Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1963: Tổng bộ của Thần tộc




Chương 1963: Tổng bộ của Thần tộc.
Lâm Minh lạnh lùng nhìn về phía những võ giả Thánh tộc này:
- Thời điểm các ngươi xâm lấn thôn trang Thần tộc này, xâm lấn các chủng tộc khác, lúc đó có nghĩ qua sinh mệnh của chủng tộc khác cũng là sợ hãi giống như các ngươi.
Khi Lâm Minh nói chuyện, sát khi đem những võ giả Thánh tộc này toàn bộ khóa lại.
Bị sát khí của Lâm Minh khóa lại, Giới Vương kia cắn răng một cái, hét lớn:
- Tách ra trốn, phá vỡ kết giới!
Đang lúc nói chuyện, thân thể của hắn lại vọt ra, xông thẳng về phía kết giới trên bầu trời!
Cương nguyên toàn thân hắn điên cuồng phát ra, máu huyết trong cơ thể thiêu đốt không giữ lại chút nào, hắn muốn dùng thân thể đụng vỡ kết giới!
Mà sau Giới Vương kia, rất nhiều võ giả Thánh tộc rối rít lựa chọn thiêu đốt máu huyết, sống còn ở trong nháy mắt này, tất cả võ giả Thánh tộc đều điên cuồng.
So với mạng sống, thiêu đốt máu huyết lại tính là cái gì?
Bất quá cho dù bọn họ rối rít thiêu đốt máu huyết của mình, cũng không có người nào dám xuất thủ với Lâm Minh, bọn họ toàn bộ đều tất công kết giới ở hư không, chỉ cần phá vỡ phiến tiểu thế giới này, chỉ cần trốn ra bên ngoài, gần trăm tên Thánh Chủ tách ra chạy trốn, Lâm Minh có cường đại đi nữa cũng không thể đuổi theo toàn bộ.
- Đều lưu lại đi!
Thanh âm của Lâm Minh băng hàn, bao hàm sát cơ!
Hắn cộng thêm hai phân thân đồng loạt ra tay!
Hồng Diệp cũng không phải là đối thủ của Lâm Minh, huống chi những Thánh Chủ Thánh tộc ở trước mắt này, đây là một tràng tru diệt nghiêng về một phía, không người nào có thể ngăn cản Lâm Minh dù trong chốc lát, cho dù mấy sư đệ của Hồng Diệp, Giới Vương cường giả cũng là bị Lâm Minh giết chết trong nháy mắt!
- Này...
Mắt thấy máu nhuộm trường không, sắc mặt A Cổ có chút trắng bệch, Lâm Minh cơ hồ là đang tru diệt người không có chút phản kháng nào, nhưng mà lại không chút nương tay, giống như là một sát thần máu lạnh.
Mặc dù A Cổ gặp qua những võ giả Thánh tộc này tru diệt Thần tộc, khi đó A Cổ hận không thể đem những võ giả Thánh tộc kia ăn sống nuốt tươi, nhưng mà hiện tại mắt thấy những võ giả Thánh tộc này ở dưới tình huống không có lực phản kháng bị Lâm Minh giết chết từng đám, hắn lại là cảm thấy không đành lòng.
Mặc dù thực lực của hắn cường đại nhưng mà không giống như Lâm Minh, hai tay nhiễm đầy máu tươi, đối mặt với tru diệt hoàn toàn, hắn khó có thể hạ quyết tâm.
- Ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Ngay vào lúc này một thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên ở phía sau A Cổ, thân thể của hắn giật mình một cái, vội vàng quay lại.
Ở phía sau hắn, Lâm Minh một thân áo đen đứng thẳng, tay hắn cầm Ám Long thương, thân thương không nhiễm một tia máu tươi, nhưng mà áo của Lâm Minh lại bị máu tươi hoàn toàn nhuộm đỏ.
Toàn bộ một chi quân đội Thánh Chủ Thánh tộc đều bị Lâm Minh tru diệt hầu như không còn.
Hắn thậm chí dùng sinh mệnh ý cảnh cảm ngọ qua toàn bộ chiến trường, phàm là người còn có chút khí tức đều bị hắn từng bước giết hết, chính là vì không để lại một chút đầu mối nào.
- Không có... Không có gì!
A Cổ nắm chặt trường cung trong tay, lùi về phía sau một bước nhìn Lâm Minh, trong ánh mắt có một phần cảnh giác.
Hắn hiện tại cũng không biết mục đích của Lâm Minh lại vì sao xuất thủ cứu bọn hắn.
- Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình, thả cho bất cứ người nào trong bọn họ rời đi, thôn trang các ngươi sẽ chỉ gặp phải tai họa ngập đầu, ở sát na bọn họ bước ra phiến thế giới này sẽ sử dụng ngọc giản truyền âm đem tin tức truyền về, tiếp theo người xuất thủ giết hết thôn trang này chỉ sợ sẽ là Nửa bước Thiên Tôn, thậm chí là Thiên Tôn chân chính! Đến lúc đó ta và ngươi đều phải chết.
Diệt một cái thôn trang nhỏ sẽ không kinh động đến Thiên Tôn, nhưng mà có một người đặc biệt như Lâm Minh tồn tại, kinh động đến Thiên Tôn cũng không phải là chuyện không được.
- Ta biết... Xin lỗi!
A Cổ trưởng thành lên, chủ yếu đều là đánh giết với hung thú trong Thái Cổ vũ trụ, mấy lần giết người đã ít lại càng ít, hắn biết rõ khiển trách của Lâm Minh rất có đạo lý, cũng biết Lâm Minh đối với mình tựa hồ không có ác ý.
Hắn do dự một chút, thử dò xét:
- Ngươi... Ngươi không phải là võ giả Thánh tộc?
A Cổ có thể cảm giác được phương thức tác chiến của Lâm Minh cùng võ giả Thánh tộc có chỗ bất đồng.
- Không phải!
Lâm Minh lắc đầu:
- Chủng tộc của ta giống với các ngươi, cũng bị Thánh tộc xâm lấn... Ta muốn gặp lãnh tụ của Thái cổ Thần tộc các ngươi, có thể dẫn đường cho ta hay không?
Lâm Minh đi thẳng vào vấn đề mà hỏi
Hắn muốn đi vào tổng bộ của Thái cổ Thần tộc thì phải có người dẫn đường, nếu không hắn như thế nào cũng không tìm được, cho dù là tìm được cũng không có cách nào tiến vào trong đó.
- Gặp... Lãnh tụ của Thần tộc?
A Cổ nhìn về phía Lâm Minh, vẻ mặt khẽ ngạc nhiên...
Tổng bộ Thần tộc là cơ mật của Thần tộc, cái này liên quan đến tồn vong của Thần tộc cùng với thần minh pháp chỉ, chỉ sợ là Lâm Minh cứu cả thôn trang bọn hắn, hắn cũng không thể cứ như vậy hồ đồ dẫn Lâm Minh đi qua.
Suy nghĩ một chút, A Cổ nói:
- Ta báo cho đặc sứ của tổng bộ, để cho người tới gặp ngươi...
Từ sau khi Hồng Diệp xâm lấn, chỗ thôn trang Thần tộc mà A Cổ ở lại liền phải dời đi, vị trí của bọn họ đã bị phát hiện, có quân đội tới tiêu diệt bọn họ, kết quả là toàn quân bị diệt, bọn họ tất nhiên muốn rời đi.
- Ngươi... Rốt cuộc là ai?
Trong hư không, một trung niên mặc kim sắc chiến giáp đứng ở trước mặt Lâm Minh, hắn chính là sứ giả tổng bộ ở trong miệng A Cổ.
Lâm Minh muốn đi vào tổng bộ Thần tộc, đầu tiên phải lấy được tín nhiệm của hắn, mang một người có thân phận không rõ đi vào tổng bộ, không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng nguy hiểm.
- Ta xuất thân Nhân tộc, muốn gặp lãnh tụ của Thần tộc!
Lúc Lâm Minh nói chuyện, đã giải trừ dịch dung.
Đi đến tổng bộ Thần tộc tất nhiên sẽ có các loại phương pháp dò xét, dịch dung đều chưa hẳn giấu diếm được những người đó.
Thấy dung mạo của Lâm Minh đột nhiên thay đổi, sứ giả tổng bộ Thần tộc hơi ngẩn ra, tựa hồ còn không ngờ rằng thuật dịch dung của Lâm Minh cao minh tới loại tình trạng này.
- Nhân tộc? Nhân tộc nằm ở Thần La Thiên sao? Tục truyền các ngươi cũng bị Thánh tộc xâm lấn, ngươi muốn gặp lãnh tụ của tổng bộ Thần tộc ta chẳng lẽ là muốn kết mình? Giải thích của ngươi ngược lại là hợp tình hợp lý, bất quá tại sao phải tin tưởng ngươi?
Kim giáp trung niên nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, hắn đã nghe qua miêu tả của A Cổ đối với Lâm Minh, đối với người trẻ tuổi này hắn cũng không khinh thị.
Lâm Minh đưa tay phải ra, tu di giới ở ngón giữa nhẹ nhàng lóe lên, một sợi dây chuyền rơi xuống.
Đây là một sợi dây chuyền tạo hình cực kỳ cổ quái, thân sợi dây lớn chừng ngón út, giống như là vòng sắt, tục tằng mà cổ phác, ở cuối dây chuyền treo một khối kim chúc bài cỡ bàn tay, dày chừng một tấc, nặng trịch, chính giữa kim chúc bài có một cái lỗ hình vuông, tựa hồ vốn là khảm vào một loại bảo thạch nào đó, chỉ là sau đó lại thật giống như đã bị lấy đi mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.