Chương 1326: Hắc ám vĩnh hằng.
Dưới lôi đài, Hành Si yên lặng chú ý Lâm Minh cùng Băng Mộng chiến đấu, chắp tay trước ngực. Nhẹ niệm một câu phật hiệu, Hành Si vốn cảm giác lúc chiến đấu với Lâm Minh có kỳ quái, hắn cảm giác Lâm Minh có lẽ không có bị trọng thương, hiện tại hắn rốt cục hiểu Lâm Minh đúng là không có bị thương gì cả, hắn ngủ say một năm là đang âm thầm tu luyện, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thần thương xuất thế.
Trên lôi đài Băng Mộng nhìn qua ý chí của mình vỡ vụn trên hư không. Trong hai mắt hiện ra sắc thái kỳ dị.
Nàng dùng chân nguyên truyền âm với Lâm Minh:
- Ta trước khi lên đài, sư tôn đã khuyên bảo qua ta phải xem trọng cuộc chiến này, là một lần ma luyện với ta. Ta không cho là đúng. Nhưng mà bây giờ hiểu được nó không sai, ta xác thực đánh giá thấp ngươi, ngươi thi triển công pháp thần bí này quyết không dưới Mộng Vũ.
Mộng Vũ đương nhiên là công pháp thần võ vô thượng của Thần Mộng Thiên Cung, mà Băng Mộng lại không nghĩ tới Phong Thần Đại Pháp lại ngạnh kháng với nó được.
Bởi vì Lâm Minh leo lên Phong Thần đài chỉ là phỏng chế phẩm mà Hạo Vũ Thiên Tôn chế tác, năm đó Hạo Vũ Thiên Tôn cũng chỉ đạt được mảnh vỡ của thượng cổ Phong Thần đài, cũng không có được truyền thừa nguyên vẹn của Phong Thần Thiên tôn.
Lâm Minh bò lên trên Phong Thần đài ba thập tam giai về sau, chỉ là đạt được một quả Phong Thần Thiên tôn linh hồn mảnh vỡ, trong đó Phong Thần **, cũng không hoàn chỉnh, chính thức nếu như là nguyên vẹn Phong Thần **, nó cấp bậc, đã vượt qua Thiên tôn công pháp giới hạn.
Băng Mộng nói xong câu đó thì yên lặng từ trong tu di giới lấy một đàn cổ màu xanh da trời ra.
Toàn thân đàn cổ óng ánh như ngọc, giống như thủy tinh tinh khiết chế thành, mười tám dây đàn tỏa ra hàn quang mạnh mẽ.
Trong đàn cổ này toát ra một loại khí thế thần bí khó tả, giống như trong đó có linh hồn nữ thần.
- Cầm tên mộng hồn, khúc tên Mộng Hồn Tiên Khúc.
Băng Mộng nói câu này thì người xem đều ngừng thở, Băng Mộng rốt cục đã dùng tới Mộng Hồn Tiên Khúc.
- Nhanh... Thông tri sư bá đi, đây là cuộc chiến đỉnh phong của bọn họ! Thông tri bọn họ nhanh chạy tới đây đi.
- Thông tri sư thúc, một trận chiến này bỏ qua quá đáng tiếc.
Người xem ở đây đa phần là người hâm mộ Băng Mộng, các trưởng bối đã rời đi vì cho rằng không đáng xem.
Lúc này tại trên chiếc linh hạm, một trung niên nhân hiện ra hào quang, là hào quang của truyền âm phù.
- Ân? Băng Mộng cùng Lâm Minh chiến đấu tới giai đoạn gay cấn, vẫn bất phân thắng bại, Băng Mộng đã dùng mộng hồn cầm?
Sau khi nhận được tin tức này trung niên kinh ngạc.
- Ngươi nói?
Trên linh hạm có người sủng sốt, nếu đưa tin không phải hậu bối của hắn, không có lý do lừa gạt, những tên trưởng bối này mới không tin tưởng.
- Mặc kệ, đi nhìn xem, truyền âm phù nói Lâm Minh khả năng không có bị thương, hắn ngủ say kỳ thật chính là trạng thái đốn ngộ, hơn nữa đốn ngộ thật lâu!
Trước kia Hạo Vũ Thiên Cung truyền đến tin tức, Lâm Minh đã tiến vào kết giới thời gian trăm lần, nếu như Lâm Minh đốn ngộ trong kết giới thì quá mạnh mẽ rồi.
Người nhận được tin tức ngày càng nhiều, trên không trung có nhiều cao thủ bay lên, từ xa nhìn lại có ngàn vạn võ giả đang bay tới, giống như chấm nhỏ dày đặc và nhiều như châu chấu.
Trong tràng thi đấu có âm nhạc vang lên, Mộng Hồn Tiên Khúc đã tấu!
Chung quanh Băng Mộng đã hình thành sơn thủy khác nhau giống như tịnh thổ.
Ngay lúc đó thần mộng không gian bao phủ xuống và trảo Lâm Minh vào trong đó, Băng Mộng dùng khúc hóa tịnh thổ, lại thi triển thần mộng không gian!
Một khắc này tiên khúc tịnh thổ và thần mộng không gian dung hợp làm một, chỉ thấy trên lôi đài cánh hoa rơi xuống, hương thơm xông vào mũi, mà Băng Mộng ở trong đó, thân mặc váy dài màu xanh, lăng không ngồi xếp bằng và mộng hồn cầm đặt ngang gối, nàng lúc này như Cửu Thiên Huyền tiên hạ phàm.
Tiếng đàn du dương, Băng Mộng khẽ hé đôi môi đỏ mộng và ngân nga khúc nhạc của mình, âm nhạc vang vọng cả lôi đài như là vận mệnh nhấp nhô.
- Ta muốn thành Thiên tôn, ta trở thành Thiên tôn, ngàn vạn đại đạo đã thông hiểu đạo lí, ba ngàn đại giới, chúng sinh, phải tùy tùng ta, ta muốn chứng bất hủ.
- Ta muốn thành Chân Thần, ta trở thành Chân Thần, Thiên Đạo pháp tắc do ta khống chế, Tam Thập Tam Thiên, vạn linh vạn vật, phàm niệm do ta khống chế, ta có thể giải mộng, tránh vận mệnh gông xiềng, siêu thoát nhân quả luân hồi!
Giọng cua Băng Mộng vang vọng trên lôi đài.
Trong lời nói của nàng --
Muốn thành Thiên tôn!
Muốn thành Chân Thần!
Thiên tôn không có người hoài nghi, Băng Mộng có thể trở thành Thiên tôn, hơn nữa là Thiên tôn cường đại.
Nhưng mà trở thành Chân Thần thì ức vạn năm qua chưa từng xuất hiện.
Nhưng mà bây giờ Băng Mộng trong miệng nói ra lại trung khí mười phần, mang theo khí tức chân thật đáng tin, giống như đây không phải tâm nguyện, mà là nàng tự tin làm được.
Lúc này đạo âm vang vọng giống như thủy triều ập thẳng vào Lâm Minh.
Lâm Minh nhắm hai mắt lại, năng lượng toàn thân hiện ra, tóc dài của hắn tùy ý tung bay, quần áo toàn thân bay múa, một khắc này trong cơ thể của hắn có một tinh thể trôi nổi, tinh thê mau đen này lớn như hạt đậu, nhưng mà thời điểm nó xuất hiện hư không bị vặn gãy.
Hư không đứt gãy, vặn gảy Thần Vực không gian!
Không còn lf vặn vẹo, không còn là rung động lắc lư, là đứt gãy chân chính!
Người xem nơi đây thấy một màn như vậy đều rung động không nói nên lời.
Thần Vực không gian phi thường vững chắc!
Rất nhiều thiên tài có thể rung chuyển không gian, vặn vẹo không gian chi lực không quá kỳ lạ, nhưng chân chính xé rách hư không của Thần Vực là chuyện không tưởng.
Mà Lâm Minh Thần Hải Kỳ lại làm được!
- Tinh thể màu đen là?
- Không! Ta chưa thấy qua!
Lâm Minh dùng tinh thể màu đen này chính là hỗn độn của hắn!
Phong Thần Thiên tôn tồn ba mươi sáu ức năm trước, Phong Thần Đại Pháp lại thất truyền từ lâu, đừng nói là thánh chủ, Giới Vương, cho dù là cao thủ Thiên tôn có kiến thức uyên bác như kiếm lão, tam sinh lão nhân cũng không biết Phong Thần Đại Pháp!
- Đây là...
Ở sâu trong Hạo Vũ Thiên Cung, Thần Mộng Thiên Tôn trấn định thần nhàn cũng phỉa động dung, nàng không biết Lâm Minh thi triển là công pháp gì.
...
Trong tích tắc hạt giống xuất hiện, ở giữa thiên địa tất cả thiên dịa nguyên khí đều tiến vào trong hạt giống hỗn độn, thần mộng không gian cũng không ngoại lệ, thậm chí tiên khúc tịnh thổ cũng bị hấp thu vào, tịnh thổ vỡ vụn.
- Như ngươi muốn thành thần, như vậy ta liền phong thần, thôn phệ tất cả lực lượng, tất cả vật chất lâm vào vĩnh hằng, trong lồng giam không gian không được tấn chức, vĩnh viễn hãm nhập luân hồi! Phong Thần Đại Pháp thôn phệ ấn -- hắc ám vĩnh hằng!
Dùng hạt giống hỗn độn, mô phỏng ra lỗ đen của vũ trụ, chính thức thôn phệ hết thảy!
Tất cả âm thanh đại đạo đều bị thôn phệ, nhưng mà thi triển chiêu này Lâm Minh tiêu hao cũng thật lớn, hắn mạch toàn thân của hắn bạo lên, gân xanh bạo lộ ra ngoài.
Dùng tu vị của Lâm Minh thi triển Phong Thần Đại Pháp "Cấm Thần Ấn" còn có thể chèo chống, thi triển "Hắc ám vĩnh hằng " cũng là cực hạn của hắn.
Tạch tạch tạch Tạch...
Tiên khúc Tịnh thổ không ngừng bị xé rách, mộng hồn đạo âm cũng bị bức đứt, Băng Mộng Mộng Hồn Tiên Khúc cũng bị phá!
- PHÁ... Lâm Minh đã phá Mộng Hồn Tiên Khúc?
- Không thể tin nổi, chẳng lẽ Lâm Minh sẽ thắng? Thắng được Băng Mộng, đây chính là nhân vật tuyệt thế trong hàng trẻ tuổi đấy!
Mọi người cũng không dám nghĩ Lâm Minh có thể bức Băng Mộng tới mức này.
- Công pháp như thế...
Băng Mộng nhìn qua hạt giống hỗn độn của Lâm Minh, rốt cục không còn bảo trì dung nhan bất động nữa.
- Chiêu thức của ngươi vượt qua tưởng tượng của ta... Như vậy ta chỉ có thể dùng chương cuối cùng của Mộng Hồn Tiên Khúc, nhắc nhở ngươi một chút, chương cuối vừa ra ta cũng không nắm chắc uy lực của nó.