Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1431: Tiếp nhiệm vụ




Chương 1431: Tiếp nhiệm vụ
Lâm Minh tùy ý quét mắt nhìn qua, chọn một quầy hàng, hắn chọn quầy hàng này bởi vì hắn cảm giác dược trong mười chủ quán ở đây thì người này thực lực xem như tương đối mạnh.
Chủ quán là cự ma tộc, tu vị đại khái tương đương Thần Quân đỉnh phong, căn cơ cực kỳ chắc chắn, nửa bước Thánh Chủ cũng có thể chiến một trận.
Nhưng mà một nguyên nhân trong đó chính là võ giả võ giả Ma tộc cũng dùng Tử Dương tinh, giao dịch cũng dễ dàng.
Lâm Minh nhìn thấy hàng hóa trên quầy hàng này, hơn mười huy chương nhiệm vụ, đại đa số là màu vàng, cũng là cấp Hoàng Kim, số ít cấp Bạch Ngân, thậm chí còn có cấp Bích Hồn.
Có một bộ phận huy chương công khai ghi giá, giá cả chỉ bằng một nửa trong Hắc Thần Bảo.
Nhìn thấy Lâm Minh tới, chủ quán ôn hoà, trong tay cầm một cái ngọc giản, ngọc giản ghi loại các đồ vật, chủ quán đưa ngọc giản cũng là chẳng muốn giải thích.
Tự nhiên là do Lâm Minh tu vị quá thấp, không giống người mua.
- Vì cái gì những huy chương này không ghi giá?
Lâm Minh hỏi.
Chủ quán nhìn qua Lâm Minh, không kiên nhẫn nói ra:
- Huy chương khôn ghi giá đều là tinh phẩm, giá cả rất cao, ngươi muốn mua thì nói thẳng, không mua thì đừng có hỏi nhiều.
- Mua.
Lâm Minh không để ý đến thái độ của đối phương, đây là Hỗn Loạn Thành, thực lực không cao sẽ không được tôn kính.
- Kiện nào?
Chủ quán buông ngọc giản phù văn ra, không có nhiệt tình chút nào.
- Là nó, bao nhiêu nguyên khí phù văn?
Lâm Minh chỉ vào một quả huy chương cấp Bích Hồn, lúc trước hắn dùng chân nguyên truyền âm cho Hồn Bạch, giá trị huy chương này rất lớn.
Chủ quán kinh ngạc nhìn qua Lâm Minh, cau mày nói:
- Ngươi đang đùa với lão tử sao, ngươi mới Thần Biến kỳ, muốn nhiệm vụ cấp Bích Hồn? Tìm đường chết sao?
Nói như vậy nhiệm vụ cấp Bích Hồn đều cần tu vị Thần Quân cảnh mới có thể hoàn thành, hơn nữa phi thường nguy hiểm, xác suất vẫn lạc rất cao, vượt cấp tiếp nhận nhiệm vụ không phải thiên tài nghịch thiên thì còn lại đều là người chết.
- Ta có hoàn thành nhiệm vụ hay không ngươi không cần quan tâm. Ta sẽ trả nguyên khí phù văn là đủ rồi.
- Hắc. Ngươi tốt nhất không nên tới chỗ ta nghe ngóng gì đó, biến lão tử làm đồ chơi, ta không thích bị người ta xem là kẻ đần, tám trăm vạn. Giá này không cần trả giá đâu.
Tên đại hán Ma tộc nói ra. Trong ngôn ngữ cho người ta cảm giác áp bách. Làm cho người ta không dám trả giá.
Đây cũng là phong cách mua bán trong Hỗn Loạn Thành, không có thực lực thì muốn mua đồ cũng bị yếu thế.
- Là giá này!
Hồn Bạch dùng chân nguyên truyền âm nói ra. Hắn cũng là lão luyện.
Lâm Minh gật gật đầu, nói:
- Thành giao, không biết ngươi có thu Tử Dương thạch không?
Vậy mà đáp ứng?
Tên Ma tộc giật mình, tuy hắn báo giá không phải là giả, nhưng mà tám trăm vạn cũng là một khoản tiền lớn, thực tế đối với võ giả Thần Biến cảnh như Lâm Minh không có số tiền này.
- Tử Dương thạch cũng có thể.
Ma tộc chủ quán gật gật đầu, nhân loại tại giao dịch trong xuất ra Tử Dương thạch rất thông thường.
- Một đổi một ngàn năm.
Chủ quán giao dịch rất chắc chắn, Lâm Minh nhìn qua Hồn Bạch, Hồn Bạch nói:
- Có hơi đắt, nhưng miễn cưỡng chấp nhận được.
- Ân.
Lâm Minh trực tiếp sảng khoái lấu đủ Tử Dương tinh ra, chỉ cần không bị người ta xem là kẻ đần, dùng nhiều một chút số tiền nhỏ thì hắn chẳng quan tâm.
- Số lượng đúng vậy.
Chủ quán dùng thần thức quét qua, xác định số lượng Tử Dương tinh, hắn có chút kinh ngạc nhìn qua Lâm Minh, một võ giả Thần Biến kỳ mua huy chương cấp Bích Hồn, con mắt không thèm nháy, cũng không cò kè mặc cả, xem ra hắn nhìn nhằm người.
Lâm Minh tiếp nhận huy chương, hắn còn chưa kịp xem quy tắc chi tiết, mà đúng lúc này hắn nghe âm thanh không hữu hảo vang lên.
- Hắc, tiểu tử, tới tâm sự.
Lâm Minh quay đầu chỉ thấy ba tên võ giả Thánh tộc đứng phía sau hắn không xa, trong đó có một tên ngồi ghế thái sư, chân đặt lên trên ghế, dùng tư thái thích ý ngồi dựa lưng, hắn duỗi tay phải ngoắc Lâm Minh lại, ý bảo Lâm Minh đi qua.
- Đúng rồi, chính là ngươi, tới đây!
Trong lòng Lâm Minh cười lạnh, ba tên võ giả Thánh tộc này từ khi hắn tiến vào đại sảnh thì sử dụng cảm giác dò xét nội thế giới của hắn rồi, loại hành vi này phi thường vô lý.
Hiện tại ba người ngồi như đại gia, ngoắc tay bảo mình đi tới, đây là xem nhẹ mình.
Lâm Minh lý đều mặc kệ, mà lúc này, trước khi bán cho Lâm Minh bích hồn huy chương cự ma tộc chủ quán nói ra:
- Khuyên ngươi tốt nhất nên đi một chút, ba người này được xưng Hắc Thiết Tam Sát, trong Hỗn Loạn Thành xem như nổi danh, ép mua ép bán, giết người cướp của, không từ bất cứ việc xấu nào, rất nhiều người đều chết trong tay chúng, nếu như ngươi đi qua, chỉ ăn chút thiệt thòi, tổn thất ít tiền tài, nhưng mà không qua thì có khả năng bỏ mạng.
- Ta biết rõ có lẽ ngươi có bối cảnh, bình thường làm thiếu gia đã quen, trong ánh mắt không được phép có hạt cát, nhưng mà trong Hỗn Độn Thành không nên như vậy, thực lực là tất cả, cường long không đầu địa đầu xà, ngươi bị người ám sát thì bối cảnh làm được gì? Tra cũng không tra rõ.
- Cảm ơn lời khuyên, ta muốn hỏi trong Hắc Thần Bảo có thể động thủ không?
Lâm Minh mở miệng hỏi.
- Không thể, cho nên ở chỗ này ngươi xem như an toàn, nhưng mà ngươi không thể sống ở đây mãi được, bọn chúng hẳn biết ngươi thân gia xa xỉ, muốn ép ngươi đấy, có hại chịu thiệt cũng không tính. Trong Hỗn Loạn Thành, phải học được ẩn nhẫn.
Cự ma chủ quán tùy ý nói ra, hiển nhiên phi thường hiểu Hắc Thần Bảo này.
Ở chỗ này không có đủ thực lực, hơi lộ tiền tài sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vào.
- Quả nhiên không thể động thủ, thật đáng tiếc.
Lâm Minh lầm bầm lầu bầu, cự ma chủ quán làm sao nghĩ tới Lâm Minh hỏi câu vừa rồi không phải lo an nguy của mình, mà là muốn giết ba tên kia.
- Tiểu tử, gọi ngươi đấy! Điếc à?
Nhìn thấy Lâm Minh vẫn không có phản ứng, ba tên Thánh tộc tức giận, trong đó một tên đứng lên giơ nắm đấm lên, chỉ nghe "Tạch tạch tạch , khớp xương vang lên răng rắc.
- Các ngươi muốn gặp ta thì tự tới, ta cần gì phải qua? Uống nhầm thuốc sao.
Lâm Minh giọng lạnh lùng, vừa nói ra lời này Hắc Thiết Tam Sát đều sửng sốt, bọn chúng bị tiểu tử Thần Biến Kỳ trả treo?
Tràng diện này hấp dẫn không ít người, rất nhiều người nhìn thấy thân phận song phương thì ngẩn người.
- Là Hắc Thiết Tam Sát.
- Chậc chậc, tiểu gia hỏa Thần Biến kỳ đang khiêu chiến Hắc Thiết Tam Sát?
- Hắc hắc, người nọ vừa tới Hỗn Loạn Thành a, không biết hung danh Hắc Thiết Tam Sát đâu, lần này náo nhiệt.
Mọi người đang nghị luận nhao nhao, không có dùng truyền âm, mà nói thẳng ra.
Ma tộc bán huy chương cho Lâm Minh lắc đầu, hắn xem ra tính cách của Lâm Minh vô cùng quái đản, không nghĩ tới còn muốn cố ý chọc giận Hắc Thiết Tam Sát, thật sự không phải cử chỉ sáng suốt. Tính cách như vậy trong Tu La Lộ sống không nổi, rất có thể ngày mai sẽ bị chết trong tay Hắc Thiết Tam Sát. Hắn cùng Lâm Minh chỉ là bèo nước gặp nhau, căn bản không có hứng khuyên nhiều, Lâm Minh không nghe thì thôi.
- Ngươi nói cái gì, ta không nghe lầm chứ?
Một tên trong Hắc Thiết Tam Sát nhìn qua Lâm Minh, thản nhiên cười nói:
- Thật sự là kỳ quái, thế đạo như thế nào rồi, không muốn sống càng ngày càng nhiều, là Hắc Thiết Tam Sát chúng ta quá thiện lương? Gần đây không có giết người sao?
- Có ý tứ, tiểu tử, vốn chỉ muốn lấy chút máu của ngươi, hiện tại mạng của ngươi cũng bồi vào, hoặc là ngươi muốn cả đời không ra khỏi Hắc Thần Bảo.
Hắc Thiết Tam Sát nhao nhao đứng dậy, nhe răng cười nhìn qua Lâm Minh.
Mà Lâm Minh căn bản không quan tâm bọn chúng, hắn quay người đi lên Hắc Thần Bảo tầng thứ hai, dù sao trong đây cũng không được động thủ, cũng không thể thu thập bọn kia, tất cả ra ngoài nói sau, hắn hiện tại muốn nhìn Hắc Thần Bảo tầng thứ hai, tầng thứ ba có cái gì.
Tầng thứ nhất chỉ là nơi có bán huy chương nhiệm vụ cấp Thái Huyền, tuy Lâm Minh hoàn toàn mua được nó, nhưng mà nhiệm vụ không phải thứ Lâm Minh muốn, bởi vì hoàn thành nó thu thập thần chi phù văn không được đầy đủ.
- Thang lầu ở nơi nào?
Lâm Minh hỏi Hồn Bạch.
- Ở giữa đại sảnh, phía sau trụ chính, có thể đi thông hai tầng.
Hồn Bạch rất trấn định, hắn đã nhìn thấy thực lực của Lâm Minh, căn bản không có lo lắng cho Lâm Minh.
- Ân.
Lâm Minh gật gật đầu, đang muốn đi qua.
Mà đúng lúc này trong tầng hai có giọng nữ hài vang vọng khắp Hắc Thần Bảo.
- Chúc mừng thí luyện giả tên là Đa Cổ Lặc thành công đánh bại tất cả đối thủ trong trò chơi hoàn thành nhiệm vụ, đạt được một lần rút thưởng cấp Bích Hồn.
Lời vừa nói ra cả đại sảnh lập tức bạo động..
- Mẹ kiếp, rút thưởng cấp Bích Hồn.
- Đa Cổ Lặc vận khí quá tốt, hắn có tư cách rút thưởng.
- Đừng ghen ghét, đây cũng là thực lực, thực lực của Đa Cổ Lặc mạnh hơn ngươi nhiều, hơn nữa có vận khí mới cầm được..
Mọi người nhao nhao nghị luận, song phương đang mua bán cũng đều dừng lại, ngay cả Hắc Thiết Tam Sát hận không thể xé xác Lâm Minh ra cũng dời lực chú ý.
Chuyện này làm cho Lâm Minh có chút khó hiểu.
- Rút thưởng cấp Bích Hồn? Rất trân quý?
- Vâng, phi thường trân quý! Chủ nhân có chỗ không biết, cùng là nhiệm vụ cấp Bích Hồn, có chút nhiệm vụ cấp Bích Hồn hi hữu có cho thần chi phù văn hi hữu, giá trị kém cỏi của nó còn gấp ngàn vạn lần phù văn cấp Bích Hồn. Mà những nhiệm vụ cấp Bích Hồn hi hữu, Hắc Thần Bảo không trực tiếp bán ra, chỉ có thể rút thưởng nhận được, cho dù có tiền cũng mua không được!
- Ah? Có chuyện này?
Lâm Minh đã có hứng thú.
- Ta nghe những người này nghị luận thì nó là một trò chơi, cuối cùng thắng còn đạt được tư cách rút thưởng.
- Vâng, trò chơi này nằm ở Hắc Thần Bảo tầng hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.