Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1967: Lão thần hoàng (1)




Chương 1967: Lão Thần Hoàng. (1)
Lâm Minh lặp lại:
- Hai chữ "căn bản" này!
Hắn giống như cười mà không cười nhìn thoáng qua Mạc Lăng thiên tử:
- Nếu là "căn bản" thì liền chứng minh có ngoại lệ, Mạc Lăng thiên tử cũng sẽ tiến vào trong đó sao?
Lời của Lâm Minh là nói chỗ yếu, Mạc Lăng thiên tử cũng là thế hệ trẻ, ở trong tràng đại kiếp này hắn có thể phát huy ra tác dụng gì, hắn tiến vào cấm địa tự nhiên là vì lịch lãm.
Lời của Lâm Minh để cho sắc mặt của Mạc Lăng thiên tử trong nháy mắt trầm xuống, hắn lạnh lùng nói:
- Ta có tiến vào trong đó hay không cũng là chuyện tình bên trong Thần tộc ta, không tới phiên một ngoại nhân như ngươi khua tay múa chân!
Lâm Minh cười lạnh một tiếng:
- Ta đúng là ngoại nhân, bất quá Hạo Kiếp chi liên này là Huyền Tình thiên hậu cấp cho ta, kế thừa di nguyện của Huyền Tình thiên hậu, cũng là ta đem nó đến Thần tộc, nếu như không có ta, các ngươi ngay cả cấm địa đều không thể mở ra!
Lúc Lâm Minh nói chuyện, năng lượng toàn thân tự phát dũng động, mà Hạo Kiếp chi liên ở trên tay hắn cùng với năng lượng ở trong cơ thể Lâm Minh mơ hồ hô ứng, phát ra từng đợt thanh mang, giống như tuế nguyệt chi quang, làm cho người ta có một loại cảm giác hậu trọng cổ phác, tựa hồ ở trong thanh mang có một dòng sông lịch sử đang chậm rãi chảy xuôi.
Thấy một màn như vậy, võ giả Thần tộc ở tại chỗ âm thầm khiếp sợ, bọn họ không biết Hạo Kiếp chi liên đã nhận thức thanh niên nhân loại ở trước mắt này làm chủ hay chưa, nhưng mà có thể khẳng định lời nói của thanh niên nhân tộc này là hắn tuân theo di nguyện của Huyền Tình thiên hậu là thiên chân vạn xác.
- Nếu quả thật không để ý đến nhân loại này, làm nghịch Huyền Tình thiên hậu, rất khó đoán trước sẽ phát sinh cái gì, vạn nhất thời điểm chữa trị Hạo Kiếp chi liên sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn...
Có một trưởng lão Thần tộc lén lút truyền âm, phải biết rằng, Hạo Kiếp chi liên này nhưng là Chân Thần linh bảo, tình huống bình thường chữa trị Chân Thần linh bảo phải là Chân Thần xuất thủ mới được, mà Thần tộc bọn họ căn bản không có Chân Thần, nhất định phải là mấy Thiên Tôn liên thủ, thậm chí vận dụng một phần lực lượng của Thần minh pháp chỉ mới có thể đem nó chữa trị.
- Lão tam, thần kinh của ngươi quá nhạy cảm rồi!
Đại trưởng lão lắc đầu:
- Thiên hậu nương nương năm đó cố gắng dùng Luân Hồi lộ vãn hồi khí vận của Thần tộc, thoát khỏi ma chú Thần tộc không thể sinh sôi nảy nở, kết quả không ngờ rằng bị Thánh tộc chặn ngang một cước, thất bại trong gang tấc, khiến cho Hạo Kiếp chi liên mất đi ở Thần vực! Dưới tình huống như vậy, nương nương hẳn là không tìm được người thích hợp đem Hạo Kiếp chi liên mang về Thần tộc ta, cho nên bất đắc dĩ lựa chọn nhân tộc tiểu tử này mà thôi, Thiên Hậu nương nương đã tiêu hao hết tâm huyết vì Thần tộc ta, làm sao sẽ vì một tiểu tử nhân loại truyền tin mà để cho đại kế liên quan đến chủng tộc tồn vong của chúng ta sinh ra sơ xuất? Thời điểm chữa trị Hạo Kiếp chi liên này nương nương nhất định sẽ che chở cho chúng ta!
Đại trưởng lão khẳng định nói, những người khác cũng cảm thấy có lý, nhưng mà tam trưởng lão vẫn là hơi nhíu mày nói:
- Nói là như vậy cũng không sai, bất quá nương nương nhân hậu, nhân loại này đối với tộc ta cũng coi như có ân, trực tiếp cự tuyệt thì bất cận nhân tình, nhưng hết lần này tới lần khác danh ngạch lại quá quý giá, khấu trừ một phần phải phân cho Thiên tộc, thật sự không lấy ra được vị trí, không bằng chúng ta đặt ra tư cách khảo nghiệm để cho hắn biết khó mà lui đi...
- Khảo nghiệm?
Ngón tay của Đại trưởng gõ vào tay vịn của ghế, khẽ lắc đầu:
- Không nên khinh thường thanh niên nhân tộc này, hắn là nhân kiệt, có lẽ... Không kém bao nhiêu so với Mạc Lăng đâu...
Đại trưởng lão nói như vậy, nhóm trưởng giả Thần tộc ở tại tràng đều là ngẩn ra, có ít người cảm thấy không thể tin, Mạc Lăng thiên tử cũng khẽ nhíu mày, Lâm Minh là nhân kiệt thì hắn thừa nhận, nhưng mà nói Lâm Minh không kém hơn so với mình, hắn lại có chút không phục.
Lâm Minh là thiên tài, nhưng chỉ là Thánh Chủ trung kỳ, Mạc Lăng hắn nhưng là Giới Vương!
Số tuổi, chênh lệch về tu vi đều sẽ ở bên trong tư cách khảo nghiệm hiển hiện ra.
- Đại trưởng lão...
Mạc Lăng thiên tử truyền âm, song Đại trưởng lão lại trực tiếp ngăn hắn lại:
- Ta biết ngươi không phục, chuyện này tạm thời không nói, hiện tại trước tiên cân nhắc chuyện tình khảo nghiệm, đề nghị này của lão tam cũng là đề tỉnh ta, có một loại khảo nghiệm, ta tin tưởng hắn không thể qua được, bởi vì... Hắn không phải là Thần tộc.
Đại trưởng lão nói tới đây, khóe miệng hiện lên một vòng cung, mà những người khác cũng nhất thời hiểu được, biết Đại trưởng lão đang tính toán cái gì.
Thiên phú của Lâm Minh cường đại, nhưng là không cải biến được chủng tộc, nếu như khảo nghiệm liên quan đến huyết mạch của Thần tộc mà nói, Lâm Minh sẽ ăn thiệt thòi.
- Lâm Minh đúng không, ngươi đã muốn danh ngạch, có thể, bất quá ngươi phải thông qua khảo hạch của tộc ta, nội dung khảo hạch đối xử bình đẳng, nếu như ngươi không qua được khảo hạch, vậy thì thật xin lỗi rồi.
Đại trưởng lão chậm rãi nói, trong lòng đã thắng định Lâm Minh rồi, Lâm Minh khẽ nhíu mày, hắn không biết mới vừa rồi đối phương dùng truyền âm để thương lượng cái gì.
Đang ở thời điểm Lâm Minh không biết trả lời như thế nào, đột nhiên không khí của cả đại điện thay đổi.
Một cỗ lực lượng nhu hòa tựa như biển cả chậm rãi phóng tới, nguyên bản uy áp của những trưởng giả Thiên Tôn kia phóng thích ra tàn bộ bị cỗ lực lượng này hòa tan.
- Ân? Đây là...
Trong lòng Lâm Minh cả kinh, lực lượng đáng sợ bậc này...
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy một trưởng giả Thần tộc cầm khô mộc quải trượng trong tay, chậm rãi đi tới.
Trưởng giả này có một đầu tóc dài màu bạc, thoạt nhìn da thịt đầy đặn, nhưng đối lập chính là gương mặt của lão, giống như tuổi già sức yếu, sinh mệnh chi hỏa yếu ớt, thoạt nhìn tựa hồ gần đất xa trời, song cảm giác lão khiến cho người ta vô cùng kinh khủng, tựa hồ trong cơ thể lão giống như đã dung nạp một cái vũ trụ.
- Thần Hoàng bệ hạ!
Thấy lão giả tiến vào, các trưởng lão của Thần tộc toàn bộ đứng dậy hành lễ, khom người xuống, mà Mạc Lăng kiệt ngạo lại càng là quỳ một chân xuống, lễ tiếp so với những trưởng lão kia càng hơn một bước, trong lúc nhất thời, cả đại điện chỉ còn một mình Lâm Minh đứng thẳng, lộ ra vẻ có chút đột ngột.
Lão chính là Thần tộc Thần Hoàng sao?
Trong lòng Lâm Minh kinh dị, hắn nhìn về phía lão giả này, không cách nào phân biệt được tu vi của đối phương, nhưng mà dựa theo lời của Thánh Mỹ, Thần tộc hẳn là không có Chân Thần, nói cách khác, lão giả này hẳn là Thiên Tôn tuyệt đỉnh.
Nhưng mà chẳng biết tại sao, cảm giác mà lão giả này cấp cho hắn so với tuyệt đỉnh Thiên Tôn bình thường càng thêm kinh khủng, tựa hồ cái vũ trụ này đều đang thần phục lão.
- Nhìn thấy Thần Hoàng bệ hạ còn không quỳ xuống!
Đại trưởng lão tức giận nói.
Lâm Minh khom mình hành lễ, đây là cung kính đối với trưởng bối cùng trưởng giả, theo lý nên như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.