Chương 1361: Lại tiến vào Huyết Sát Nguyên
Thiên Minh Tử cười lạnh, hiện tại mặc dù hắn bị thương còn bốn thành thực lực cũng chẳng khác gì Lâm Minh thời kỳ toàn thịnh, há có thể cho những tên đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa này đối phó?
Oanh! Lĩnh vực bộc phát, hai tên đệ tử xông tới dừng lại, năng lượng trong cơ thể hoàn toàn bị Thiên Minh Tử áp chế!
Thiên Minh Tử điểm lên thiên linh của hai tên này.
- Hấp Thiên Ma Công!
Hào quang màu đen lóe lên và huyết nhục tinh hoa của bọn họ bị thôn phệ.
- Sư tôn, tha mạng!
Đám đệ tử Thiên Minh Tử hoàn toàn không còn dũng khí chống lại nữa, hiện tại nhìn thấy thực lực sai khác như thế càng sụp đổ, trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Thiên Minh Tử không nói gì nhưng dùng lĩnh vực áp chế bọn họ, sau đó hấp thu huyết nhục tinh hoa của bon chúng.
Sau khi hấp thu đám đệ tử xong, lực lượng của Thiên Minh Tử tăng trở lại, cũng không kém hơn thời kỳ toàn thịnh bao nhiêu.
Trái lại Lâm Minh đã thiêu đốt tinh huyết của bản thân, bản thân bị trọng thương, so sánh thì chênh lệch càng lớn. ...
XÍU...UU!!
Hào quang chói mắt xuyên qua hư không, Lâm Minh mỗi lần lóe lên là vượt qua khoảng cách mấy trăm dặm.
Xuyên qua không biết bao lâu, đột nhiên trước mặt xuất hiện bình nguyên huyết sắc.
Từ trên không nhìn xuống thì thấy mỗi tấc thổ địa như bị nhuộm bằng máu, tất cả cảnh sắc đều dữ tợn, áp lực nặng nề, đúng là Huyết Sát Nguyên!
Cách xa nhiều năm, Lâm Minh rốt cuộc cũng quay về.
Lâm Minh hạ xuống Huyết Sát Nguyên thì trong nháy mắt thân thể của hắn trầm xuống thiếu chút nữa té khỏi con thoi.
Thất khiếu của hắn đổ máu, sắc mặt trắng như tờ giấy và thân thể run lên.
- Lâm Minh...
Mộ Thiên Tuyết khóe mắt rưng rưng.
- Lâm Minh... Ngươi tội gì phải thế... Một lần chiến đấu ngươi thiêu đốt năm thành tinh huyết, ngươi biết tương lai của ngươi tươi sáng, tại sao bây giờ...
Lâm Minh liều chết đánh cược một lần đúng là có đường sinh cơ, nhưng mà trong mắt Mộ Thiên Tuyết thì đường sinh cơ này chưa chắc duy trì được.
- Thiêu đốt tinh huyết ta còn có biện pháp bổ trở về, còn nếu linh hồn Mộ cô nương thiêu đốt thì tan thành mây khói, dù ta sau này trở thành Chân Thần cũng không có biện pháp gì.
Lâm Minh lúc này thất khiếu chảy máu, sắc mặt trắng như tờ giấy, nhưng mà hắn tươi cười giống như nam hài ở nhà bên, ánh mặt trời sáng lạn làm nụ cười của Lâm Minh càng sáng hơn.
Nhìn thấy nụ cười này tâm linh của Mộ Thiên Tuyết lại bị xúc động.
- Lâm Minh, ngươi sau này gọi ta là sư tỷ đi.
Lâm Minh đã sớm gia nhập Thiên Vũ Thánh Địa, sau này sẽ trùng kiến Thiên Vũ Thành Địa, cũng tính toán là đồng môn của Mộ Thiên Tuyết, gọi là sư tỷ cũng không sai.
- Tốt, sư tỷ.
Lâm Minh lúc kêu lên, hắn cũng không thích xưng hô là Mộ cô nương, quá mức xa lạ, nhưng nếu như không gọi Mộ cô nương, Lâm Minh cũng không thể gọi khác, cán tên Thiên Tuyết hắn không thể gọi, qua nhiều năm như vậy Mộ Thiên Tuyết dùng thân phận nửa sư phụ xuất hiện, trong lòng Lâm Minh vẫn tôn kính Mộ Thiên Tuyết. nhiêu sức chiến đấu?
Mộ Thiên Tuyết muốn nói cái gì đó nhưng Lâm Minh nói trước:
- Sư tỷ, đừng nói, trong nội tâm của ta biết rõ ràng, nhưng mà có rất nhiều chuyện ta không thể nói trước.
Lâm Minh nói câu này thì sắc mặt biến đổi.
Ngay vừa rồi hắn có cảm giác một đạo cảm giác đang dò xét mình, lúc này nó tập trung vào hắn như giòi trong xương, căn bản không cách nào ẩn nấp được.
Cảm giác này âm lệ, hung tàn, cường đại, không cần nghĩ nó chỉ có thể đến từ chính -- Thiên Minh Tử!
Lâm Minh vốn không trông cậy vào thiêu đốt tinh huyết hủy diệt phân thân của Thiên Minh Tử, nhưng mà cũng không nghĩ tới Thiên Minh Tử hồi phục nhanh như vậy, hắn đang đuổi giết mình.
Thời điểm này Lâm Minh tình huống phi thường không xong, một khi bị đuổi kịp là phải chết.
- Thiên Minh Tử?
Mộ Thiên Tuyết nhìn thấy biểu lộ của Lâm Minh biến hóa, cũng đoán được Thiên Minh Tử đang dùng cảm giác tập trung Lâm Minh.
Thực lực Thiên Minh Tử thật sự quá mạnh mẽ, lại tu luyện vô số bí pháp, sau khi nhớ kỹ khí tức của ai thì ngươi lên trời xuống đất cũng không thoát.
Trừ phi Lâm Minh có thể tu luyện Thần Mộng pháp tắc Dịch Dung Thuật tới mức có thể thoát thai hoán cốt, cải biến khí tức linh hồn, nhưng mà bây giờ hỏa hầu còn kém xa.
- Đi!
Lâm Minh lần nữa thúc dục con thoi.
Thân ảnh Lâm Minh biến mất một nén nhang, vị trí hắn vừa đứng hư không bị xé mở, Thiên Minh Tử chậm rãi đi ra.
Mặc dù phân thân của hắn có tu vị Thần Hải Kỳ, nhưng cũng không có chút pháp bảo nào, ở trong hạ giới tiến hành "xuyên qua không gian" so với dùng Lâm Minh con thoi không gian không chậm hơn, đây là chỗ lợi hại của Thiên Minh Tử ở phương diện không gian pháp tắc, tuy phân tán tu vi không được nhưng chẳng kém bản tôn.
- Bình nguyên này...
Thiên Minh Tử ngừng bước lại, dừng lại ở đây.
Huyết Sát Nguyên cổ quái hắn nhận ra, theo lý thuyết loại địa phương này không thể tồn tại ở hạ giới, nhưng mà liên quna tới cao thủ bố trí kết giới chung quanh Thiên Diễn Tinh thì hắn cũng hiểu được.
- Chẳng lẽ tên cao thủ kia bố trí kết giới bảo vệ Thiên Diễn Tinh cũng bởi vì phiến bình nguyên này? Ở bình nguyên này có khí tức nguyền rủa, dường như là Trớ Chú Thần Thuật thần võ vô thượng a!
Thiên Minh Tử lầm bầm lầu bầu, hắn cảm thụ đúng rồi, Huyết Sát Nguyên có nguyền rủa.
Thánh Ma đại lục, Huyết Sát Nguyên là cấm khu của võ giả, võ giả càng mạnh đi vào đây thì không có việc gì, nhưng sau khi đi ra bọn họ chết một cách khó hiểu.
Một hai lần không xem vào đâu, nhưng mà rất nhiều cao thủ Ma Đế, Yêu Đế của Thánh Ma đại lục lần lượt vào trong Huyết Sát Nguyên sau đó chết đi, về sau không còn võ giả mạnh mẽ nào dám vào Huyết Sát Nguyên.
- Nguyền rủa thần thuật... Hẳn không phải tận lực thi triển, mà là hai đại cao thủ tuyệt đỉnh giao thủ ở đây, trong đó một phương thi triển nguyền rủa thần thuật, dư âm ảnh hưởng còn sót lại ở nơi này, làm cho nơi này bị nguyền rủa, thật sự là đáng sợ, lúc cách vài vạn năm, thậm chí mười mấy vạn năm mà nguyền rủa ở nơi này vẫn không tán đi.
Phân thân của Thiên Minh Tử kế thừa kinh nghiệm của bản tôn, hắn rất nhanh phân tích ra nguyên nhân hình thành nguyền rủa của Huyết Sát Nguyên.
Nhân vật giao thủ năm đó chắc hẳn là Thiên tôn, nhưng cho dù là Thiên tôn, dư âm chiến đấu của bọn họ vẫn sót lại nơi này cũng sẽ tiêu tán theo thời gian.