Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1412: Ra tay




Chương 1412: Ra tay
Vạn trượng Hôi Huyết Sơn hôm nay đã bừa bộn.
Ở chân núi Hôi Huyết Sơn có một ít trụ sở mới thành lập của nhân tộc, những ngày này Hắc Diêm một người khiêu chiến nhân tộc truyền ra xa.
Ngay cả giới khác bên ngoài Huy Quang Giới cũng nghe tiếng, nhân loại tuổi trẻ tuấn kiệt đều bùng nổ.
Phải biết rằng Hắc Diêm vốn không phải quán quân của hội võ Thánh tộc, chỉ là tên thứ năm mà thôi, nếu như nay cả tên thứ năm còn chẳng làm gì được thì không cần nói nữa.
Nếu như thiên tài Nhân tộc thua toàn bộ, tương đương chứng minh Nhân tộc xa không bằng Thánh tộc, trận đại kiếp này không cần đánh nữa.
Trong Huy Quang Giới, không ngừng có võ giả nhân loại hội tụ ở chỗ này, Thánh tộc cũng là như thế, võ giả Thánh tộc chạy tới ngày càng nhiều, bọn họ đều xem náo nhiệt, nhìn thấy Hắc Diêm bộ dáng hăng hái trên Hôi Huyết Sơn thì bọn chúng càng hưng phấn, hoan hô nhiệt liệt.
- Đã ngày thứ ba.
Ở chân núi Hôi Huyết Sơn, trên một bãi đất trống, bảy tám võ giả nhân loại tụ tập uống rượu.
- Lần này đúng là nhục nhã, bị người ta ngăn ở cửa ra vào kêu gào, trừ phi Lâm Minh cùng Băng Mộng ra tay, nếu không chẳng ai thắng được Hắc Diêm, chuyện lớn như thế bọn họ không biết, nếu không đến thì sĩ khí nhân tộc rơi xuống vực thẩm rồi.
- Lâm Minh đến cũng vô dụng, cho dù Lâm Minh thắng Hắc Diêm, nhưng mà Thánh tộc còn có kẻ mạnh hơn, ví dụ như Đế Tử Na Kỳ, Lâm Minh chống lại Đế Tử Na Kỳ...
Võ giả nói tới đây không nói nữa, Nhân tộc đệ tam Hành Si đánh Thánh tộc đệ ngũ Hắc Diêm còn không thắng, như vậy Nhân tộc thứ hai Lâm Minh đánh với Thánh tộc đệ nhất Na Kỳ hy vọng thắng càng xa vời.
Lâm Minh đến chỉ sợ cũng bị đánh mặt.
Nếu như Lâm Minh thua thì hy vọng càng xa vời.
Lúc mấy võ giả này nghị luận thì một thanh niên áo đen đã chạy tới Huyết Loạn đại lục không lâu Lâm Minh xuất hiện.
- Không nghĩ tới chỉ mấy ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hành Si cũng thua sao...
Lâm Minh đứng lên, hắn đi tới phế tích Hôi Huyết Sơn.
Lúc hắn đi lên cỏ sàn sạt thì mấy võ giả uống rượu mới chú ý tới Lâm Minh.
Quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lâm Minh.
- Người nọ... Đến lúc nào?
...
- Ầm ầm!
Tiếng vang thật lớn vang lên, một khối đá to ném vào tên nhân tộc cầm đao bay ra ngoài.
- Hắc Diêm, ta chiến với ngươi một trận.
- Ngươi?
Hắc Diêm cười lạnh một tiếng.
- Thật sự là a miêu a cẩu cũng dám tới. Ngươi cũng xứng!
- Ngươi nói cái gì!
Tên nam tử này rống lên, hắn không phải hạng người vô danh, trong hội võ cũng giết vào chun kết, hắn không có trông cậy vào chiến thắng Hắc Diêm, chỉ muốn lưu lại một đao trên người Hắc Diêm là thỏa mãn rồi.
- Lạc Kỳ, ngươi đuổi hắn đi.
Hắc Diêm nhìn nữ tử bên cạnh nói ra.
Những ngày này Thánh tộc cũng tụ tập thật nhiều tuấn kiệt. Nữ tử này chính là nhân vật bài danh hai mươi chín ở hội võ Thánh tộc, thực lực không phải chuyện đùa, là truyền nhân của Thiên tôn trung đẳng.
Nữ tử áo đỏ nhảy lên, không chờ nam nhân kia nói chuyện, Viên Nguyệt Loan Đao chém thẳng vào cổ đối phương.
Võ giả Thánh tộc chủ tu thân thể, rất nhiều người như Hắc Diêm lực lượng phòng ngự mạnh tới tận cùng, nhưng mà nữ tử trước mặt trái lại. Nàng tu luyện thân thể vô cùng mềm mại, thậm chí có thể tùy ý duỗi dài biến hình giống như tinh bột.
Tên đại hán chỉ qua mấy chiêu đã bị đánh bại, thật sự là thực lực hai bên quá chênh lệch, một bên là truyền nhân Thiên tôn, một bên chỉ là người tham gia vòng chung kết hội võ mà thôi.
- Quá yếu! Lâm Minh, Băng Mộng không tới cũng bỏ đi, chẳng lẽ những người khác bài danh top mười của nhân tộc chết cả rồi?
Lạc Kỳ tươi cười, nhìn qua toàn trường, ngạo nghễ nói:
- Còn có ai nữa không?
Giọng của nàng như thợ săn vậy.
Đúng lúc này có một người đi lên.
Người này mặc áo đen, cầm theo trương thương, dáng người gầy gò thẳng tắp, giống như bản thân là một cây trường thương vậy, mang cho người ta cảm giác khó tin.
Nữ tử áo đỏ cười hì hì.
- Đúng là đi chịu chết, nếu như vậy ta thành toàn cho ngươi.
Nàng cầm loan đao chém tới.
Mà nàng vừa chém một đao, Hắc Diêm ở cách nàng không xa chẳng biết tại sao cảm giác nam tử trước mặt này vô cùng nguy hiểm.
Người nọ là...
- Lạc Kỳ...
Hắc Diêm muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng mà lúc này thân ảnh của người kia nhanh tới tận cùng, cầm trường thương trong tay đột nhiên bạo lên.
Mũi thương như mang theo thần lực chói mắt!
Một thương đâm ra hư không sụp đổ, lôi đình cùng hỏa diễm gào thét, một thương đâm ra như có thương long ẩn hiện.
Oanh!
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, hào quang sáng ngời làm lóa mắt người khác, Lạc Kỳ kêu lên thảm thiết, chân khí hộ thể cũng tan nát, đột nhiên phun ra máu tươi và bay ra ngoài mấy trăm thước.
Thân ảnh Hắc Diêm lóe lên, lập tức xuất hiện trên bầu trời tiếp lấy nữ tử áo đỏ, hắn qua đầu nhìn qua thanh niên trên đài với ánh mắt lạnh như băng.
Đột nhiên xuất hiện biến hóa này làm cho người ta cảm thấy chấn động, cho dù là Nhân tộc hay là Thánh tộc ai cũng không nghĩ tới tình thế nghịch chuyển, vốn có nữ tử áo đỏ là truyền nhân Thiên tôn sẽ khó mà bại, ai mà ngờ qua nháy mắt là bại.
Có thể làm được điểm này chỉ có thể là thiên tài bài danh trước sáu trong hội võ của nhân loại.
- Ngươi là Lâm Minh! ?
Đồng tử Hắc Diêm co rụt lại, đột nhiên ý thức được thân phận của Lâm Minh.
- Đúng vậy, ngươi không phải tìm ta sao?
Lâm Minh tháo mũ rộng vành xuống, mỉm cười, trải qua bế quan suốt bốn năm, hôm nay hắn ra tay lần đầu tiên, hắn có loại cảm giác lực lượng toàn thân đang chuyển động, không tiết ra là không thoải mái.
- Lâm Minh! ? Thật sự là Lâm Minh!
Trong võ giả nhân loại ở dây cũng có rất ít người nhìn thấy Lâm Minh, thấy rõ dung mạo của Lâm Minh thì thần sắc kích động lên.
Hiện tại Thánh tộc Hắc Diêm đánh bại Hành Si, Nhân tộc có thể chống lại Thánh tộc chỉ có thể là Băng Mộng và Lâm minh.
Hắc Diêm thật sự kêu gào quá lâu, làm người ta hận không thể xông lên đánh hắn một cái, hiện tại rốt cục có người đứng ra, muốn chiến Hắc Diêm làm sao nhân kiệt của nhân tộc không kích động?
Cảm giác bị đánh rất khó chịu.
Mà Lâm Minh xem như thần thoại trong rất nhiều võ giả nhân loại, rất nhiều người đã biết rõ Lâm Minh là người hạ giới phi thăng, là võ giả xuất thân rễ cỏ, đi đến một bước này tuyệt đối là kỳ tích.
Hiện tại đối mặt Thánh tộc, Lâm Minh đứng ra, hoặc là chung kết thần thoại, hoặc làm thần thoại lớn hơn.
Rốt cuộc là khả năng nào thì chẳng ai rõ.
Nhưng mà sau khi Hắc Diêm thua thì ai ra tay kế tiếp đây? Nếu như là Đế Tử Na Kỳ, như vậy Lâm Minh có thể thắng sao?
Nghĩ đến từ khi bắt đầu chiến đấu tới bây giờ, Na Kỳ còn không công khai ra mặt, Nhân tộc tuấn kiệt đều có cảm giác sợ hãi, nhân vật thần bí luôn cho người ta áp lực quá lớn.
Hắc Diêm lăng không giẫm chận rơi xuống, sau khi buông Lạc Kỳ ra thì đi tới trước mặt Lâm Minh.
Hắn nhìn qua Lâm Minh mang theo vui vẻ tàn nhẫn.
- Ngươi đúng là dám đến! Võ giả nhân tộc đúng là dũng cảm, mấy ngày nay thì có vài người minh biết không phải là đối thủ vẫn dám lên đài, bội phục!
- Ý của ngươi là có thể đánh bại ta?
Lâm Minh chậm rãi thay đổi mũi thương, chỉ vào Hắc Diêm.
- Hắc, ta hành hạ người khác thì không tới mức đó, nhưng mà hành hạ ngươi thì quá tốt, hơn nữa ta còn muốn lột da của ngươi, ta và ngươi chiến một trận chẳng biết ai chết về tay của ai đâu!
Hắc Diêm nói chuyện và cơ bắp bành trướng, khí thế của hắn bắt đầu không ngừng kéo lên, thân thể cao lớn, sau lưng duỗi gai ngược dữ tợn.
Ba ba!
Cái đuôi hất lên, đá dưới chân cứng như thép cũng nát bấy.
Đối mặt Lâm Minh, Hắc Diêm sẽ không hung hăng càn quấy khinh thường, ngay từ đầu đã biến thân.
Lâm Minh hiểu Thánh tộc một chuyện, biết rõ năng lực của chúng, nhưng mà năng lực biến thân này mới nhìn thấy lần đầu.
- Nhắc nhở ngươi một chút, biến thân ta tất cả lực lượng, tốc độ đều tăng cường gấp ba, ta nghe nói ngươi tu luyện Luyện Thể Thuật, hiện tại ta cho ngươi biết một chút về Luyện Thể Thuật chân chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.