Chương 1530: Một đời một thế, huyết mạch lạc ấn
Nghe Tiểu Ma Tiên nói chuyện này trong nội tâm Lâm Minh ngẩn ngơ, hắn không biết nên trả lời như thế nào.
Tiểu Ma Tiên cũng không biết mình làm sao nói câu này, nhưng mà Lâm Minh nghe xong cảm thấy nhói đau, hắn không thoải mái, mà nàng chỉ muốn phát tiết tâm tình không vui trong lòng.
Nàng áy náy cười cười, nhìn Lâm Minh nói ra:
- Có một số việc quá phiền, nói lung tung ảnh hưởng tâm tình của ngươi rồi.
Lâm Minh trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, hắn cảm thấy nội tâm của mình đau nhức khó hiểu, hắn khó có thể đối mặt, hắn trầm mặc trong chốc lát, chỉ nói:
- Thực xin lỗi, ta biết rõ.
- Ngươi không biết.
Tiểu Ma Tiên lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, trong ánh mắt dường như có thứ gì đó chớp động, nói:
- Ngươi không biết... Ta mới vừa vào Uổng Tử Cốc đã rất sợ hãi, ta trời sinh tính ưa thích náo nhiệt, ta không thích nhất chính là tịch mịch và hắc ám, ta vừa đi Uổng Tử Cốc thì đặc muốn muốn ra ngoài, ta cảm thấy được nếu ngây ngốc ở trong này trăm năm ta sẽ điên mất.
- Nhưng mà sau đó ta không nghĩ vậy, chín năm ở chung cả ngày lẫn đêm ta không cảm thấy sợ như vậy, ta từ nhỏ đến lớn không biết đi qua bao nhiêu nơi có phong cảnh xinh đẹp, các loại tiên sơn tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên, ta xem không biết bao nhiêu, nhưng mà bây giờ nghĩ lại ta cảm thấy không có bao nhiêu ấn tượng cả, ngược lại ở trong Uổng Tử Cốc chín năm, đối mặt vĩnh viễn hắc ám và thi cốt vô tận, đoạn thời gian này ta cảm thấy khó quên, ta cảm thấy bóng tối vô tận kia có thể dựa vào người của ngươi, ta... Cảm thấy rất nhớ.
Tiểu Ma Tiên nói đến đây đột nhiên cười lên, nàng cảm thấy nên nói đã nói ra, không cần phải nén trong đáy lòng, không đi quản kết quả, không quản Lâm Minh nghĩ thế nào, nàng chỉ muốn nói mà thôi.
- Có đôi khi ta thậm chí suy nghĩ có lẽ chúng ta không ra ngoài mới không tệ, ít nhất không cần đi cân nhắc tương lai là địch hay là bạn. Cũng không cần đi đối mặt nhiều chuyện hỗn loạn như thế... Đương nhiên, không đi ra chưa hẳn ngươi nguyện ý.
Tiểu Ma Tiên nói đến đây Lâm Minh cảm thấy nội tâm sửng sốt. Hắn nắm tay Tiểu Ma Tiên như lúc trước, cảm xúc mềm mại không xương mang theo ôn nhu khó có thể hình dung, giống như là đắm chìm trong nước chảy và mỹ ngọc.
Thời khắc này đột nhiên Lâm Minh cảm thấy trên lưng mang theo tình nghĩa nặng chịt, làm cho hắn không biết nên đối mặt như thế nào.
- Thực xin lỗi...
Lâm Minh trầm mặc hồi lâu, chỉ nói ra ba chữ này.
Mà Tiểu Ma Tiên nghe xong lại cười, cười như đóa hoa xuân nở rộ.
- Ngươi không có gì phải xin lỗi ta. Mạng của ta do ngươi cứu, cùng ngươi vào Uổng Tử Cốc ta không có hối hận qua, độ huyết dịch bổn nguyên cho ngươi, ta cũng không có hối hận qua. Ngày sau cho dù chúng ta khó có thể ở bên nhau, máu trên người của ta vẫn ở trong người của ngươi, khắc vào huyết mạch của ngươi, nương theo ngươi một đời một thế không chia lìa.
Nói đến đây Tiểu Ma Tiên cười lên càng vui sướng. Khóe miệng của nàng có răng mèo đáng yêu hiện ra.
Lâm Minh trong lúc nhất thời đã si ngốc rồi.
- Phá Đạo Cung Cửu Tinh đi, ngươi có thể. Ta còn không muốn chết ở đây.
Tiểu Ma Tiên nâng đôi má Lâm Minh lên, chăm chú nói xong, Lâm Minh yên lặng đối mặt đôi mắt sáng ngời của Tiểu Ma Tiên, sau đó hắn trịnh trọng gật đầu.
Đối với hứa hẹn với Tiểu Ma Tiên cũng là hứa hẹn với bản thân hắn.
Hắn không cách nào thừa nhận tình nghĩa của Tiểu Ma Tiên, chỉ có thể dùng hết lực lượng đột phá Đạo Cung Cửu Tinh.
Năng lượng trong người của hắn trải qua máu huyết của Tiểu Ma Tiên điều hòa, đã chậm rãi ổn định lại, thậm chí kinh mạch vỡ tan khi năng lượng trùng kích đã chậm rãi khôi phục lại, đây là hiệu quả của âm dương điều hòa.
Lâm Minh nhắm mắt lại, hắn lại tiến vào tinh không tối đen vô tận, hắn nhìn qua chín ngôi sao trên cao.
Một khắc này Lâm Minh cảm giác trong người của hắn có hỏa diễm thiêu đốt, tay phải đứt gãy cốt nhục không ngừng khép lại, kinh mạch khôi phục.
Hắn quát lên một tiếng và phóng lên trời, bát môn độn giáp mở ra, sau lưng Lâm Minh có hư ảnh chân long gào thét.
Thương Khung Phách Điển -- Bách Trọng Lãng!
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, hư không bị một quyền của Lâm Minh oanh sập, đường vân trên Cửu Tinh đạo đồ bị một quyền của Lâm Minh oanh trúng rung lên kịch liệt, một tia vết rạn trống rỗng xuất hiện trên bầu trời.
Mắt thấy vết rạn xuất hiện, đôi mắt Lâm Minh có tinh quang bắn ra, hắn hét lớn một tiếng, lại đánh ra một quyền vào vị trí cũ.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Một quyền của Lâm Minh tiếp một quyền, hai đấm máu tươi vẩy ra, nhìn thấy mà giật mình.
Trên người của hắn năng lượng bạo phát tới tận cùng, Cửu Tinh đạo đồ không ngừng rung lên và vết rạn càng lớn!
Dường như bởi vì Lâm Minh cuồng mãnh cho nên pháp tắc Thiên Đạo cũng tức giận, đạo văn không ngừng hội tụ lại đè ép toàn thân Lâm Minh.
Gặc... Gặc...
Xương cốt toàn thân của Lâm Minh nổ tung, máu tươi chảy ròng, hơn phân nửa thân thể đã bị huyết dịch nhuộm đỏ.
Nhưng mà Lâm Minh không quan tâm, hắn vẫn toàn lực oanh kích Cửu Tinh đạo đồ.
Khe hở không ngừng mở rộng, mỗi khi khuếch trương một chút cũng khiến thân thể Lâm Minh vỡ nát.
- Thiếu một ít, còn thiếu một ít!
Hai mắt Lâm Minh huyết hồng, điên cuồng hét to trong ngực.
Mà đúng lúc này đột nhiên hắn cảm giác tinh không rung động lắc lư, cả thế giới như điên đảo. Thiên địa nguyên khí trong người xao động
- Cái gì?
Đột nhiên xuất hiện biến hóa làm cho Lâm Minh chấn động, đạo lực lượng này không phải tới từ pháp tắc Thiên Đạo, mà là từ ngoại lực.
Toàn thân Lâm Minh phát lạnh, một điềm xấu xuất hiện trong lòng..
Đúng lúc này một giọng nói điên cuồng truyền vào.
- Lâm Minh, ngươi đang đột phá Đạo Cung Cửu Tinh sao? Làm trái pháp tắc Thiên Đạo, ngươi si tâm vọng tưởng! Nhưng mà dù thế ta cũng sẽ không cho ngươi một chút cơ hội nào, xem ta bố trí khóa hư đại trận, ngăn cách Cửu Thiên Tinh Quang, ngươi làm sao đột phá nha, triệt để thất bại thì thân thể sụp đổ, cảnh giới ngã xuống, ha ha ha ha ha!
Tiếng cười lớn này chính là Thiên Minh Tử!
Bên ngoài Hỗn Nguyên Thiên Cung, Thiên Minh Tử đang đại chiến với thiết giáp âm binh, vốn dựa theo ý định của Thiên Minh Tử, hắn phải dùng mấy khắc mới đánh chết toàn bộ âm binh, tận khả năng tiết kiệm thể lực và giảm thương thế, bằng cái giá nhỏ nhất đánh bại âm binh.
Sau đó hắn sẽ bố trí kết giới phong bế lối ra phần mộ Bạch Khởi, hắn ngồi xuống điều tức tranh thủ khôi phục trạng thái tốt nhất, lại đến luyện hóa Hỗn Nguyên Thiên Cung.
Làm như vậy không sơ hở tý nào, chỉ cần hắn khôi phục thực lực thì Lâm Minh phải chết.
Nhưng mà hiện tại trong quá trình chiến đấu Thiên Minh Tử đột nhiên nhìn thấy trên Hỗn Nguyên Thiên Cung, mái vòm phần mộ Bạch Khởi biến mất, biến thành một khu vực hư vô vô tận, Cửu Tinh hiện ra!
Hắn trải qua ngây người ngắn ngủi, lập tức hiểu đây là Lâm Minh mưu toan đột phá Đạo Cung Cửu Tinh!
Đạo Cung Cửu Tinh, đây là hệ thống luyện thể của nhân loại, Thánh tộc, Ma tộc tu luyện thể hệ khác với Đạo Cung Cửu Tinh, trong ba mươi sáu ức năm trước tu luyện giả luyện Đạo Cung Cửu Tinh đến mức tận cùng cũng không hiếu hơn hệ thống tụ nguyên chút nào.
Mà bây giờ bởi vì quy tắc Thiên Đạo nào đó cải biến, Đạo Cung Cửu Tinh ít có thể đạt tới, nhưng mà tu thành thì lực lượng càng kinh khủng, một khi Lâm Minh đột phá Đạo Cung Cửu Tinh, có trời mới biết sẽ xảy ra cái gì.
Tuy Thiên Minh Tử không quá tin tưởng Lâm Minh có thể, nhưng mà hắn không cho Lâm Minh chút cơ hội nào, hắn lúc này liều lĩnh công kích thiết giáp âm binh đại trận, trong thời gian ngắn phá vỡ đại trận, rồi sau đó hắn liền ra tay quấy nhiễu Lâm Minh.
Lúc này Thiên Minh Tử toàn thân là máu, bả vai, bụng dưới hai nơi bị minh thương xuyên thủng, huyết nhục mơ hồ, sau lưng có miệng vết thương đáng sợ, cơ hồ chặt đứt cột sống, trừ chuyện đó ta cánh tay trái lại bị chém xuống, rồi sau đó hắn thi triển bí pháp ghép trở lại.
Thiên Minh Tử phá vỡ thiết giáp âm binh đại trận, hắn phải trả cái giá cực kỳ thê thảm.
Hắn hiện tại bất chấp thương thế, qua loa nuốt vào một viên đan dược sau đó trong tu di giới lấy một luân bàn ra, đột nhiên ném lên bầu trời, cùng lúc đó hai tay của hắn liên tục đánh ra bí quyết, bởi vì tay trái bị chém tận gốc, kinh mạch mạch máu chưa hoàn toàn nối lại nên mất linh mẫn, tốc độ kết ấn chậm hơn rất nhiều.
XIU....XIU... XÍU...UU!!
Trận bàn chuyển động có hỗn độn chi quang bắn ra, bao phủ Hỗn Nguyên Thiên Cung lại, chặt đứt Hỗn Nguyên Thiên Cung liên hệ với bên ngoài!
Mà Thiên Minh Tử lúc này chân đạp hư không, cầm trường kiếm trong tay và lẩm bẩm.
- Khủng cụ chi huyết, hóa thành Tâm Ma, Thiên Đạo thần uy, hóa thành kiếm ta! Trảm!
Đột nhiên Thiên Minh Tử chém ra một kiếm, một kiếm này chém xuống mang theo kiếm quang vô tận trút xuống Hỗn Nguyên Thiên Cung!
Trong lúc nhất thời cả Hỗn Nguyên Thiên Cung bao phủ trong ma quang.
Kiếm quang bị trận pháp Hỗn Nguyên Thiên Cung đỡ được, nhưng mà ảo giác của nó vẫn tiến vào bên trong Hỗn Nguyên Thiên Cung.
- Ha ha ha! Lâm Minh, ở trước mặt ta ngươi cũng muốn đột phá? Ta năm đó chỉ dựa vào thân phận đệ tử hạch tâm diệt cả Thiên Vũ Thánh Địa, lão Thánh Chủ của Thiên Vũ Thánh Địa là Đại Giới Giới Vương, mà ta khi đó chỉ là Giới Vương, ta đúng vào lúc hắn mưu toan đột phá cảnh giới dùng Tâm Ma chi pháp dẫn động Tâm Ma trong lòng của hắn, làm cho hắn trong khi tu luyện tẩu hỏa nhập ma, chẳng những đột phá thất bại hơn nữa cảnh giới tổn hao nhiều! Ta lúc này mới có thể giết chết hắn! Đại Giới Giới Vương còn hủy trong tay ta, huống chi là ngươi!
- Bất luận kẻ nào đều có tâm ma, võ giả càng cường đại thì Tâm Ma cũng càng cường đại, võ giả đột phá cũng phải trực diện với Tâm Ma, không thể tránh né, đây cũng là thời điểm võ giả yếu ớt nhất, huống chi ngươi đột phá chính là nghịch thiên mà đi, vốn phải thừa nhận thiên kiếp chi lực, ngươi đừng có hy vọng a!
Thiên Minh Tử cuồng tiếu, từng âm thanh như ma chú rót vào trong Hỗn Nguyên Thiên Cung!
Trận pháp của Hỗn Nguyên Thiên Cung ngăn kiếm quang và tuyệt đại công kích của Thiên Minh Tử, nhưng mà một bộ phận năng lượng vẫn rót vào trong Hỗn Nguyên Thiên Cung.
Tuy trận pháp của Hỗn Nguyên Thiên Cung rất cao minh, cũng không phải ngăn cách hết thảy, nếu không tinh quang của Cửu Tinh Đạo Cung, cũng không thể xuyên qua nó được.
Kiếm quang của Thiên Minh Tử bị trận pháp Hỗn Nguyên Thiên Cung ngăn cản dễ dàng, nhưng mà Tâm Ma chi thuật quỷ dị lại không thể hoàn toàn ngăn lại.
Trong lúc nhất thời Lâm Minh chỉ cảm thấy trong nội tâm bộc phát ảo giác, Cửu Tinh đạo đồ bị xé nát phân nửa cũng đột nhiên đi xa.
- Đáng chết!
Sắc mặt Lâm Minh trầm xuống, trong nội tâm khẩn trương.