Chương 1859: Tranh chấp. (2)
- Ngươi... Ngươi đánh ta...
Đại nha hoàn miệng đầy máu, hàm răng vỡ nát, ánh mắt không dám tin.
Nha hoàn khác hoảng sợ, không nghĩ tới Lâm Minh hung hăng càn quấy như vậy, dám ở trên linh hạm ra tay với các nàng.
- Còn ngươi nữa!
Lâm Minh hai tay quét qua, tiểu nha hoàn này làm gì có sức phản kháng, không ngừng kêu thảm, miệng phun máu tươi.
Đây là do Lâm Minh đã khống chế lực đao, nhưng mà hắn lại đánh không chút nương tay. Tuy không có lấy mạng đối phương, hắn đánh đối phương kinh mạch đứt từng khúc, dùng năng lực của võ giả cấp thấp, không có một tháng tu dưỡng thì đừng nghĩ tốt lên
Ba!
Ngón tay Lâm Minh điểm một cái, giới chỉ của đại nha hoàn tan nát, Lâm Minh lại thu bình đan dược lại.
Những đan dược này với hắn mà nói không có giá trị gì, nhưng cho dù cho chó ăn, hắn cũng không cho mấy nha hoàn này ăn.
- Làm càn! Ngươi thật lớn mật!
Thời điểm này có tiếng nam tử quát lạnh truyền tới, Lâm Minh nhướng mày, hắn biết rõ đã có người vẫn đang giám thị mình, hiện tại hắn động thủ đả thương người, người của Tiểu Cực Cung tự nhiên lập tức đã biết rõ.
Hắn bất động thanh sắc cởi bỏ áo choáng lên người tiểu nữ hài Nhân tộc.
Tiểu nữ hài cầm lấy tay Lâm Minh, rất kinh hoảng.
Một câu "Làm càn ", trong nội tâm của nàng rất rõ ràng, có cao tầng Hồn Tộc đến, Lâm Minh có thể vì nàng mà bị cuốn vào phiền toái.
- Công tử...
Trong mắt Tiểu nữ hài tràn đầy áy náy, trong hoàn cảnh này, Lâm Minh nhất định sẽ có hại chịu thiệt.
- Mặc quần áo trước đi.
Lâm Minh bình tĩnh nói xong, chậm rãi xoay người lại, sau lưng hắn có thanh niên lông màu đỏ đi vào, thanh niên này dáng người gầy gò, ánh mắt lạnh lẽo, khí chất như hàn đao, tu vị là Hồn Quân cảnh hậu kỳ.
Vừa nhìn thấy thanh niên lông mày đỏ xuất hiện, nha hoàn hồn tộc như gặp cứu tinh, khóc lóc lao qua.
- Dật đại nhân, làm chủ cho chúng ta ah!
Mấy nha hoàn mắt như thu thủy, lã chã muốn khóc.
Tên Dật sư huynh này kiểm tra thương thế của nha hoàn, ánh mắt phát lạnh, quát:
- Ngồi trên thuyền của chúng ta, còn đánh người của ta, ngươi đúng là không biết đủ!
- Muốn chiến sao?
Giọng của Lâm Minh lạnh như băng, không chút dây dưa dài dòng, hắn hiện tại bị thương là không giả, nhưng mà lạc đà chết gầy còn lớn hơn ngựa, đối phó tiểu nhân vật như vậy không đáng kể chút nào.
Nhưng mà đánh với tên Dật sư huynh này, Tiểu Cực Cung sẽ không thể ở lại, Lâm Minh bây giờ còn chưa địch lại cao thủ đứng đầu của Tiểu Cực Cung, thương thế của hắn không cách nào thuyên chuyển năng lượng. - Ha ha ha! Ta không nghe lầm chứ!
Tên Dật sư huynh khoa trương cười to, nói:
- Ngươi hỏi ta muốn chiến hay không sao? Ngươi cũng xứng! Ngươi ngay cả cảnh giới của ta còn không nhìn ra, ta chỉ cần một ngón tay là nghiền chết ngươi.
Dật sư huynh cười lạnh, đang định động thủ, mà thời điểm này cách hắn không xa có lão giả đi tới, nói nhỏ bên tai tên Dật sư huynh này.
Hai mắt Dật sư huynh nhíu lại, nói:
- Cái gì? Nhân tộc này chính là Ngọc Lạc sư tỷ khâm điểm?
- Đúng, tiểu thư cảm thấy thiên phú của hắn còn dùng được, muốn mượn hắn hoàn thiện đan điền giả thuyết, cho nên Dật Phàm ngươi không nên ra tay tổn thương hắn thì hơn, nếu không lão hủ không thể bàn giao với tiểu thư.
Lão giả nói như vậy, Dật Phàm lạnh lùng nhìn Lâm Minh.
- Xem như số ngươi gặp may! Nhưng mà tiếp theo ta sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất.
Tên thanh niên lông mày đỏ tên là Dật Phàm rời đi, đám nha hoàn Hồn tộc vội vàng đứng lên chạy đi, chịu đựng bị Lâm Minh đánh nát kinh mạch theo sau tên Dật Phàm.
Lâm Minh không có ngăn cảm đám người này, hắn vốn nghĩ tới, tình huống Nhân tộc tại Hồn giới sẽ không quá tốt, trước đó nữ tử che mặt nói còn khách khí, đó xem như là nàng có việc cầu mình, thứ hai là tu dưỡng bản thân của nàng, nàng sống ở địa vị cao, trong nội tâm tự nhiên hình thành khí độ thượng vị giả, nàng không cần dùng lời lẽ biểu lộ địa vị cao thượng của mình làm gì.
Nhưng mà những người có địa vị hơi thấp thì khác, bình thường thì khúm núm trước mặt chủ tử đến nơi khác thì bọn họ lại giễu võ giương oai.
- Đứng lên đi...
Lâm Minh vươn tay kéo tiểu nha hoàn lên.
- Thực xin lỗi...
Tiểu nha hoàn cắn chặt bờ môi, nhỏ giọng nói ra, nàng cảm giác là mình liên lụy Lâm Minh.
- Không có gì... Ngươi tên là?
- Ta gọi là Uyển Nguyệt.
Tiểu nha hoàn nhỏ giọng nói ra.
- Ân.
Lâm Minh gật gật đầu, mang đan dược trả lại cho nàng, nghĩ lại Lâm Minh lại tăng thêm một lọ, sau đó không quan tâm tiểu nha hoàn giữ lại, quay người rời đi.
Hắn phải nhanh chóng khôi phục thực lực mới được.
Thương thế của hắn cần vài ngày mới khỏi hẳn, không thể bảo trì trạng thái đỉnh phong, trong lòng Lâm Minh vẫn khó bình an.
Cứ như vậy Lâm Minh đi theo linh hạm vào Tiểu Cực Cung.
Tiểu Cực Cung nằm trên đại tuyết sơn cao mười vạn trượng.
Mà trên đại tuyết sơn này đã có trận pháp tạo thành không gian độc lập. Trong không gian này linh tuyền róc rách, cỏ thơm um tùm. Các loại thiên địa kỳ trân tranh nhau đưa nở, nghiễm nhiên trở thành tiên cảnh nhân gian.
Loại tình cảnh này Lâm Minh thấy nhưng không thể trách, địa phương đẹp hơn cả ngàn lần Lâm Minh cũng thấy qua.
- Đây là nơi ngươi ở lại.
Có người nói với Lâm Minh.
Lâm Minh nhìn qua nơi ở lại của Nhân tộc trong Tiểu Cực Cung, tại đây cũng không có bố trí trận pháp, kiến trúc bao phủ trong băng thiên tuyết địa. Dĩ nhiên đối với võ giả mà nói những rét lạnh không coi vào đâu.
Linh khí nồng đậm chỉ bằng một phần mười ngọn núi chính.
Loại tình huống này Lâm Minh không có cảm thấy bất ngờ chút nào, tại đây là nơi lạnh giá, muốn thiết trí một Tụ Linh Trận vận hành quanh năm. Tiêu hao không coi là nhỏ.
Trên nơi này cũng có không ít võ giả Nhân tộc, bọn họ đều là võ giả ở gần Tiểu Cực Cung tuyển ra, bình thường bọn họ tu luyện ở đây, ngẫu nhiên biến thành nơi cao tầng Tiểu Cực Cung trên ngọn núi chính quan sát.
Ở nơi này, những chỗ tốt nhất đã bị người ta chiếm.
Lâm Minh tùy ý chọn một nơi ở, đây là một phủ đệ, quy mô ngược lại hùng vĩ. Bên trong bố trí thô sơ, hơn nữa linh khí cằn cỗi.
Lâm Minh cũng không thèm để ý, vừa vào trong phủ hắn đã bắt đầu ngồi xuống điều tức.
Mà tiểu nha hoàn Uyển Nguyệt tự như cũng ở lại nơi ở Nhân tộc trong Tiểu Cực Cung này, nàng tự nguyện ở lại trong phủ của Lâm Minh, phục thị Lâm Minh.
Thời gian trôi qua trong bình thản.
Trong nơi ở của Nhân tộc này, bình thường có rất ít người đến, lộ ra lãnh lãnh thanh thanh.
Lâm Minh mừng rỡ như thế, trong mấy ngày này thương thế nhanh chóng khôi phục.
Cùng lúc đó hắn đã nghiên cứu truyền thừa mà Lôi Phạt Thiên Tôn lưu lại.
Hiện tại Lâm Minh có không ít công pháp đỉnh cấp, Lôi Phạt Thiên Tôn truyền thừa chỉ là thượng đẳng vô thượng thần võ, phẩm cấp không cao.
Nhưng mấu chốt nó thích hợp với Lâm Minh, hơn nữa lại có trí nhớ sẵn có của Lôi Phạt Thiên Tôn ủng hộ, cho nên gọc cũng không tốn sức, Lôi Phạt Thiên Tôn truyền thừa, đối với Lâm Minh tìm hiểu lôi đình pháp tắc, sử dụng lôi đình chi lực có tác dụng dẫn dắt không nhỏ.