Chương 1654: Dưỡng Hồn Đan
Lâm Minh lấy năm trăm tấm Thiên Hỏa Phù giao ra, làm cho hào kiệt các nơi tới Thần Văn Thành này làm quen Lâm Minh có cảm giác chấn động, thời điểm bọn họ xem Lâm Minh rất nặng, Lâm Minh lại cho bọn họ xem mình đã xem nhẹ hắn, bọn họ không có lời gì mà nói nữa.
Buổi tiệc chúc mừng này tiếp tục tới đêm khuya mới chấm dứt.
Mà chuyện Lâm Minh đã trả xong phiếu nợ cũng từ khi yến hội chấm dứt thông qua các phương thức truyền tin truyền ra. Tin tức này khiến Thần Văn Sư công hội bình tĩnh một thời gian ngắn như bị tảng đá ném vào mặt ao, chấn động mạnh mẽ.
Đương nhiên bản thân Lâm Minh không có chú ý tới chuyện này, hắn sau khi quay về đã giam mình vào trong thần văn thất.
Hắn cũng có không ít chuyện cần làm.
Sau khi trả hết nợ Tà Thần phù và Thiên Hỏa Phù cải tiến, Lâm Minh cũng có thể làm chuyện của mình.
Đầu tiên chính là luyện chế Dưỡng Hồn Đan.
Viên đan dược này đương nhiên là chế tác cho Thần Miểu Thiên Tôn bị suy kiệt.
Nếu như là Lâm Minh lúc trước, không nhất định có nắm chắc luyện chế Dưỡng Hồn Đan.
Nhưng mà hai năm qua ngày đêm không ngừng luyện chế sửa chữa Thiên Hỏa Phù cùng Tà Thần phù, hắn nắm giữ năng lượng cân đối rất vi diệu, các loại Tu La pháp tắc biến hóa, kỹ thuật tăng thêm một cảnh giới.
Hiện tại luyện chế Dưỡng Hồn Đan hắn đã có bảy thành nắm chắc.
Luyện chế Dưỡng Hồn Đan cần tiêu hao nhiều hồn lực, hơn nữa cũng có yêu cầu cực cao, bất luận là năng lượng ngoại giới bên ngoài phập phồng rất có mẫn cảm.
Tất cả tài liệu thần văn phù hư hại đều bị hắn thanh lý sạch sẽ, sau khi hoàn cảnh đã sạch sẽ thì Lâm Minh còn đơn giản bố trí tụ hồn trận ở chung quanh.
Ngồi trong tụ hồn trận. Lâm Minh bắt đầu công trình to lớn của mình.
Hắn đánh giá hắn phải dùng không ít hơn năm ngày mới luyện chế được vô thượng thần đan, là đan dược có hiệu quả dưỡng hồn với Hồn Tộc Thiên Tôn.
Thông khí thạch, hoàn hồn thảo...
Từng tài liệu bày ra trước mặt của hắn.
Lâm Minh mở tà thần lực, tay phải có hỏa diễm thiêu đốt.
Cùng lúc đó tay trái Lâm Minh có huyết mạch lưu chuyển, mà Tiểu Ma Tiên lưu tính mạng tinh hoa trong người Lâm Minh và Niết Bàn chi hỏa màu đen cũng xuất hiện ở tay trái của hắn.
Niết bàn chính là một kiếm mà phượng hoàng phải trải qua, không thành công thì phượng hoàng sẽ vẫn lạc.
Hai chủng hỏa diễn này là đồng nguyên, đều thuộc về Thiên Đạo pháp tắc ngưng tụ hỏa diễm, phẩm cấp không kém nhau bao nhiêu.
Hai đạo hoa diễm giao thoa với nhau, trận đồ kỳ dị chậm rãi xoay tròn trên không trung. Bên trong trận đồ có hư ảnh Tà Thần Chi Thụ hiển hiện ra. Mà Mà dưới gốc Tà Thần Chi Thụ có một con phượng hoàng màu đen.
Trong hỏa diễm sáng ngời, Lâm Minh vận dụng lý giải đan đạo lên cực hạn. Các loại tài liệu theo thứ tự bay vào trong lửa, hóa thành nước thuốc.
Từ đầu đến cuối Lâm Minh đều cẩn thận, không dám lười biếng chút nào, hồn lực trong người giống như thủy triều xuất hiện trong hỏa diễm.
Luyện chế năm ngày đêm khôn ngừng nghỉ, toàn thân Lâm Minh có mồ hôi tuôn ra như suối, trên người có sương mù bao phủ.
Hắn vẫn bảo trì hồn lực tiêu hao tới cực hạn, thẳng đến khi mình tiếp cận cực hạn, lòng bàn tay của hắn Niết Bàn chi hỏa cùng thiên kiếp chi lửa bị tắt, một viên đan dược mang theo lực lượng kỳ dị xuất hiện.
Viên đan dược này đen bóng, bất luận là ánh sáng gì tới gần viên đan dược đều bị cắn nuốt.
Đây là phôi thô của Dưỡng Hồn Đan.
Dùng thực lực của Lâm Minh bây giờ không đủ một hơi luyện ra Dưỡng Hồn Đan.
Kế tiếp Lâm Minh nghỉ ngơi hai ngày, hắn lại dùng ba ngày chế tác một tấm Minh Dược Phù dán vào Dưỡng Hồn Đan.
Làm xong tất cả, Lâm Minh gần như hư thoát ngồi xuống.
Hắn dùng đúng mười ngày luyện thành Dưỡng Hồn Đan.
Dưỡng Hồn Đan đen bóng như lưu ly, đặt nó nằm trong hộp ngọc, bề mặt của nó sáng bóng như ngọc, nếu dùng linh hồn lực tra xét sẽ bị nó hút vào.
Đây là đan dược có tác dụng tẩm bổ linh hồn! Nhưng mà người có ý chí không kiên định sẽ bị nó làm lạc lối dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng dù như vậy, hiệu quả của viên đan dược này Lâm Minh không tính là thỏa mãn, hắn có rất nhiều chỗ cảm thấy không được hoàn mỹ, đây là do năng lực của hứn hạn chế, dù sao đây là đan dược cho Thiên Tôn sử dụng, không dễ luyện chế như thế.
Nhưng mà Lâm Minh cũng không nói gì, hắn rời khỏi Uổng Tử Cốc đã gần ba mươi năm, dựa theo tốc độ gấp mười lần, Uổng Tử Cốc đã qua ba trăm năm, Thần Miểu Thiên Tôn càng suy yếu nhiều.
May mà bởi vì Thần Miểu Thiên Tôn vô cùng suy yếu, cho dù Dưỡng Hồn Đan không hoàn mỹ vẫn có hiệu quả rất tốt với hắn.
Lâm Minh cũng không có lập tức xuất quan, mà là trì hoãn trong phòng hai tháng, hắn luyện chế năm mươi tấm Thiên Hỏa Phù cùng Tà Thần phù, hắn mang theo thần văn phù này đi tìm Tô Nhã.
Tô Nhã xem như có trợ giúp hắn, huống chi Lâm Minh còn từng đáp ứng Tô Nhã, cho Tô Nhã đầy đủ trợ giúp, Lâm Minh cũng không nguyện ý thiếu nhân tình của ai, lần này hắn rời khỏi Thần Văn Sư công hội là có quá nhiều chuyện cần làm, hắn chẳng những phải đi tới Uổng Tử Cốc, còn phải luyện chế Tham Lang Thiên Châu, đột phá Đạo Cung Cửu Tinh đạo cung thứ hai. Kế tiếp chính là thí luyện cuối cùng.
Trước khi làm xong những chuyện đó, Lâm Minh không hy vọng hiện tại có chuyện gì còn chưa hoàn thành.
Thời điểm Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên tìm được Tô Nhã, đưa cho nàng hai xấp thần văn phù này, Tô Nhã ngoài vui mừng thì nội tâm ẩn ẩn có dự cảm.
- Lâm công tử, ngươi sắp đi xa sao?
- Ân...
Lâm Minh gật gật đầu, cũng không có giấu diếm Tô Nhã.
Tô Nhã than nhẹ một tiếng, nói ra:
- Ngươi là nhân trung chi long, đại khái Thần Văn Sư công hội nơi không giữ được ngươi, nhưng mà ta vẫn ở nơi này, trận chiến tranh này nếu như Tinh Cực thánh địa đánh thắng, ta sẽ ở Tinh Cực thánh địa... Tương lai nhiều nhất sẽ làm nội vụ gì đó, dưỡng lão tại Tinh Cực thánh địa, nếu như đánh thua, vậy đừng nói, nhưng mà bất kể như thế nào, chúng ta về sau... Chỉ sợ không có bao nhiêu cơ hội gặp nhau..
Tô Nhã chẳng biết tại sao đột nhiên sinh ra dự cảm như vậy, mà nàng dự cảm cũng hết sức chính xác.
Lâm Minh trầm mặc không nói, Tô Nhã nói không sai, hắn nhiều nhất chỉ ở Tu La Lộ thêm hai mươi năm, hai mươi năm sau diễn ra thí luyện cuối cùng, hắn sẽ rời khỏi Tu La Lộ, trở lại Thần Vực.
Thần Vực mới là cố thổ của Lâm Minh.
Dù là Lâm Minh biết rõ Nhân tộc đại kiếp nạn sẽ thập phần thảm thiết, thậm chí hắn ở trong đại kiếp có thể giống như lục bình không rễ, căn bản không làm được cái gì, nhưng mà Lâm Minh phải quay về.
Nhân tộc là gốc của Lâm Minh.
- Ân... Ta hiểu, bảo trọng...
Tô Nhã thở dài một hơi, giống như lúc này tiều tụy rất nhiều, Lâm Minh cùng và nàng chỉ có quan hệ hợp tác, không tính toán là bằng hữu, quan hệ nhạt như vậy khiến cho Tô Nhã căn bản không có tư cách mở miệng giữ lại cái gì, nghĩ tới từ biệt lần này sau này khó gặp lại, thậm chí khả năng dứt khoát không gặp lại, nghĩ tới đây Tô Nhã nội tâm thất lạc không hiểu.
Nàng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hâm mộ nhìn qua Tiểu Ma Tiên, không có nói gì...
Tiểu Ma Tiên hơi chậm lại, đột nhiên nàng cảm thấy Tô Nhã mà mình không thích gặp này dường như không có chán ghét như thế, nàng khẽ cắn bờ môi, ấp a ấp úng nói ra:
- Tô tiểu thư có lời gì không tiện sao? Nếu không ta sẽ tránh đi nhé?
Nhìn thấy Tiểu Ma Tiên phản ứng, Tô Nhã sững sờ lên, chợt thân mật cười nói:
- Không có gì nói, chúc ngươi và Lâm Minh sống cùng nhau đến răng long đầu bạc, hạnh phúc bình an, ngày sau con cháu đầy đàn, nhân trung long phượng...
Tô Nhã cuối cùng dùng lời lẽ chúc mừng của phàm nhân, mà thế giới võ giả chúc mừng cái gì đó sẽ không nói đến răng long đầu bạc, càng không nhắc tới con cháu, bởi vì võ giả tuổi thọ kéo dài, con cháu cũng không thể kéo dài tính mạng cho bọn họ, cũng không cần làm rạng rỡ tổ tông, thời điểm chúc phúc cũng chúc người ta đột phá cảnh giới, thực lực đại tiến.
Đột nhiên Tô Nhã nhắc rới răng long đầu bạc, hạnh phúc bình an, con cháu đầy đàn lạ lẫm, làm cho Tiểu Ma Tiên mặt đỏ lên, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng mà chợt nàng lại nghĩ đến chuyện gì đó thì than nhẹ.
Nàng cùng Lâm Minh khó có khả năng con cháu đầy đàn.
Chủng tộc càng cường đại, sanh con dưỡng cái lại càng gian nan, thần thú chính là như thế.
Đồng tộc thần thú kết hợp chưa hẳn sinh ra hậu đại, mà Tiểu Ma Tiên với tư cách bán phượng thể, nàng sinh ra chính là kỳ tích một tỷ năm không có một của Thần Vực.
Đến thế hệ của Tiểu Ma Tiên thì huyết mạch thần thú nhạt đi thật nhiều, nhưng mà kết hợp với Lâm Minh cũng không dễ dàng sinh dục, mặc dù không có gian na như sinh ra Tiểu Ma Tiên, nhưng mấy vạn năm hơn mười vạn năm không thể mang thai cũng không ly kỳ, thậm chí bết bát nhất cả đời không có con nối dõi.
Nghĩ tới đây Tiểu Ma Tiên cũng thương cảm không hiểu, nàng rất sợ kết quả như vậy.
Nàng rất muốn có một đứa con, một đưa con của nàng và Lâm Minh.
Lâm Minh cùng Tiểu Ma Tiên tâm ý tương thông, hắn đại khái biết Tiểu Ma Tiên đang suy nghĩ gì, cầm chặt tay của nàng...
... Lâm Minh từ biệt Tô Nhã, lại đi tới Thần Văn Sư công hội, cáo biệt Tô lão đầu cùng Tiết lão đầu.
Trừ chuyện đó ra hắn không kinh động ai khác, dù sao Lâm Minh bản thân mang theo tài phú quá lớn, dù phía sau hắn có sư phụ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hắn cũng không cho rằng sẽ không ai bí quá hóa liều bắt cóc hắn.
Hắn trong thần văn thất dùng Mộng Vũ dịch dung, thu Tiểu Ma Tiên vào trong Hỗn Nguyên Thiên Cung, thông qua thông đạo che dấu của Thần Văn Sư công hội rời đi, hắn lẻn vào trong đám người đi trong bóng tối.
Nội Tu La Lộ to lớn, tinh không mênh mông, đất hoang khắp nơi.
Trong thế giới này không biết che dấu bao nhiêu thần tàng, lại mất đi bao nhiêu hào kiệt.
Lâm Minh cho Hỗn Nguyên Thiên Cung ngụy trang thành linh hạm, giống như lưu tinh vạch phá trời cao...