Chương 1620: Thần Hư quận vương
- Xin hổi vị công tử này, ta có thể giúp ngài cái gì không?
Sau khi Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên vào sảnh khác quý không lâu, liền có một thị nữ mỹ mạo chào đón, đãi ngộ của khách quý quả nhiên khác biệt.
- Ta muốn xem danh sách đồ vật trong đây.
Lâm Minh quét mắt nhìn qua thị nữ, thị nữ trong sảnh khách quý mặc trang phục thống nhất, trên ngực của các nàng thêu tiêu chí Văn Đan thương hội.
Rất nhanh thị nữ đưa một ngọc giản vào tay Lâm Minh, Lâm Minh đang muốn dò xét nội dung trong ngọc giản, đúng vào lúc này hắn đột nhiên rùng mình, một khắc này có một cảm giác xẹt qua người của hắn.
Cảm giác này phi thường ẩn nấp, nếu như không phải linh hồn lực của Lâm Minh cường đại, căn bản không phát giác được.
Lâm Minh nhíu mày, người nào đang dò xét hắn?
Trong cảm giác vừa rồi Lâm Minh cảm nhận được cảm giác lạnh như băng, đối phương chỉ sợ không có hảo ý.
Lâm Minh cầm ngọc giản bất động thanh sắc, cảm giác quét qua đám người trong đại sảnh, nhưng lại không biết cảm giác này là của người nào.
Điểm này làm nội tâm của Lâm Minh càng nghiêm nghị, chuyện này ý nghãi cảnh giới đối phương cao hơn mình nhiều.
- Thực lực mạnh hung hãn như thế, chẳng lẽ lại là Đại Giới Giới Vương?
Trong nội tâm Lâm Minh nghi hoặc khó hiểu, hắn tại Thanh Nguyệt Môn ẩn cư hơn hai mươi năm, tự học thần văn thuật, xuất thế thì tới Thần Văn Thành, lại khổ tu hơn một năm.
Trong đó Lâm Minh không cảm giác mình trêu chọc cừu gia gì, về phần cừu gia trước kia là Tạo Hóa thánh tử, Thiên Minh Tử đã sớm bị Lâm Minh giết, sát thủ tổ chức Thiên La xa cách hơn hai mươi năm đã không có lý do ra tay với hắn, mà cho dù bọn chúng muốn động cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Lâm Minh cảm giác hắn hiện tại không có người chú ý mới đúng, làm sao tới mua tài liệu đã bị người ta nhìn chằm chằm vào?
- Lâm ca, như thế nào?
Tiểu Ma Tiên phát hiện Lâm Minh dị thường, mở miệng hỏi.
- Không có gì, có người đang nhìn trộm ta. Hơn nữa cảnh giới rất cao.
Lâm Minh lưu tâm và nói:
- Không để ý tới hắn, chỉ cần ở trong Thần Văn Thành, kẻ đó cũng không thể như thế nào cả, chúng ta chú ý là được. Hắn sớm muộn gì cũng nhảy ra.
Lâm Minh nói như vậy đột nhiên con mắt sáng ngời. Bởi vì cảm giác vừa rồi không hữu hảo, hắn không sao cả chú ý ngọc giản, mà bây giờ xem xét thì hắn thấy trong ngọc giản đã tìm được vài loại hắn phi thường hứng thú.
Trong đó có một kiện tên long tộc khế ước là linh bảo đỉnh cấp, mà tài liệu luyện chế nó đương nhiên là Ngọc Long Giác mà Lâm Minh cần!
- Ngọc Long sống hơn ức năm, hơn nữa long giác có huyết tủy bảo lưu hoàn hảo, thập phần khó được! Đáng tiếc nó bị luyện chế thành linh bảo, giá cả so với tài liệu còn đắt hơn nhiều, nhưng mà mặc dù như vậy ta cũng phải mua lại, tài liệu trân quý có thể ngộ mà không thể cầu.
Lâm Minh chỉ cần lấy Ngọc Long Giác ra luyện dược, dù cho linh bảo báo hỏng cũng không đáng tiếc.
- Xem ra ta chuẩn bị hai tỷ điểm tích lũy có chút không đủ... Đồ vật trong danh sách có không ít thứ ta cần, đến lúc đó nếu ta muốn mua mà không đủ điểm tích lũy, vậy thì không thể mua lại, quá đáng tiếc.
Lâm Minh tính toán vẫn cảm thấy hai tỷ điểm tích lũy đúng là giật gấu vá vai, không đủ dùng.
Hắn quá ít điểm tích lũy.
- Tiên nhi, chúng ta đi nhìn xem Ngọc Long Giác rốt cuộc là phẩm chất nào.
- Tốt!
Tiểu Ma Tiên trả lời, hai người bọn họ đi tới nơi trưng bày tài liệu.
Mà sau khi Lâm Minh rời khỏi, cách bọn họ không xa có một phòng khách quý nghỉ ngơi, nơi này bố trí trận pháp ngăn cách tất cả.
Trong phòng này phủ lông thái cổ hung thú, trên mặt thảm để một bàn trà, chung quanh bàn trà có mấy nam nữ đang ngồi, đang chậm rãi thưởng thức trà.
Một thị nữ mỹ mạo quỳ gối trên thảm, nàng đang pha trà, thủ nghệ rất tinh xảo.
- Lá trà chúng ta vừa mua cần mười vạn điểm tích lũy một lượng, vạn năm mới ngắt một lần, lại dùng bảy mươi hai loại thiên tài địa bảo phối hợp cùng lên men mới sinh ra trà cực phẩm, thật sự là trà ngon, điểm tích lũy này không có phí công.
Nói chuyện là một nam tử áo xanh, hắn quần áo bình thường, nhìn qua giống như tú tài phàm nhân, một thân tu vị nội liễm khiến người ta không nhìn ra sâu cạn.
Bên cạnh hắn còn có mấy thanh niên nam nữ đang ngồi, mấy người kia đều mặc quần áo cực phẩm, đầu đội bảo quan, căn cơ vững chắc, khí chất bất phàm, hiển nhiên đều là nhân kiệt, những người này lấy nam tử áo xanh vi tôn.
Chung quanh bàn trà trừ mấy thanh niên nam nữ ra, còn có một lão giả bọc áo choàng màu đen, khí thế toàn thân âm trầm lạnh lẽo.
- Hoắc lão, như thế nào... Ngươi dường như có tâm sự...
Nam tử áo xanh nhìn qua lão giả áo choàng đen, khẽ cười nói:
- Trà tốt như vậy nên phẩm một chút...
- Không có gì, gặp được người ta không vui...
Lão giả áo choàng đen giọng nói âm trầm, dưới áo choàng của hắn mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt già nua sắc bén như mắt ưng.
Lão giả áo choàng đen nói thế nam tử áo xanh hỏi thêm.
- Người nào khiến Hoắc lão không vui?
- Hắc hắc...
Lão giả áo choàng đen khóe miệng nhếch lên, âm trầm cười hai tiếng, nói:
- Một tiểu tử không biết xuất hiện từ đâu, hắn chế tác một tấm tứ phẩm thần văn phù có thể sử dụng nhiều lần, gọi là Niết Bàn Thiên Kiếp Hỏa Phù, Hạo Nguyệt quận vương có nghe qua tin này không?
- Là Lâm Minh?
- Đúng, chính là hắn!
Lão giả áo choàng đen dường như không muốn nói cái tên này, mà nam tử áo xanh gọi là Hạo Nguyệt quận vương cười ha hả, nói:
- Hoắc lão, ngươi vẫn canh cánh trong lòng chuyện phá giải Niết Bàn Thiên Kiếp Hỏa Phù lúc trước thất bại à? Hoắc lão có thể xem như đệ nhất nhân trong hắc ám Thần Văn Sư, nhưng mà lần này thất bại chẳng trách Hoắc lão nhớ mãi không quên, ta đánh giá bản thân tên Lâm Minh kia có truyền thừa đặc thù...
Hạo Nguyệt quận vương ý vị thâm trường nói ra, lão giả áo choàng đen trước mặt hắn chính là Dật Lưu đại sư phá giải Niết Bàn Thiên Kiếp Hỏa Phù thất bại năm trước.
Dật Lưu đại sư vốn tên là Hoắc Dật Lưu, nhưng mà tên của hắn ít người biết tới.
Thần Văn Sư công hội tổ chức hội chợ bảo vạt, xem như thịnh hội của nội Tu La Lộ, Hoắc Dật Lưu với tư cách Thần Văn Sư, đương nhiên sẽ không bỏ qua thịnh hội này, hắn còn trông cậy vào trong thịnh hội này tìm được tài liệu trân quý đấy.
Nhưng mà thanh danh hắc ám Thần Văn Sư xác thực không dễ nghe, rất nhiều Thần Văn Sư tự nhận chính nghĩa thề bất lưỡng lập với hắc ám Thần Văn Sư, với tư cách người sinh hoạt trong bóng tối, Hoắc Dật Lưu tham gia hôi chợ bảo vật của Thần Văn Sư công hội phải mặc áo choàng che dấu thân phận.
- Truyền thừa...
Hoắc Dật Lưu ánh mắt bắn hàn quang, Hạo Nguyệt quận vương nói hắn cũng nghĩ tới.
Đối với Lâm Minh, Hoắc Dật Lưu chỉ dùng hai chữ thống hận để hình dung.
Tuy Lâm Minh không có trêu chọc Hoắc Dật Lưu, nhưng vì Niết Bàn Thiên Kiếp Hỏa Phù của Lâm Minh mà Hoắc Dật Lưu tổn thất trận bàn giá trị hai ức điểm tích lũy! Trừ chuyện đó ra khiến thanh danh của hắn bị tổn thất!
Hiện tại trong hắc ám Thần Văn Sư giới đều thịnh truyền Hoắc Dật Lưu hắn bại bởi một tiểu bối, chuyện này làm cho Hoắc Dật Lưu càng phiền muộn.
Về phần dùng Thần Văn Sư công hội làm đại biểu, đám Thần Văn Sư tự cho là chính nghĩa không ngừng chê cười Hoắc Dật Lưu.
Chuyện này khiến Hoắc Dật Lưu không thư thái. Hắn tao ngộ mấy chuyện không may đều do Lâm Minh ban tặng, cho nên dù Lâm Minh đã hơn một năm không ra ngoài, thực sự vẫn kết cừu nhân mà không hiểu thế nào.
Mấy tháng qua Hoắc Dật Lưu chuyên môn sưu tập tình báo có liên quan tới Lâm Minh, từ hình ảnh lưu lại nhìn thấy dung mạo Lâm Minh, cho nên có thể liếc cái là nhận ra Lâm Minh.
- Lâm Minh... Niết Bàn Thiên Kiếp Hỏa Phù...
Hạo Nguyệt quận vương khuấy động lá trà, khóe miệng cong lên.
Nhìn thấy biểu lộ của Hạo Nguyệt quận vương như vậy, trong nội tâm Hoắc Dật Lưu khẽ động, hắn ẩn ẩn đoán được cái gì.
- Hạo Nguyệt quận vương, vừa ý truyền thừa của Lâm Minh sao?
- Ha ha!
Hạo Nguyệt quận vương cao giọng cười cười, nói:
- Đúng vậy, tên trẻ tuổi Lâm Minh kia tiếp xúc thần văn thuật không dài, hắn hẳn là có truyền thừa thần văn thuật không giống người thường, mà bộ truyền thừa này ta rất xem trọng! Lâm Minh có thể cải tiến Hủy Diệt Hỏa Phù cũng bởi vì truyền thừa này, Hoắc lão cho tới bây giờ chưa tiếp xúc qua môn phái của Lâm Minh, tự nhiên không hiểu truyền thừa của hắn, phá giải thất bại chẳng có gì lạ.
- Cho nên Hoắc lão không phải bại bởi Lâm Minh kia, mà là thua bởi truyền thừa thần bí sau lưng của hắn.
Hạo Nguyệt quận vương nói như vậy, Hoắc Dật Lưu sắc mặt tốt hơn một ít, hắn cũng không tin Lâm Minh một tiểu bối có tạo nghệ vượt qua hắn, chỉ có thể nói tất cả thành tựu của hắn đều nằm trên truyền thừa.
Hạo Nguyệt quận vương nói ra:
- Ta hoài nghi Lâm Minh tu tập cái bộ truyền thừa này có một phương pháp đặc thù, có thể làm cho thần văn phù lợi dụng nhiều lần, nhưng mà Lâm Minh chỉ là cải tạo Hủy Diệt Hỏa Phù, cũng không phải quá nghịch thiên, tứ phẩm thần văn phù đỉnh cấp, cho dù uy lực có lớn cũng chỉ là tứ phẩm mà thôi.
- Mà bộ truyền thừa này nằm trong tay Lâm Minh quá phí của trời, nếu nằm trong tay của ta sẽ phát huy càng lớn.
Hạo Nguyệt quận vương trong khi nói chuyện, trong ánh mắt tinh quang lập loè.
Hoắc Dật Lưu nội tâm khẽ động, cười hắc hắc nói:
- Hạo Nguyệt quận vương hảo phách lực, lão phu cũng muốn đạt được truyền thừa của tiểu tử này, nhưng mà sau lưng của hắn có khả năng là sư phụ cường đại, mới không dám vọng động.
Nghe Hoắc Dật Lưu nói thếHạo Nguyệt quận vương lơ đễnh cười một tiếng, nói:
- Sư phụ hắn cũng chính là Thiên Tôn sao? Một Thiên Tôn với thế lực lớn mà nói, cho dù là Thần Văn Sư công hội, Tinh Cực thánh địa cũng không dám đắc tội, nhưng mà với Thần Hư Thần Quốc mà nói chỉ là phiền toái, tính toán không là cái gì.
Hạo Nguyệt quận vương nói thập phần tự tin, hắn cũng có tư cách tự tin, bản thân hắn tuy là Giới Vương, nhưng sau lưng có Thần Hư Thần Quốc, mà Thần Hư Thần Quốc là thế lực chân thần.
Năm đó thần tộc có hai Thiên Tôn đỉnh cấp -- Thần Miểu! Thần Hư!
Hai Thiên Tôn đỉnh cấp này là thân huynh đệ, về sau Thần Miểu ngoài ý muốn mất tích, mà Thần Hư lại bước vào Chân Thần Cảnh, từ đó về sau sáng lập nên Thần Hư Thần Quốc!
Nói đến đây Hạo Nguyệt quận vương đứng lên, nói:
- Đi, Hoắc lão và ta nên đi chiếu cố gia hỏa Lâm Minh này!