Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1717: Xuất phát tới chỗ sâu nhất tầng bốn




Chương 1717: Xuất phát tới chỗ sâu nhất tầng bốn.
Lâm Minh ở trong Tiên cung tiêu hao không ít thời gian, hắn hiện tại vừa mới tới tầng thứ tư không lâu, thứ nhất là ở trong rừng rậm vô biên vô hạn sau lưng, quái vật trong rừng rậm này xem như cũng nhiều, nhưng mà chém giết một ngày một đêm thì Lâm Minh cảm giác được số lượng quái vật ở đây cũng còn không ít, nhưng mà thực lực không khiến hắn thỏa mãn.
Một khi hắn kích phát lực lượng của Tu La chi huyết thì những quái vật này căn bản không ngăn được ba chiêu.
Cho nên hắn phát hiện thí luyện giả, trực tiếp rơi xuống đề ra nghi vấn đối phương, ở đâu có càng mạnh hơn nữa quái vật.
Thời điểm này có tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, ở đường chân trời cách đó không xa có Kim Cương Cự Viên cao lớn đang lao tới!
Nó chạy như điên, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng, vốn còn ở phía chân trời, trong nháy mắt đã đã cách mọi người không tới trăm trượng.
Trong nháy mắt này hai tên thiên tài hoảng sợ biến sắc.
- Kim... Kim Cương Cự Viên! ! Nó đuổi theo!
- Không xong! Tách ra trốn!
Hai tên thiên tài kêu to, nhưng mà bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Lâm Minh ở bên cạnh chẳng khác gì ác ma huyết tinh, trong con mắt mang theo chiến ý sáng ngời, thân hình hắn khẽ động, bỏ qua hai người trẻ tuổi, thân thể bộc phát hỏa diễm sáng ngời, hắn như sao băng lao thẳng về phía Kim Cương Cự Viên.
Hai người trẻ tuổi nhất thời kinh ngạc đến ngây người, cũng quên việc chạy trốn.
Kim Cương Cự Viên này bọn họ tự mình thể ngộ ra, thực lực của nó quá không thể tưởng tượng, Lâm Minh lại nghênh đón nó tiến lên!
Bọn họ không chút nghi ngờ, Lâm Minh là một yêu nghiệt, có thể giết chết bọn họ trong nháy mắt, thế nhưng mà đối mặt Kim Cương Cự Viên, một quái vật không có nhược điểm, Lâm Minh làm sao chiến thắng?
Oanh!
Sóng xung kích to lớn từ một người một vượn bắn ra!
Ánh sáng như lợi kiếm sắc bén đâm rách hư không.
Kim Cương Cự Viên gào thét thống khổ, lại bị Lâm Minh một quyền nện vào ngực, xương ngực lõm xuống.
Xương sườn của nó bị một quyền của Lâm Minh đánh gãy.
- Quyền... Quyền...
Hai người trẻ tuổi hầu kết co rút liên tục, bọn họ biết rõ Lâm Minh chỉ dùng thương, nhưng mà đối mặt với Kim Cương Cự Viên bọn họ dùng toàn lực không thể làm bị thương, Lâm Minh lại dùng nắm đấm công kích.
Chẳng lẽ hắn muốn vật lộn với Kim Cương Cự Viên sao?
Hống hống hống!
Kim Cương Cự Viên nổi giận!
Nó dường như bị nhân loại này dùng quyền làm tổn thương đã đụng chạm tới uy nghiêm.
Kim Cương Cự Viên lao thẳng tới chỗ Lâm Minh, nhưng mà Lâm Minh tốc độ nhanh như thiểm điện, thân ảnh của hắn lóe lên tránh thoát Kim Cương Cự Viên đánh một trảo, chân phải dẫm lên cánh tay của Kim Cương Cự Viên.
Rồi sau đó hắn giẫm cánh tay phải cự viên lao thẳng tới, trong nháy mắt hắn đã đi tớitrước đầu lâu to lớn của Kim Cương Cự Viên! Rầm rầm rầm!
Lâm Minh không ngừng dùng quyền nện vào đầu Kim Cương Cự Viên!
Quyền pháp của hắn xé rách hư không, đạp nát đại địa, mỗi một quyền mang theo uy lực không thể tưởng tượng nổi!
Lôi hỏa chi lực!
Thiên kiếp chi lực!
Đạo Cung Cửu Tinh!
Hồng Mông pháp tắc!
Tu La Thiên Đạo!
Lực lượng khác nhau từ quyền pháp của Lâm Minh hiện ra! Trong lúc oanh kích mang theo các lực lượng khác nhau, chúng đang từ từ dung hợp lại!
Vật lộn cận thân chẳng khác gì búa máy, rèn luyện các lực lượng khác nhau trong người Lâm Minh, giúp hắn thông hiểu những lực lượng này.
Không cần vũ khí, chỉ dùng quyền có thể giúp thân thể Lâm Minh trực tiếp rèn luyện thân thể, hiểu quả rèn luyện cũng rất tốt.
Trong lúc nhất thời, năng vang lên như sấm, âm thanh trùng thiên.
Hai thanh niên thiên tài nhìn thấy chiến đấu kịch liệt cách đó trăm trượng, đều khẽ nhếch miệng, tâm thần run rẩy, rùng mình liên tục.
Thật sự quá đáng sợ, đây quả thực đây không phải là lực lượng của nhân loại, vậy mà không cần vũ khí có thể vật lộn cận thân với Kim Cương Cự Viên!
Rầm rầm rầm!
Quyền pháp của Lâm Minh nhanh chóng đến mức tận cùng, Kim Cương Cự Viên lực phòng ngự quá mức khủng bố, Lâm Minh đánh ra đều có lực lượng hư cự long, cũng không thể tạo thành tổn thương trí mạng với nó.
Nhưng mà từng quyền tích lũy tiếp tục đả kích nội tạng, huyết mạch, da thịt của Kim Cương Cự Viên, tạo thành tổn thương không nhỏ với nó.
Nhưng mà vật lộn cận thân như vậy, dù tốc độ của Lâm Minh nhanh hơn nữa cũng không thể né tránh toàn bộ công kích của Kim Cương Cự Viên.
Ngay thời điểm Lâm Minh một quyền đập nát mí mắt của Kim Cương Cự Viên, nện mù con mắt của nó.
Kim Cương Cự Viên đột nhiên bạo rống một tiếng, một tát vỗ mạnh vào lưng Lâm Minh.
Răng rắc!
Một tiếng ỏổ vang vọng, lân giáp sau lưng Lâm Minh ngạnh kháng một kích này.
Lực trùng kích đáng sợ chẳng khác gì tinh cầu va chạm, thân thể Lâm Minh bay ra ngoài như đạn pháo, trực tiếp nện đứt hơn mười gốc đại thụ che trời, lại nằng nặng nện xuống đất, đất đá bên dưới nổ tung như sấm
- Cái này... Cái này...
Hai thiên tài này thần thái ngây ngôc, không nói nên lời, một nhân loại dùng thân thể thừa nhận một kích chính diện của Kim Cương Cự Viên, đó là khái niệm gì?
Chỉ sợ cho dù là cường giả Giới Vương của Thánh tộc cũng bị đánh chia năm xẻ bảy.
Ý niệm này vừa mới hiện ra trong đầu của bọn họ, còn không có quyết định có lập tức chia nhay chạy trốn hay không, đúng lúc này, vị trí Lâm Minh ngã xuống xuất hiện tiếng nổ, Lâm Minh toàn thân nhuốm máu nhảy ra khỏi đống đá.
Lân giáp sau lưng hắn bị nghiền nát rất nhiều, nhưng lại không có hoàn toàn vỡ ra, vết máu loang lỗ từ vết thương chảy ra ngoài.
Lân giáp này không giống bình thường!
Trong lân giáp có khắc phù văn pháp tắc Tu La Thiên Đạo, có lực thừa nhận công kích to lớn, lực lượng chính thức truyền vào trong huyết nhục, nội tạng của Lâm Minh không nhiều!
Kim Cương Cự Viên thấy một màn này cũng đã hoảng sợ.
Nó gào thét với Lâm Minh, mưu toan đe dọa hắn, mà Lâm Minh đứng đó, hắn giống như chiến thần bước tới từng bước.
Kim Cương Cự Viên lui ra phía sau, nó đã hoảng sợ rồi.
Nó rốt cuộc không chịu nổi áp lực mà Lâm Minh mang cho nó, hai tên thiên tài gia tộc cổ xưa này nhìn qua cũng khiếp sợ, Kim Cương Cự Viên không ngờ quay người bỏ chạy!
- Trốn... Trốn!
- Kim Cương Cự Viên, thái cổ hung thú, lại bị Lâm Minh dùng quyền đánh chạy.
Hai thanh niên đều khiếp sợ không hiểu.
Mà đúng lúc này, Lâm Minh đi nhanh tới, đuổi theo!
Kim Cương Cự Viên tuy trí lực hơi thấp, nhưng mà tốc độ nhanh vô cùng.
NHưng so với Lâm Minh còn kém nhiều
Chỉ mấy hô hấp nó bị Lâm Minh đuổi theo, ở chân trời xa xôi lại có đại chiến tái diễn.
Lâm Minh vẫn không dùng vũ khí như cũ, Kim Cương Cự Viên kêu rên liên tục!
Lâm Minh dùng quyền công kích!
Rốt cục nội thương tích lũy, làm cho Kim Cương Cự Viên há miệng thổ huyết, kể cả mảnh vỡ nội tạng và máu tươi phun ra ngoài.
Không biết Lâm Minh đánh ra không biết bao nhiêu quyền, từng quyền này này như cột sắt nện vào người Kim Cương Cự Viên, nó đã ngã xuống đất bỏ mình.
Lâm Minh đứng trên thi thể Kim Cương Cự Viên, móc yêu tinh trong người của nó ra, thu nhập vào trong tu di giới, sau đó hắn chậm rãi quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.