Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1510: Khiêu khích




Chương 1510: Khiêu khích
Trong hư không tối đen truyền ra tiếng nổ ầm ầm, ẩn ẩn còn nghe được tiếng kêu thảm thiết truyền tới, sau một khắc vết nứt không gian bị mở ra, mấy võ giả thân thể bị thương chật vật từ trong khe nứt không gian lao ra ngoài, bọn họ chính là đoàn người Chu đại tiên sinh.
Bọn họ vốn có bảy người, hiện tại chỉ còn lại năm, đã chết hai.
Còn sống là Chu đại tiên sinh, một võ giả nửa bước Giới Vương, còn có một võ giả Thần Quân hậu kỳ, hai người còn lại là Tri Chu huynh đệ.
Cho dù là trong Hỗn Độn lao ngục nguy cơ tứ phía nhưng mà trực giác đã giúp Tri Chu huynh đệ thoát được. Điều này cũng là nguyên nhân giúp bọn họ sống tới bây giờ.
- Đây là nơi nào?
Chu đại tiên sinh nhìn qua cổ điện to lớn trước mắt, bọn họ vừa rồi còn trong không gian loạn lưu, trong nháy mắt đã ở trong đại điện, chỉ có thể nói Hỗn Độn lao ngục thời không quá mức thác loạn.
Tế đàn cổ xưa, chung quanh tế đàn cổ xưa là nhiều điêu khắc đá đen, trên tế đàn phủ kín đạo văn phức tạp, cho người ta cảm giác nguy cơ tứ phía, dường như trong đó phong ấn tồn tại cường đại.
- Nơi này có bảo vật!
Con mắt Chu đại tiên sinh sáng ngời, khí tức nơi này tuyệt đối không phải thiên địa nguyên khí ngưng tụ mà thành, mà là bí bảo được phong ấn!
Chu đại tiên sinh cũng không nhận ra đạo văn nhất mạch của chủ nhân Tu La Lộ, đương nhiên không biết đây là phần mộ, nhưng chỉ dựa vào kinh nghiệm nhiều năm thì hắn biết nơi này có bảo vật.
Hắn phán đoán đúng rồi, mặc kệ chỗ này có phải chôn ai hay không thì nơi này đều có vật bồi táng, mà những vật bồi táng này với cường giả Giới Vương mà nói có sức hấp dẫn không gì sánh kịp.
- Chu lão, chúng ta làm sao bây giờ? Tiếp tục đuổi theo Lâm Minh hay là lấy bảo vật tại đây?
Bên cạnh Chu đại tiên sinh có một nửa bước Giới Vương không xác định nói ra, trên đường đi tới đây bọn họ trải qua không ít hiểm cảnh, hiện tại cho dù nhìn thấy có bảo vật, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bất cứ đồ gì ở đây cugx không dễ dàng lấy.
Chu đại tiên sinh hơi trầm ngâm.
- Lâm Minh phải đuổi theo, bảo vật cũng không thể buông tha, đều nói Táng Thần Lĩnh này có quan hệ với chủ nhân Tu La Lộ. Có lẽ đây là bảo vật do chủ nhân Tu La Lộ lưu lại!
Chủ nhân Tu La Lộ là nhân vật bậc nào. Đừng nói Chu đại tiên sinh là Giới Vương bình thường. Cho dù cường giả Thiên Tôn đối với chủ nhân Tu La Lộ mà nói cũng chẳng thèm ngó tới.
Đối với võ giả mà nói có cơ duyên bày trước mặt phải tranh thủ. NẾu không thì đừng tu võ.
Nghe đượcChu đại tiên sinh nói thì sắc mặt Tri Chu huynh đệ đại biến, trong mắt của hai người thì tế đàn cổ xưa này chính là hiểm địa, trốn cũng không kịp, bọn họ làm sao dám nghĩ tới chuyện đào bảo!
- Các ngươi. ..Các ngươi...
Tri Chu huynh đệ nuốt nước bọt, nói:
- Các ngươi biết rõ đây là nơi nào không? Khí tức ma tính và tế đàn hắc thạch, còn có một trăm lẻ tám khôi lỗi thủ vệ, đây tuyệt đối là hiểm địa, một khi xúc động đại trận thì chúng ta phải chết không có chỗ chôn.
Tri chu lão đại trong khi nói chuyện, sắc mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy, hắn biết rõ cho dù đào được bảo bối gì cũng không có phần cho huynh đệ bọn họ, bọn họ tới đây chính là chịu chết.
- Van cầu các ngươi buông tha huynh đệ chúng ta.
Tri Chu lão nhị nói, càng xâm nhập vào Hỗn Độn lao ngục, hai huynh đệ bọn họ cảm thấy hy vọng còn sống ra ngoài quá xa vời.
- Thật là dong dài!
Ánh mắt Chu đại tiên sinh phát lạnh, nói:
- Nếu các ngươi còn dám nói nhảm nữa, lão phu sẽ giết các ngươi.
Trong giọng nói của Chu đại tiên sinh tràn ngập sát cơ, mà đúng lúc này bên cạnh Chu đại tiên sinh, tên nửa bước Giới Vương truyền âm nói:
- Chu lão, chúng ta có thể cho hai người này làm đá dò đường, cho chúng lên tế đàn trước xem có nguy hiểm gì không.
Nghe được nửa bước Giới Vương nhắc một chút, trong lòng Chu đại tiên sinh khẽ động, nói:
- Đề nghị của ngươi rất không tồi, nhưng mà hiện tại còn không phải lúc, chúng ta còn phải chờ Hôi Sát tiên sinh và đế tử điện hạ dựa theo ấn ký truy tung tìm tới, dùng thực lực của Hôi Sát tiên sinh, cho dù nơi này là tuyệt địa cũng có thể tìm được chúng ta, đến lúc đó tất cả mọi người tề tựu đủ lại bảo hai tên này làm pháo hôi dò đường.
- Chu lão nói đúng, ha ha, chờ Hôi Sát tiên sinh tới, bảo vật nơi này sẽ là của chúng ta.
Chu đại tiên sinh và đám võ giả bên kia hưng phấn, móc bảo tàng chủ nhân Tu La Lộ chôn cùng, tuy bọn họ không được ăn thịt, nhưng mà cũng có thể uống canh, nếu như đào ra mấy cái truyền thừa gì đó, nói không chừng bọn họ cũng được may mắn có được một cái.
Chu đại tiên sinh lúc này ngồi xuống điều tức, mà Lâm Minh trốn trong đại trận thấy một màn này thì nhíu mày, những người này không ngốc tới mức trực tiếp đào bảo, bọn chúng đang chờ người khác.
Trong chú ý của Lâm Minh thì đội ngũ thiếu Đế Tử Na Kỳ, Thiên Minh Tử, hắn đầu tiên nghĩ tới Chu đại tiên sinh đang chờ hai người này.
Trên người Lâm Minh có ấn ký của Thiên Minh Tử truy tung, cho dù trốn vào trong trận pháp Thiên Minh Tử cũng sẽ biết cảm ứng được, Lâm Minh đương nhiên sẽ không ngồi chờ bọn chúng hội hợp.
- Các ngươi không động vào trận pháp, ta sẽ giúp các ngươi.
Lâm Minh cười lạnh một tiếng, hắn công khai đi tới đại trận.
Hắn từ trong đại trận đi ra, khí tức của hắn không được trận pháp ngăn cách, lập tức bị Chu đại tiên sinh phát giác được.
Chu đại tiên sinh đột nhiên mở hai mắt ra!
- Ai!
Bỗng nhiên hắn đứng lên, ánh mắt tập trung vào người Lâm Minh, lúc này trong đại điện ánh sáng lờ mờ, nhưng mà ánh mắt Chu đại tiên như tia chớp nhìn xuyên qua bóng tối, trực tiếp đâm thủng tầng bóng tối nhìn lên người Lâm Minh.
- Lâm Minh! ? Là ngươi!
Chu đại tiên sinh không dám tin nhìn qua Lâm minh.
Lâm Minh dám xuất hiện ở đây, công khai đi đến trước mặt bọn họ, quả thực không biết sống chết!
Bên cạnh Chu đại tiên sinh, đám người rút binh khí ra, vài đạo khí cơ tập trung Lâm Minh.
- Tiểu súc sanh, ngươi muốn chết!
Tên võ giả nửa bước Giới Vương Thánh tộc vừa cười vừa nói, trong mắt hắn Lâm Minh chỉ là quá gian hoạt, trơn trượt như cá trạch, một khi bị bắt được thì giết Lâm Minh quá dễ dàng.
- Ba chiêu giết chết ngươi!
Tên võ giả Thánh tộc này định xuất chiêu, nhưng mà bị Chu đại tiên sinh cản lại.
- Đừng xúc động, có bẩy rập!
Hắn biết rõ Lâm Minh không phải người ngu, hắn biết rõ mình không phải đối thủ của người ta lại dám xuất hiện, vậy Lâm Minh này có chỗ dựa, tốt nhất giải thích chính là chỗ này có bẩy rập.
- Ha ha...
Lâm Minh cười ha hả, nói:
- Các ngươi có chút lá gan như vậy sao, không phải truy sát ta à? Hiện tại năm người các ngươi ai cũng có tu vị cao hơn ta, vậy mà không không dám động thủ, rùa đen rút đầu chính là các ngươi đấy, ha ha ha!
Lâm Minh cười to thì Chu đại tiên sinh và hai tên khác sắc mặt khó coi.
Bọn họ là Giới Vương, là nửa bước Giới Vương, lại bị một tiểu bối trào phúng như vậy.
- Ta nói lão đầu tử, ngươi họ gì vậy? Ta vừa ra khỏi Thiên Yêu Thành đã gặp được ngươi, bị một đám người vây vào giữa, cưỡi một con yêu thú rất vụng về, hai mắt nhắm lại, hai tay vung loạn lên, trong miệng còn lẩm bẩm như thần côn, ta nói ngươi khi đó đang làm gì thế, là đang diễn trò sao, nếu như ngươi diễn trò thì ta cảm thấy ngươi diễn quá tệ rồi!
Lâm Minh nói cảnh này chính là lúc Lâm Minh đi theo Chu bàn tử xuất phát tới Táng Thần Lĩnh, ở cửa thành tao ngộ đoàn người Đế Tử Na Kỳ, lúc ấy Chu đại tiên sinh đang thi triển Địa Thị Thiên Thính Chi Thuật tìm kiếm Lâm Minh, thế nhưng mà Lâm Minh dùng bí thuật dịch dung, thế cho nên Chu đại tiên sinh căn bản không có phát hiện Lâm Minh.
Hiện tại bị Lâm Minh nói như vậy sắc mặt Chu đại tiên trướng lên như gan heo, lúc trước hắn khoe khoang khoác lác dưới Địa Thị Thiên Thính Chi Thuật của hắn, chỉ cần Lâm Minh ở trong phạm vi hai mươi lăm dặm, mặc kệ dịch dung cũng tốt, ẩn nấp cũng được đều bị hắn trực tiếp tìm ra, nhưng mà bây giờ Lâm Minh ở trước mặt của hắn mà hắn không biết.
Đám người bên cạnh Chu đại tiên sinh cũng nhìn qua phía hắn, Lâm Minh vừa rồi miêu tả xác thực là động tác của Chu đại tiên sinh lúc vào thành, cũng nói đúng hơn hắn lúc ấy xác thực từ trong cửa thành đi ra. Chu đại tiên sinh là Địa Giới Giới Vương thi triển bí pháp không tìm ra một Thần Bí Cảnh đi ngang trước mặt hắn, tin này truyền đi thì bà ngoại của hắn cũng mất mặt
- Tiểu súc sanh, ta giết ngươi!
Chu đại tiên sinh mắt lộ hung quang, hắn bước lên một bước muốn ra tay.
Lâm Minh cười to, nói:
- Ngươi tới đây! Ta đứng ở chỗ này, các ngươi sao không tới đây đi? Còn ai nữa không? Nhiều Giới Vương Thần Quân như vậy chẳng lẽ miệng hùm gan sứa? Ngày sau ta sớm muộn có một ngày giết đến tận Thánh tộc, diệt toàn tộc Thánh tộc các ngươi, mặc kệ nam nữ, toàn bộ phế bỏ tu vị, làm nô lệ của nhân tộc!
Lâm Minh quá kiêu ngạo, chuyện này căn bản không phải phong cách hành sự của hắn xưa nay, Chu đại tiên sinh trán nổi gân xanh, hắn chưa từng biệt khuất như vậy, bị một tiểu bối thấp hơn vài cảnh giới mắng, hắn lại không thể làm gì!
- Ta nói nói mấy con rùa các ngươi, ta cho các ngươi mười hô hấp, nếu không động thủ thì ta sẽ đi, sẽ không nói tào lao với các ngươi đâu, hoặc là các ngươi nhanh tớ đây, rửa sạch cổ nhận cái chết, hoặc là cút về nhà bà ngoại các ngươi diod, ta nói các ngươi lá gan nhỏ như vậy còn dám tới đây tham gia náo nhiệt, dứt khoát không tiến vào từ trước đi.
- Ta hiện tại bắt đầu điếm, mười. . . Chín. . .
Lâm Minh càng ngày càng hung hăng càn quấy, quả nhiên có hương vị công tử bại hoại, không coi ai ra gì, cực kỳ ương ngạnh.
Nhưng mà xem biểu hiện và phong cách hành sự của Lâm Minh ngày xưa làm cho Chu đại tiên sinh đa nghi không dám tiến lên một bước.
- Tiểu tử này quá kiêu ngạo, Chu lão để cho ta ra tay, ta ba chiêu diệt hắn!
Bên người Chu đại tiên sinh, cường giả nửa bước Giới Vương đã phát điên rồi, trong mắt hắn nhân loại chính là tính mạng hèn mọn, đáng bị Thánh tộc mang làm nô lệ, nhưng mà bây giờ hắn có thể một chưởng diệt sát tên nhân loại này, lại bị người ta chỉ vào mặt chửi, nhục nhã này biết ném đi đâu?
Lâm Minh cười ha ha, tiếp tục đếm:
- Tám, bảy, sáu... Ta nói, các ngươi vẫn là miệng hùm gan sữa, ngươi còn ba chiêu diệt ta, ta ba chiêu diệt ngươi còn không khác lắm! Có lẽ một cước đã giết chết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.