Chương 1873: Tinh thần phong bạo. (1)
- Đã đến Vô Lượng Thần Sơn. Nơi này là ngọn núi thần thánh lừng lẫy nổi danh trong Nguyên Mộng chiến trường, nghe nói có Chí cường giả đặt chân lên nó, để lại vô thượng truyền thừa. Bất quá sơn phong rất quỷ dị, bên trong có tinh thần phong bạo cường đại, tinh thần phong bạo này thậm chí có thể đối với tinh thần bổn nguyên của bản thể ngoại giới sinh ra tính ảnh hưởng thực chất. . . Lúc trước, từng có cường giả mạnh mẽ leo lên Thần Sơn, tinh thần bổn nguyên bị thương nghiêm trọng, bản thân biến thành ngu ngốc. . .
- Đối với Nhân tộc mà nói, tiến vào trong đó, hung hiểm vô cùng. . .
Tử Vân công chúa nhìn Lâm Minh một cái, mặc dù thực lực của Lâm Minh cường đại, pháp tắc lĩnh ngộ xuất chúng, nhưng làm nhân tộc, hắn ở phương diện tinh thần lực thủy chung không thể cùng Hồn tộc so sánh, so với đối kháng uy áp đến từ tinh thần phong bạo, Hồn tộc tự nhiên mạnh hơn loài người nhiều lắm.
- Đa tạ công chúa nhắc nhở.
Lâm Minh hít sâu một hơi, dồn khí đan điền, bảo vệ chặt thần hồn, thừa nhận uy áp khổng lồ này.
Cùng lúc đó, Tử Lăng Vương, còn nữa cẩm y Hồn tộc tuấn kiệt kia, toàn thân cũng tản mát ra ánh sáng tím mông lung, bằng tinh thần hải bản thân, ngạnh kháng cỗ tinh thần phong bạo này.
Bọn họ từng bước đi tới, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, hiển nhiên cũng đối với linh hồn vân vụ cách đó không xa cực kỳ khát vọng.
Tử Lăng Vương là Linh tộc, ở phương diện linh hồn có được ưu thế trời sinh, so sánh với Hồn tộc chỉ hơn chớ không kém.
Ở Vô Lượng Thần Sơn này, bọn họ rất có ưu thế!
Lúc này, Lâm Minh đột nhiên lui về phía sau một bước, tinh thần hải nhấc lên nước xoáy màu đen.
Tranh!
Phảng phất là thần binh ra khỏi vỏ, trên người Lâm Minh bộc phát ra mũi nhọn cùng nhuệ khí ngất trời, hắn phảng phất biến thành một thanh trường thương có thể xỏ xuyên qua thiên địa, từ trong tinh thần phong bạo uy áp, đâm phá một khe hở.
Lâm Minh trầm ổn, về phía trước bước ra một bước kiên cố.
- Di.
Thấy một màn như vậy, Tử Vân công chúa rõ ràng cảm giác được trên người Lâm Minh xuất hiện biến hóa nào đó, lại đối kháng tinh thần phong bạo mà Thần Sơn một khắc không ngừng thích phóng ra kia.
Ong ong ông!
Ở trong tinh thần hải của Lâm Minh, một thanh trường thương bích sắc như Du Long ngủ đông đã lâu rít gào, gào thét, mang theo lực lượng uy mãnh cuồn cuộn dào dạt, nặng nề lao đến tinh thần phong bạo ở trên bầu trời kia.
Bích sắc trường thương này linh tính vô cùng, tản mát ra mũi nhọn khó có thể chống đỡ, rõ ràng là ngày xưa Lâm Minh cô đọng ra Chiến linh bích hồn đại thành.
Thực lực gặp phải Nguyên Mộng chiến trường áp chế đến Thần Quân kỳ, tinh thần hồn lực của Lâm Minh cũng đi theo giảm bớt không ít. Nhưng mà Chiến linh của hắn như cũ ở đây.
Chiến linh là có thể đối với hồn lực tiến hành công kích, kỳ quỷ mà cường đại, ngày xưa giúp Lâm Minh chém giết không ít cường địch.
Bích hồn Chiến linh đại thành, còn có Hồng Mông khí, phẩm chất hơn vượt qua Chiến linh đồng cấp.
Ầm!
Tinh thần phong bạo văng tung tóe, ý thức hải của Lâm Minh nhất thời dễ dàng rất nhiều.
Có Bích Hồn chiến linh ở trong ý thức hải chém giết, ngay cả nhóm người Tử Vân công chúa không gặp phải hồn lực áp chế, Lâm Minh bước về phía trước cũng không kém nhóm người Tử Vân công chúa bao nhiêu.
Một bước lại một bước, càng là tới gần Vô Lượng Thần Sơn, Lâm Minh thừa nhận tinh thần phong bạo lại càng trầm trọng.
Đồng thời trong ý thức hải, Chiến linh cùng tinh thần lực chém giết lại càng thảm thiết, như cũ chống đỡ Lâm Minh chậm rãi đi tới.
Ở phía trước Lâm Minh, cái trán của Tử Lăng Vương đã chảy xuôi mồ hôi hột, thần tình trên mặt như cũ không sợ hãi, chẳng qua là vẻ nghiêm túc trong con mắt không ngừng lóe ra, hiển nhiên đang cùng tinh thần lực của Thần Sơn chống lại.
- Nhân loại kia lại theo kịp rồi?
Trong lúc đó, Tử Lăng Vương chú ý tới phía sau hắn ba bước, thanh niên nhân loại người mặc bạch y kia, lại không nhanh không chậm đi theo, trên mặt thậm chí không có một giọt mồ hôi.
Mặc dù đi rất chậm, nhưng không có bị hắn bỏ rơi.
Sắc mặt Tử Lăng Vương không khỏi cứng đờ, lông mày cau chặt. Làm sao có thể? Một nhân loại lại đi đến nơi này?
Mặc dù Tử Vân công chúa là nữ nhân, nhưng là nhất phương thiên kiêu, trong lòng Tử Lăng Vương dĩ nhiên nhận thức nàng có tư cách cùng mình sóng vai mà đi. Nhưng một nhân loại, lại cũng theo đi lên.
Ngoài kinh ngạc ra, trong con mắt Tử Lăng Vương hiện lên một tia tối tăm.
Hắn tự cho mình rất cao, nhân vật thiên tài trong Linh tộc, bây giờ lại gặp phải một thanh niên nhân loại đi theo, hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, loài người ở phương diện tu luyện năng lượng có ưu thế, nhưng mà phương diện linh hồn hoàn toàn không am hiểu, hắn dựa vào cái gì đi theo mình!
Ở bên người Lâm Minh, là thiếu niên Hồn tộc cẩm y hoa phục, khẽ giương mắt liếc về hướng Lâm Minh, trong mắt có một tia bất thiện.
Đến nơi này, toàn bộ đội ngũ kéo ra càng thưa thớt.
Một số người thực lực không cao, cố gắng tiến vào Thần Sơn, nhưng mà ở dưới chân núi Thần Sơn, mới vừa bước ra một bước liền kêu thảm một tiếng biến mất, gặp phải tinh thần lực nghiền áp.
Còn có một chút người sợ hãi tinh thần uy áp của Thần Sơn, trù trừ không tiến, nhìn về phía người trước tiến vào Thần Sơn, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ, nhưng lại không dám mạo hiểm.
Một số người cũng nhìn thấy trong đám người đi tuốt đàng trước kia, lại có một thanh niên nhân tộc.
- Thế nào nhân tộc cũng có người leo lên rồi? Thật là. . . Thật là. . .
Những võ giả này đã không biết nên nói cái gì rồi, bọn họ làm Hồn tộc võ giả, thậm chí ở phương diện tinh thần lực, lại gặp phải một nhân loại nghiền ép.
Cái này giống như một đám cao thủ cờ vây, cùng một cao thủ cờ tướng chơi cờ vây, kết quả gặp phải cờ tướng cao thủ đại sát tứ phương, toàn diện băng ván.
Này để cho bọn họ mặt mũi gì tồn tại!
- Không vội. Ở Hồn Giới còn không có phần nhân tộc uy phong. Hắn hơn phân nửa sẽ ở trên đường thất bại, coi như là hắn có thể đi tới cuối, lại sẽ tiêu hao rất lớn, chúng ta chờ nhân loại kia nhận được cơ duyên, đồng loạt ra tay, trực tiếp giết hắn, đoạt cơ duyên hắn lấy được.
Một số người trong lòng tức giận bất bình nghĩ.
Rốt cục, Lâm Minh từng bước chậm rãi đi tới giữa sườn núi.
Tình cảnh trước mặt đã không giống với lúc trước.
Hắn đã đi vào trong một mảnh mưa bụi mông lung.
Tấm mưa bụi này, thình lình chính là sương mù mông lung mà hắn ở dưới chân núi nhìn qua kia.
Chẳng qua là lây dính lên một số mưa bụi, Lâm Minh cũng cảm giác được những mưa bụi này rối rít chui vào trong cơ thể, giống như hồng thủy đánh sâu vào trong ý thức hải, khiến lực lượng tinh thần mỏi mệt của hắn nhanh chóng chiếm được bổ sung, hơn nữa còn không ngừng dễ chịu, mở rộng ý thức hải.
- Lực lượng tinh thần thật nồng nặc. . . Đây là tinh thần bổn nguyên hóa thành mưa bụi!
Lâm Minh phúc chí tâm linh, trong thời gian ngắn hiểu rõ mưa bụi này là vật gì.
Chỉ có tinh thần bổn nguyên nồng nặc đến thực chất hóa, mới có thể nhanh chóng bổ sung tinh thần lực của hắn.