Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1322: Thức tỉnh và xuất quan




Chương 1322: Thức tỉnh và xuất quan
Thần Mộng Thiên Tôn nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
- Lâm Minh leo lên Phong Thần đài đến ba mươi ba tầng, thừa nhận ý cảnh tam thập tam thiên Phong Thần đài tẩy lễ, ý cảnh này tẩy lễ có ảnh hưởng tới hắn thật lớn, trước đó bởi vì thời gian quá ngắn, ảnh hưởng của tam thập tam thiên vẫn ẩn, theo thời gian qua đi phần thời gian này vẫn rõ ràng.
Hạo Vũ Thiên Tôn nghe được Thần Mộng khẳng định, lắc đầu, thở dài một hơi nói:
- Đây là số mệnh cho phép, so với Lâm Minh thì bản tôn xa xa không bằng, bản tôn chỉ có vận khí, không có số mệnh, kết quả không công làm mai mối cho vãn bối như Lâm Minh này...
Nhắc tới ý cảnh tam thập tam thiên, Hạo Vũ Thiên Tôn cảm khái, chính thức ngay từ đầu đạt được mảnh vỡ thượng cổ phong thần đài, muốn nói vận khí Hạo Vũ Thiên Tôn tuyệt không kém.
Nhưng mà Hạo Vũ Thiên Tôn tìm hiểu mảnh vỡ Phong Thần đài nhiều năm qua, tuy cũng đạt tới cánh cửa của ý cảnh tam thập tam thiên, nhưng mà hắn không thể chuyển hóa thành thực lực của mình, mà mảnh vỡ Phong Thần đài hắn cũng xem là căn cơ luyện chế thành một kiện Thiên tôn Linh Bảo.
Thu hoạch của hắn so với Lâm Minh hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Đi vào bảo sơn mà tay không quay về, đây cũng không phải là vận khí không được, mà là số mệnh không được.
Vận khí chỉ là một bộ phận của số mệnh, thiên phú, nghị lực, ngộ tính, tâm trí còn không trọng yếu bằng số mệnh.
Vận khí chỉ cung cấp cơ hội cho ngươi, có thể nắm chắc cơ hội hay không thì khó nói.
Thần Mộng Thiên Tôn chậm rãi nói ra:
- Lâm Minh xác thực số mệnh kinh người, nếu là thời đại trước thì Lâm Minh phát triển chắc chắn là nhân vật lãnh tụ trong Thiên tôn, mà bây giờ trong đại thế Lâm Minh thậm chí có cơ hội vượt qua Thiên tôn, thành tựu Chân Thần!
- Chân Thần! ? Quá mức rồi!
Hạo Vũ Thiên Tôn nghe thế thì phản ứng to lớn, tuy hắn cũng biết Lâm Minh thiên phú nghịch thiên, nhưng mà cảnh giới Chân Thần trong truyền thuyết ngay cả nhân vật như Tiểu Ma Tiên thì Hạo Vũ Thiên Tôn cũng không thấy tương lai nàng có khả năng đạt tới Chân Thần.
Dù Thần Mộng Thiên Tôn dùng lời lẽ kinh người, Hạo Vũ Thiên Tôn cũng không thể tiếp nhận, Chân Thần dễ thành như vậy?
- Từ xưa đến nay bao nhiêu Thiên tôn cũng không có nhìn thấy ai thành tựu Chân Thần, ngay cả Thần Mộng ngươi các phương diện đều đạt tới tận cùng cũng không phải chẳng bước qua một bước này sao? Ngươi khen ngợi Lâm Minh đúng là quá cao rồi, thiên tài như Lâm Minh ta không tin trong một tỷ năm trong thần vực và hạ giới chưa từng sinh ra đâu, nói không xa, chỉ Tiểu Ma Tiên, Băng Mộng có ai là kém sao?
- Đừng nói một tỷ năm, cho dù ba tỷ năm cũng chưa từng có đại năng Chân Thần ra đời, tối đa chỉ nghe qua một ít truyền thuyết, nhưng mà những truyền thuyết này là nói ngoa, không thể tin được.
Hạo Vũ Thiên Tôn hiển nhiên thập phần mẫn cảm với mấy chữ Chân Thần, đây là chuyện hợp tình lý, có truyền thuyết thành tựu Chân Thần là có thể luyện hóa ngôi sao, nát bấy một phương thế giới, còn có truyền thuyết sau khi tiến vào Chân Thần thì thọ nguyên vĩnh viễn, vĩnh tồn bất hủ!
Cái trước còn không coi vào đâu, thực lực đề cao tới mức người ta mê muội nhưng có thể tiếp nhận, dù sao Thiên tôn cường đại có thể đánh nát ngôi sao. Đương nhiên nói đánh nát ngôi sao cũng chỉ là đánh nát ngôi sao, tinh cầu, chính thức muốn hủy diệt một hành tinh thì ngàn khó vạn khó.
Truy cầu thực lực mạnh hơn nữa chính là tâm nguyện của tất cả võ giả, nhưng kỳ thật chính thức hấp dẫn Thiên tôn chính là truyền thuyết tuổi thọ vĩnh viễn, vĩnh tồn bất hủ.
Lực hấp dẫn này với Thiên tôn là quá lớn.
Võ đạo tu luyện tới cảnh giới Thiên tôn có thể khống chế thế gian, áp đảo hàng tỉ sinh linh, ai cam nguyện một lúc nào đó hóa thành bụi đất?
Thần Mộng nói:
- Nếu là trước kia thì không có khả năng, mà bây giờ đại thế thực sự có hy vọng này, không riêng Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên cũng có hi vọng, thậm chí hy vọng càng lớn hơn.
Thần Mộng nói thế Hạo Vũ Thiên Tôn còn muốn nói điều gì, nhưng cũng vô lực phản bác. Mặc dù hắn là Thiên tôn cũng cảm giác được đại thế hàng lâm, nghe có chút xa xôi, Chân Thần chẳng lẽ do đại thế tạo nên sao?
Hạo Vũ Thiên Tôn trầm mặc một hồi lâu, nói ra:
- Dựa theo ngươi nói như vậy ngươi sẽ cho rằng Lâm Minh có thể chiến với Băng Mộng sao?
Hạo Vũ Thiên Tôn cũng cảm giác Băng Mộng thần bí cùng dị thường, đối với tuổi trẻ tuấn kiệt thì tìm kẻ chiến thắng Băng Mộng là không có khả năng.
Thần Mộng chậm rãi nói ra:
- Băng Mộng siêu việt quá nhiều người trong cùn thế hệ, bảo Lâm Minh đấu với Băng Mộng thì quá không công bằng.
Nàng chỉ nói tới đây và không nói nữa, Băng Mộng là vãn bối do Thần Mộng bồi dưỡng nên, cực hạn của nàng là cái gì đương nhiên Thần Mộng có thể hiểu rõ ràng.
Nàng đã vượt qua khái niệm tuổi trẻ tuấn kiệt.
Đúng lúc này Lâm Minh đang nằm trên giường đá đột nhiên ho khan, sau khi ho khan là phun ra một ngụm máu tươi.
Thần mộng nhìn qua Lâm Minh và bấm tay, một viên đan dược bay qua, viên đan dược này toàn thân trong suốt tản ra một cổ hàn khí, quả thực là không khác băng tinh tạo thành.
Đan dược chậm rãi bay tới trước mặt một thiếu nữ thỏ ngọc, Thần Mộng nói:
- Mang đan dược cho Lâm Minh ăn vào, nói cho hắn biết một giờ sau hắn phải chiến đấu với Băng Mộng!
- Nhớ kỹ, hắn chỉ có thời gian một giờ.
Thần Mọn nói xong lời này biến mất không thấy gì nữa.
Thời điểm này Lâm Minh mở mắt ra, đập vào mắt là bốn thiếu nữ thỏ ngọc.
Ngủ say năm trăm ngày cho nên hắn còn mông lung với thế giới này, hắn cũng không có thực sự lâm vào trong luân hồi nên còn thoát ra được, tuy Lâm Minh không đánh lại Hành Si, nhưng chênh lệch cũng không quá lớn, hắn có năng lực chống cự Luân Hồi Bàn, hiện tại hôn mê bất tỉnh kỳ thật là do bản thân hắn tự nguyện như thế, bởi vì Lâm Minh rõ ràng bốn thiếu nữ này đã chiếu cố hắn năm trăm ngày.
- Cảm ơn các ngươi.
Lâm Minh cảm tạ, thiếu nữ thỏ ngọc tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, lá gan lại nhỏ, nghe Lâm Minh nói vậy thì các nàng hoảng hốt, Lâm Minh nhân vật bậc nào, thân phận chênh lệch như ngày và đêm!
Cảm ơn này các nàng không đảm đương nổi.
- Lâm... Lâm sư huynh, đừng nói với chúng ta như vậy.
Một thiếu nữ thỏ ngọc rối loạn nói câu này.
- Đúng... Đúng, vừa rồi Thần Mộng tiền bối nói... Ngươi nuốt đan dược này vào... Một giờ sau... Phải lên lôi đài đấu với Băng Mộng sư tỷ một trận!
- Chiến với Băng Mộng...
Lâm Minh xoa xoa cái trán, cảm giác như một giác chiêm bao, giống như đã trải qua mấy vạn năm rồi, hồi tưởng lại thì cảm thấy đấu võ quá xa xôi.
...
Sau khi Lâm Minh tỉnh lại, cách trận đấu của Băng Mộng cùng Hành Si đã qua nủa ngày rồi, chín thành người xem chưa rời khỏi Hạo Vũ Thiên Cung, nhưng cũng có chưa tới một thành lên linh hạm chuẩn bị rời khỏi Hạo Vũ Giới.
Mà lúc này Hạo Vũ Thiên Cung phát ra tin tức Băng Mộng chiến đấu...
- Cái gì! ? Băng Mộng sắp lên lôi đài?
- Quá tốt! Chúng ta nhanh đi xem đi!
Rất nhiều người hâm mộ Băng Mộng nghe nói Băng Mộng lên lôi đài thì hưng phấn không nhịn được, trước đó Băng Mộng đánh với Hành Si đã tiến vào cung điện, không có trở ra, chuyện này làm cho đám hâm mộ đứng chờ trước cửa cảm thấy thất vọng, hiện tại biết được có thể gặp mặt má hồng thì nhanh chóng đi về.
Những lão giả của các tông môn trấn định thật nhiều, bọn họ đương nhiên sẽ không đi hâm mộ một tiểu nữ cho dù nàng xuất chúng và hoàn mỹ thế nào.
- Đấu với ai!
Một trung niên nhân trưởng bối của đám trẻ tuổi hỏi.
- Đấu với Lâm Minh!
Đệ tử báo tin hưng phấn nói.
- Lâm Minh? Hắn rốt cục tỉnh? Nghe nói ngủ hơn một năm còn tỉnh lại, thật không dễ dàng.
Trung niên nhân lắc đầu, trong lời nói không cho là đúng.
Tuy hiện tại Lâm Minh đã tỉnh lại, nhưng mà rất nhiều ngườ suy đoán Lâm Minh sợ rằng sẽ lưu lại di chứng nào đó, bởi vì linh hồn trọng thương ngủ say đã hơn một năm, trong nội cung của Thiên tôn có nhiều dược liệu trân quý mà vẫn hôn mê lâu như thế, có thể là vết thương nhẹ sao?
- Một mao đầu tiểu tử làm việc xúc động lại trọng thương mới khỏi, không có gì hay mà xem, ta còn tưởng rằng là Băng Mộng tỷ thí với người thế hệ trước, như vậy còn có chút đáng xem...
Hành Si còn mạnh hơn Lâm Minh rất nhiều nhưng vẫn bị Băng Mộng đánh bại, Băng Mộng dùng Mộng Hồn Tiên Khúc còn chưa hết đã chủ động nhận thua, chớ nói chi là Lâm Minh, thời kỳ toàn thịnh của hắn còn không ngăn được một chiêu của Băng Mộng.
Mọi người trong thấy trận chiến này không đáng xem nhưng mà đám hâm mộ thì cuồng nhiệt không nói nổi, trừ người hâm mộ của Băng Mộng thì bọn họ không nhìn chiến đấu của Băng Mộng, chỉ nhìn Băng Mộng thôi.
Quả nhiên thanh niên cười ha hả, nói:
- Quản Băng Mộng đấu với ai, dù sao ta chỉ xem Băng Mộng, cũng không phải xem đối thủ của các nàng, lại nói Băng Mộng có thể thua hay sao? Lại nói tiếp còn phải cảm tạ Lâm Minh, nếu không phải hắn kịp thời tỉnh lại thì chúng ta đã bỏ qua trận đấu này rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.