Chương 1987: Tiến vào cấm địa. (2)
Phải biết rằng bọn họ đều là nhân vật của vài ức, trên trăm ức năm trước, con sông lịch sử dài như thế, bọn họ như vũ là có thể được ghi chép lại, có thể thấy được sự cường đại của bọn họ rồi.
Có người đang tu luyện, trưởng thành trên con đường võ giả, đem đại năng giả ở trong đó trở thành mục tiêu.
Bây giờ nhìn đến nhân vậ truyền thuyết ngày xưa ở trong lòng lại lặng yên không tiếng động biến thành mộ phần bùn đất ở chỗ này, tiêu tán trong thiên địa, để cho bọn họ cảm khái vô cùng.
Năm tháng thật sự là vũ khí đáng sợ nhất!
Từng tòa mộ phần kia mọc lên, báo trước bất tường, phảng phất sơn nhạc áp ở trong lòng mọi người, tựa hồ tỏ õ vận mệnh của Thần tộc cùng Thiên tộc đã như mặt trời sắp lặn.
Cuồng phong gào thét, thổi vào trên tảng đá ở trên đại địa ù ù lăn lộn, thê lương như đao.
Cuồng phong quỷ dị như vậy mặc dù không sinh ra thương tổn gì đối với mọi người, lại để cho mọi người trực quan cảm nhận được tiêu điều cùng hiểm ác nơi này.
Bất quá có thể đi vào chỗ này đều là hạng người dũng cảm túc trí, võ giả chi tâm kiên cố như bàn thạch, cơ hồ liền không có bất kỳ khe hở cùng tỳ vết nào.
Mặc dù tràng cảnh đè nén nhưng mà cũng không thể dao động lòng tin của bọn hắn.
Trong lúc bất chợt từ chỗ sâu đại địa, một cỗ lực lượng sâm nhiên băng lãnh lặng yên không một tiếng động lan tràn ra ngoài.
Đại đại tràn đầy cát đá ngưng kết thành một tầng băng sương bằng mắt thường có thể phân biệt.
- Đều cẩn thận!
Chiến Hoàng Thác Bạt Khuê đứng ở nguyên chỗ, mở miệng nói.
Trong lúc bất chợt một cái hắc ảnh cự đại nhảy ra, dài khoảng mấy dặm, hướng mọi người tịch quyển mà qua.
Tinh quang trong mắt của Lâm Minh lóe lên, thoáng cái liền thấy rõ ràng, quái vật nhảy tới này tương tự một con hung cầm, nhưng mà lại là vô hình vô chất, là một đoàn âm ảnh.
Phía trên âm ảnh có hai ánh mắt tinh hồng sắc quỷ dị khiếp người.
Lực lượng của nó bàng bạc mà bén nhọn, vừa xuất hiện tựa như một thanh đao sắc bén, ở trên đại địa cắt ra khe rãnh thâm thúy kéo dài vô tận, xúc mục kinh tâm.
Khí thế kinh người kia có thể chém ra hết thảy, để cho mọi người vì thế mà rùng mình.
Trong đám người, một thân ảnh yểu điệu lao ra, tóc đen như thác nước phần phật bay múa, hai mắt giống như minh nguyệt lấp lánh, bắn ra hàn quang lành lạnh.
Hai tay nàng liên tục kết ra mấy cái quyền ấn, xích hồng sắc vũ dực sau lưng chớp động, băng liệt hư không, cùng hắc ảnh kia nặng nề đụng vào nhau.
Oanh!
Khí lãng kinh người kích phát, một cỗ hắc huyết xông lên rất cao.
Nữ tử thiên kiêu Vô Yên kia của Thiên tộc, trong thân thể nhìn như nhu nhược bộc phát ra lực lượng kinh người.
Nàng giống như là Thần vương phủ xuống, da dẻ, cốt nhục đều đang bắn ra quang hoa vô lượng, không khí phía trước uyền đầu đều bị oanh thành hông khí thiết tường, thần uy kinh thế.
Nhuệ khí của hắc ảnh hung cầm kia nhìn như có thể xé rách hết thảy, cư nhiên vỡ vụn ở dưới quyền đầu của nàng, sau đó thê lương kêu rên.
Hắc ảnh phá toái, rất nhiều nguyệt nha phù văn u ám trên người băng tán, mà chút ít phù văn hiện tại đều đang ở dưới lực lượng cuồng bạo mà yên diệt.
Một tiếng ầm vang, thân thể cao lớn hóa thành vô tận phù văn, tán lạc ở trong thiên địa.
Quái vật kia nguyên lai chỉ là lực trường của pháp tắc ngưng tụ thành.
Thấy một màn như vậy, mi tâm Lâm Minh nhảy lên, hắn vừa mới rồi thấy được rõ ràng, Vô Yên là lấy nhục thân kết quyền ấn tới câu thông thiên địa, tích súc đại đạo nguyên lực khổng lồ mới xuất ra một kích kinh thiên động địa.
Trình độ cường hãn của nhục thân này làm cho người ta chặc lưỡi hít hà.
Mà Thiên tộc giống như Thần tộc, đều là tinh khí thần toàn bộ cường đại, Vô Yên này đơn giản là thân thể liền rèn luyện đến loại tình trạng này, không biết khí cùng thần có tu luyện hay không?
Lâm Minh quan sát vô yên, mơ hồ cảm giác được Vô Yên sợ rằng am hiểu nhất không phải là lực lượng thân thể, mà là khí hoặc là thần.
Nàng dùng thân thể đối địch nhưng kỳ thật là giấu diếm rồi.
- Không hổ là đồng minh của Thái cổ Thần tộc, Thiên tộc quả nhiên cũng là sủng nhi của Thiên địa.
Trong lòng Lâm Minh thầm nói.
Nhưng mà lúc này giết chết âm ảnh quỷ dị không biết tên kia, ánh mắt như điện của Vô Yên như có như không quét nhìn Lâm Minh một cái, ánh mắt mang theo một tia ý vị khiêu khích.
Trong lòng Lâm Minh vừa động, chỉ thấy khóe miệng của Vô Yên lộ ra một tia tiếu dung nhàn nhạt.
Lúc trước chữa trị Hạo Kiếp chi liên, Lâm Minh xuất ra danh tiếng, sau đó ngay cả Chiến Hoàng Thác Bạt Khuê của Thiên tộc bọn họ cũng ăn nói chừng mực với Lâm Minh.
Điều này khiến cho trong lòng Vô Yên tự nhiên khó chịu.
Bất quá hiện tại loại khó chịu này của nàng đều phát tiết ra, bởi vì Tu La cấm địa hiển nhiên là chỗ dựa vào thực lực để nói chuyện, mà Vô Yên đối với võ lực của mình từ trước đến giờ hoàn toàn có tự tin!
Chỉ dựa vào lực lượng thân thể là có thể bộc phát ra chiến lực như thế, nếu như lá bài tẩy của nàng xuất ra hết, như vậy tu vi của nàng đã là Giới Vương đại giới, thậm chí có thể ở dưới tay Thiên Tôn yếu nhất miễn cưỡng tự vệ cùng chạy trốn.
- Không trách được Chiến Hoàng ngươi hao phí cái giá lớn như thế cũng muốn mang Vô Yên tiến vào Tu La cấm địa.
Ở bên cạnh Thác Bạt Khuê, Đế Vô Ngân khẽ gật đầu, thân phận địa vị của hắn cũng không chênh lệch nhiều so với Thác Bạt Khuê.
- Thực lực của Vô Yên xa xa không chỉ là như vậy, từ từ xem đi, dọc theo con đường này nếu như không có đại hung hiểm thật sự, chúng ta cũng đừng xuất thủ, để cho đám hậu bối đến đi.
Thác Bạt Khuê hai tay ôm ngực, cười híp mắt nói, ánh mắt của hắn cũng cố ý vô tinh quét về phía Lâm Minh.
Cái gọi là "hậu bối" nơi này kỳ thật liền có hai người --- Vô Yên cùng Lâm Minh.
Thần tộc cùng Thiên tộc là huynh đệ chủng tộc, nhưng đồng thời giữa cả hai cũng có cạnh tranh cùng tranh đua so sánh, hôm nay Thiên tộc ăn nói khép nép, lại bỏ ra cái giá lớn mới miễn cưỡng lấy được hai cái danh ngạch tiến vào Tu La cấm địa, trong lòng tự nhiên là bị nghẹn một hơi.
Hiện tại thật vất vả mới tiến vào Tu La cấm địa, Thác Bạt Khuê bây giờ dĩ nhiên hi vọng Thiên tộc bọn họ có thể ở trong Tu La cấm địa này mở mày mở mặt một hồi.
Thác Bạt Khuê suy nghĩ thực lực của mình, cảm giác hắn không cường đại hơn bao nhiêu so với Đế Vô Ngân của Thần tộc, hắn liền đem tâm tư đặt ở trên người Vô Yên, hi vọng Vô Yên có thể ở trong Tu La cấm địa, bằng vào thiên phú kinh người của nàng bỗng nhiên nổi tiếng, nhận được cơ duyên lớn nhất.
Mà cùng là hậu bối với Vô Yên cũng chỉ có Lâm Minh rồi.
Hai người tự nhiên có một lần so bì.
Sưu sưu sưu.
Lại là mấy con quỷ điểu do âm ảnh hình thành đến từ bốn phương tám hướng, che phủ thiên địa, giống như thiểm điện đen nhánh vô tận oanh sát tới.
Lúc này không chỉ là Vô Yên, Thác Bạt Khuê cũng động, bất quá hắn cũng không hạ sát thủ đối với mấy đầu hung cầm này, mà chỉ là tùy ý cắt không gian, đem những hung cầm này hạn chế lại.