Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1781: Rời khỏi Tu La Lộ (1)




Chương 1781: Rời khỏi Tu La Lộ. (1)
Hai tay vẽ đường vân kỳ dị trong hư không, không gian vốn bình tĩnh đột nhiên chấn động mạnh.
Trên vách tường chung quanh có điêu khắc đủ loại thần thú kỳ dị. Giống như cũng sống lại, bắt đầu phóng hỏa diễm.
Lâm Minh thời điểm này cảm giác được trong phòng Hoắc Dật Lưu như sống lại. Bích hoạ trên tường tỏa ra khí tức hỏa diễm nóng rự, đây là dùng thiên tài địa bảo hỏa hệ chế tác mà thành.
Trước mặt Hoắc Dật Lưu trong thời gian ngắn có một đường vân lóe lên. Đường vân hỏa diễm như hỏa xà không ngừng dung nhập vào thần văn phù.
Nó rõ ràng biến thành một tấm thần văn phù có uy lực to lớn.
Lâm Minh hơi sững sờ, hắn thật không ngờ Hoắc Dật Lưu dùng tài liệu chế tác thần văn phù xây dựng gian phòng, có thể lập tức dùng để phòng ngự đối địch.
Trong tích tắc thần văn phù này thiếu đốt không gian như nước sôi, mặt đất có dung nham tung tóe hiện ra, Lâm Minh trực tiếp bị hỏa diễm này vây quanh, chung quanh thân thể của hắn, ma văn và hỏa diễm ma sát với nhau, không qua bao lâu đã tiêu tán đi.
Ma khí tiêu tán cũng lộ ra chân dung Lâm Minh, hắn đến phủ đệ của Hoắc Dật Lưu, cũng không có dịch dung.
Điều này cũng làm cho Hoắc Dật Lưu thấy rõ dung mạo Lâm Minh.
Nhìn thấy gương mặt gặp được trong ác mộng, Hoắc Dật Lưu rung lên, toàn thân Hoắc Dật Lưu lạnh như băng giá.
- Là ngươi! Lâm Minh?
Hoắc Dật Lưu mở to mắt hung lệ mà khiếp sợ nhìn qua Lâm Minh, nói:
- Ngươi lại dám xông vào phủ đệ của ta!
Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới một ít hắc ám Thần Văn Sư đang đi khắp nơi tìm tình báo của Lâm Minh, muốn tiết lộ tin tức của Lâm Minh cho các thế lực ngầm có mưu đồ với hắn biết, kết quả Lâm Minh lại chủ động tới đây, còn ra tay với hắn.
Thế nhưng mà tu vị của Lâm Minh còn chưa tới Thánh Chủ kỳ, hắn chẳng lẽ hắn muốn động thủ giết Đại Giới Giới Vương?
Đương nhiên Hoắc Dật Lưu sẽ không hoài nghit hiên phú Lâm Minh, nhưng mà nửa bước Thánh Chủ giết Đại Giới Giới Vương, Hoắc Dật Lưu tuyệt không tin Lâm Minh có bổn sự này.
Bởi vì Hoắc Dật Lưu đột nhiên công kích, cả gian phòng cực kỳ nóng rực, mà lực lượng này sau khi ma sát với ma văn của Lâm Minh, mất đi hồn lực trói buộc của Hoắc Dật Lưu cho nên chúng bắt đầu lan tràn ra các nơi.
Trong tích tắc hỏa diễm lan tràn, ánh lửa nổi lên trong phòng, biến thành lò luyện địa ngục.
Thị nữ bị Hoắc Dật Lưu ném lên giường hoảng sợ kêu lên, quần áo toàn thân của nàng bị đốt cháy, lập tức bị hỏa xà thôn phệ.
Với tu vị của nàng cũng không có khả năng chống lại dư âm của hỏa diễm.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Minh khẽ nhíu mày, ngón tay của hắn búng ra, thần văn phù bao phủ thị nữ này, thu toàn bộ hỏa diễm trên người của nàng, lại đánh thị nữ bay ra ngoài.
Nhìn thấy tình cảnh này, trong ánh mắt Hoắc Dật Lưu bắn ra hào quang ngoan lệ, nói:
- Thời điểm này ngươi còn dám phân tâm, đi chết đi!
Hoắc Dật Lưu quát lên một tiếng lớn, hắn từ trong tu di giới ném ra ba tấm thần văn phù, muốn giết Lâm Minh.
Ba tấm thần văn phù này xếp thành hình tam giác bắn về phía Lâm Minh, ba loại thần văn phù này toàn bộ mang theo đặc tính hắc ám, thời điểm chúng bắn ra, phiến hư không này bị hắc ám vô tận bao phủ.
Đây là lục phẩm thần văn phù mà Hoắc Dật Lưu lưu lại phòng thân, hôm nay đối mặt Lâm Minh, hắn không có chút chần chờ dùng ra toàn bộ.
Vù vù vù --
Cả gian phòng bị năng lượng thần văn phù thôn phệ, vòng xoáy hắc ám đáng sợ đem vách tường, cái bàn, giường cắn nát thành tro bụi, rồi sau đó tính cả tro bụi cũng biến mất, loại biến mất này không phải nát bấy, không phải đốt cháy mà là triệt để chôn vùi toàn bộ. Chân chân chính chính biến mất không để lại chút cặn nào trên đời.
Đây là ý cảnh hắc ám đáng sợ, tuy Hoắc Dật Lưu sức chiến đấu không được tốt lắm, nhưng mà hắn chế tác thần văn phù lại rất cường đại.
Thời điểm hắc ám tán đi, cả cung điện đều bị san thành bình địa, toàn bộ cái gì đó biến mất không thấy bóng dáng.
Đương nhiên cũng kể cả Lâm Minh.
Cả phế tích chỉ còn lại có một mình Hoắc Dật Lưu, hắn nhìn qua phế tích không có vật gì, tâm thần cảnh giác lên.
Tuy tu vị Lâm Minh không cao, chỉ có nửa bước Thánh Chủ. Nhưng mà Hoắc Dật Lưu cũng không dám khinh thường. Trong ấn tượng của hắn tiểu bối này thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, hơn nữa hắn trong thí luyện cuối cùng đạt được 92% độ hoàn thành, làm cho Hoắc Dật Lưu không thể không coi chừng. - Chết sao...
Hoắc Dật Lưu một tay nắm chặt thần văn phù, ánh mắt lạnh lùng. Hắn không cho rằng có đồ vật gì đó có thể sống sót trong vòng xoáy hắc ám đáng sợ.
Nhưng mà hắn cũng không cho rằng Lâm Minh sẽ dễ chết như thế.
Vào lúc này đột nhiên đồng tử Hoắc Dật Lưu hơi co lại, sau đó toàn thân có cảm giác nguy cơ lớn lao, cách Hoắc Dật Lưu không xa, không gian bị xé rách, một trường thương đỏ sậm lao ra ngoài.
Nương theo trường thương đâm ra, Hồng Mông lực trường mênh mông bao phủ không gian trăm trượng chung quanh.
Lâm Minh lúc trước vặn vẹo không gian né tránh công kích của Hoắc Dật Lưu, hôm nay một thương đâm ra, Hồng Mông chi khí phong tỏa tất cả phương hướng né tránh của Hoắc Dật Lưu.
- Tiểu tử này!
Gương mặt Hoắc Dật Lưu vặn vẹo, lỗ chân lông toàn thân của hắn có hắc quang đại phát, hắc khí làm không gian chung quanh văn vẹo như nước chảy.
Những nơi hắc khí này đi qua hình thành một ma hồn mặc áo giáp kỳ dị, cao năm trượng, mặt xanh nanh vàng.
Áo giáp này la do lân phiến tạo thành, đều có một đầu quỷ kêu gào.
Từng đạo hồn lực tà ác bao phủ các nơi.
- Huyết trì địa ngục!
Hoắc Dật Lưu hét lớn một tiếng, trong thời gian ngắn không gian trăm trượng chung quanh như hóa thành địa ngục, âm khí um tùm.
Hắn cầm lấy một cái quỷ phiên trong nội thế giới ra, quỷ phiên bên này phong ấn rất nhiều ma hồn, lúc này cơ hồ tất cả ma hồn cùng đánh ra, quỷ thần gào khóc.
Những ma hồn này đã ngưng tụ thành thực chất, đây là thể hiện hồn lực tăng lên mức cực độ, thời điểm đánh về phía Lâm Minh biến thành ma trảo bén nhọn xé nát hư không, không gian phong bạo to lớn bao phủ các nơi.
Nó từ bốn phương tám hướng lao về phía Lâm Minh, phát ra tiếng thét thê lương thảm thiết, sóng âm đánh ra thông đạo hư không to lớn, vô cùng mạnh mẽ.
- Thần hồn công kích?
Sắc mặt Lâm Minh biến hóa, Hoắc Dật Lưu với tư cách là hắc ám Thần Văn Sư, xuất thân Hồn Tộc, trong chiêu thức của hắn ẩn chứa thần hồn công kích mà Hồn Tộc cực kỳ am hiểu.
Nhưng mà loại công kích này đối với Lâm Minh mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới.
Ô ô ô ô!
Ác quỷ gào khóc, thương mang của Lâm Minh lúc này đã bị thôn phệ, rồi sau đó cơ hồ tất cả ác quỷ đều đánh giết Lâm Minh.
Cách Hồng Mông không gian phong tỏa, Lâm Minh vẫn có cảm giác hồn lực đang bao phủ lấy mình, rét lạnh lạnh như băng.
- Những quỷ hồn này không sai!
Võ giả Hồn tộc am hiểu nuôi dưỡng ác quỷ, thôn phệ linh hồn địch nhân, đối với rất nhiều võ giả mà nói, những ác quỷ này chính là ác mộng, nhưng mà đối với Lâm Minh mà nói chính là thuốc bổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.