nhữngđạo vân, ấn phù này chính là phần thưởng quý giá nhất của Phong Thần Thiên tôn!
Từ đạo văn hiển hiện, bên cạnh nam tử to lớn này, thời gian chi lực, không gian chi lực đều vặn vẹo..
Đây là thời không pháp tắc của Phong Thần Thiên tôn!
Lâm Minh một khắc này giống như hóa thân thành Phong Thần Thiên tôn, quan sát pháp tắc lưu chuyển, loại thể ngộ này vô cùng thần kỳ.
- Những pháp tắc, lĩnh ngộ này là Phong Thần tiền bối lưu cho ta?
Trước kia nhìn thấy những cảnh trong mơ ở Phong Thần đài, Lâm Minh bởi vì thân thể vô cùng mỏi mệt, tinh khí thần toàn bộ tiêu hao cho nên không thể lĩnh ngộ những pháp tắc này, còn lần này ý thức của hắn thanh tỉnh nên nhìn thấy rất rõ ràng.
Phong Thần Thiên tôn trực tiếp lưu lại ấn ký pháp tắc trong người Lâm Minh!
Ưu thế truyền nhân của Phong Thần Thiên tôn ở đâu?
Không đơn thuần là tài nguyên, thiên phú, trọng yếu nhất bọn họ có lão sư tốt.
Một lão sư thành tựu Thiên tôn lĩnh ngộ pháp tắc Thiên Đạo ưu việt, có danh sư như vậy chỉ điểm còn sợ không tiến bộ?
Mà Lâm Minh trước đó cho tới bây giờ còn chưa chính thức có lão sư cường adij, Mộ Thiên Tuyết lợi hại, nhưng nàng lợi hại chính là thiên phú, luận tu vị trạng thái lúc đỉnh phong của nàng chưa đạt tới Giới Vương.
Lúc này đây Lâm Minh rốt cuộc tìm được người chỉ điểm, hơn nữa người này thực lực đạt tới cảnh giới không tưởng tượng nổi, hắn rất có thể là đệ nhất cường giả Thần Vực ba mươi sáu ức năm trước!
Không chỉ có như thế, truyền nhân của Thiên Tôn bình thường từ chỗ lão sư học được chỉ là truyền miệng hoặc quan sát ngọc giản, không có lão sư nào hao phí linh hồn bổn mngj gieo ấn ký pháp tắc bổn nguyên cho bọn họ cả.