Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1992: Thiên tài Thượng cổ (2)




Chương 1992: Thiên tài Thượng cổ. (2)
Những người khác đều là trong lòng nghiêm nghị, thiên tài của thời đại thượng cổ quả nhiên đáng sợ!
- Không sao chứ?
Đế Vô Ngân quan tâm nói.
Thân Khổ lắc đầu, nói:
- Lịch lãm ở chỗ này hẳn là không xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng.
Đi ra Hàn Băng kính, Thân Khổ cũng không chìm đắm ở trong tâm tình thất bại, hắn có thể tiến vào nơi này cũng là thiên chi kiêu tử, võ đạo chi tâm kiên định.
Hắn không nói một lời, phục dụng một viên đan dược có dược hương tràn ra bốn phía, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt chữa thương.
Hàn Băng kính, mặt uyên như nước chảy dập dờn bồng bềnh, huyễn tượng thuộc về Thân Khổ dần dần tản đi, còn dư lại năm cái huyễn tượng.
Mấy người đứng ở bên ngoài xem cuộc chiến trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Con mắt của Lâm Minh lóe lên, đem cả quá trình chiến đấu mới vừa rồi một lần lại một lần diễn dịch ở trong đầu hắn, hắn đem từng cái chi tiết chiến đấu ở bên trong đều âm thầm cân nhắc.
- Hàn Băng kính này quả nhiên lợi hại, huyễn tượng mô phong ra lại có linh trí cùng trí tuệ...
Trong lúc nhắm mắt trầm tư, cường giả trong trận doanh Thái cổ Thần tộc, một cái thân ảnh yểu điệu chợt lóe ra.
Người xuất chiến là Lam Lạc, con ngươi của nàng giống như ngôi sao, da thịt trắng như tuyết, thân ảnh yểu điệu mà thon dài đứng ở trong quang ảnh mông lung.
Ở đối diện nàng, trong Hàn Băng kính huyễn hóa ra quang trạch không ngừng chút nào, đồng dạng là có một nữ tử tuyệt thế, thân mặc lam y, chỉ là hình thức y sam của nàng hết sức cổ phác, trong cơ thể cũng chảy xuôi khí tức tuế nguyệt trăm tỷ năm.
Thiên phú của Lam Lạc so với Thân Khổ cao hơn không ít, nhưng mà không có ai cho rằng nàng là đối thủ của huyễn tượng.
- Lam Lạc!
Đế Vô Ngân muốn ngăn cản, nhưng đã chậm. Lam Lạc đã bay vào trong Hàn Băng kính.
Ngón tay nàng kết một cái lan hoa ấn quyết, ngón cái cùng ngón giữa đáp lại một chỗ, bên trong có quang mang oánh oánh lóe lên.
Một cái lại một cái phù văn phảng phất hư tiên hoa nở rộ ở bên người nàng.
Những tiên hoa này đều là đại đạo chi hoa, phun ra hà quang, dũng động bí lực, một tầng lại một tầng tạo thành liễu hoa biện vũ phòng ngự nghiêm mật.
Nàng vừa bắt đầu liền lấy tư thái phòng ngự xuất hiện, cũng không có tính toán chủ dodogj tiến công.
Hưu hưu hưu!
Thân ảnh của Lam Lạc chia ra làm hai, hai chia làm bốn, bốn chia thành tám, càng ngày càng nhiều, rất nhanh liền có số lượng hơn một ngàn.
Lam Lạc này thế nhưng tinh thông ảo thuật, hơn nữa thành tựu cực cao!
- Lựa chọn thông minh!
Lâm Minh âm thầm gật đầu.
Lúc trước bọn họ được nhắc nhở, trong Hàn Băng kính chỉ cần chống đỡ qua thời gian một ngàn hơi thở là được, không cần đánh bại đối phương.
Lam Lạc cân nhắc thực lực tự thân, biết rõ không địch lại, liền muốn trì hoãn thời gian.
Cho nên đối diện với thiên tài thượng cổ, phòng ngự không nghi ngờ gì là có thể bảo tồn thể lực nhất, cũng là một loại phương thức có thể kéo dài.
Trong Hàn Băng kính dập dờn từng luồng rung động, đạo vận thần bí hiện lên.
Lam y nữ tử bước ra, đầu ngón tay xuất hiện một đóa băng liên, thuộc tính mà nàng tu luyện lại là giống với Lam Lạc.
Sát sát sát!
Băng liên trong nháy mắt phóng lớn, qua giây lát đại đạo chi hoa che khuât bầu trời, đem một phương thiên địa tận tình che giấu.
Vô số băng tinh bắn ra, mang theo lực lượng pháp tắc đáng sợ, xuyên thủng hư không, từng cái huyễn tượng của Lam lạc bị đánh nát hoàn toàn.
Bồng!
Bản thể của Lam Lạc đã ngăn được băng tinh, nhưng cùng lúc đó nàng cũng bại lộ vị trí của mình!
Băng liên xoay tròn, nặng nề hướng Lam Lạc áp tới.
Song mâu của Lam Lạc lóe ra tinh mang, đại đạo hao biện phù văn phóng ngự bên ngoài ở trong hư không ngưng luyện thành một pháp trận liên miên bất tuyệt, cùng nhau oanh hướng cánh hoa áp tới như núi.
Lam quang chói mắt nhất thời giống như thủy triều che khuất tầm mắt của mọi người.
Đây là một tràng đại chiến, Lam Lạc một mực đều không tiến công, bằng vào thủ đoạn phòng ngự tầng tầng lớp lớp, linh động vô cùng ngăn cản từng luồng thế công như thủy triều của huyễn tượng ở đối diện.
Song chênh lệch về thực lực tuyệt đối còn ở đó, sau hai trăm hơi thở, năng lượng của Lam Lạc hao hết, nàng bay lên một cái, chật vật không chịu nổi mà thoát ra Hàn Băng kính.
Lam Lam cũng thua, thời gian kiên trì mặc dù dài hơn rất nhiều nhưng so với một ngàn hơi thở thì như cũ vẫn còn xa.
Nàng không lựa chọn tiến công, chỉ dựa vào ảo thuật cùng phòng ngự thuần túy, muốn trì hoãn thời gian, cũng không thể thành công!
- Đối thủ đáng sợ...
- Đây chính là thực lực của thiên tài Thượng cổ sao?
Mọi người sợ hãi than, cảnh giới của đối phương thấp hơn so với Lam Lạc, hơn nữa Lam Lạc rõ ràng là trì hoãn thời gian, cuối cùng là vẫn thua.
- Ảo thuật cũng không có tác dụng, lúc trước đối phương phá vỡ ảo thuật của Lam Lạc tiêu hao không ít thực lực, vì đánh nát một ngàn cái huyễn tượng của Lam Lạc, nàng ít nhất công kích một ngàn lần, nếu như là võ giả bình thường, chỉ là kích thứ nhất này liền phải tiêu hao hơn phân nửa lực lượng, nhưng mà nàng lại không có việc gì, hơn nữa ngay sau đó liền triển khai công kích giống như cuồng phong bạo vũ.
- Địch nhân mạnh như vậy, chúng ta khó khăn rồi!
Sau khi Thân Khổ cùng Lam Lạc liên tục bại trận, ở tại chỗ còn chưa khiêu chiến thì còn dư lại bốn người.
mà ở Thác Bạt Khuê xem ra, trong bốn người này cũng chính là Vô Yên có hi vọng nhất.
Tay phải của hắn đặt lên đầu vai của Đế Vô Ngân, nói:
- Ta nói Vô Ngân huynh, ngươi cảm giác mình có thể thắng không?
Đế Vô Ngân cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Ta không mạnh hơn bao nhiêu so với Lam Lạc, hơn nữa công pháp của ta lấy công kích làm chủ, huyễn tượng trong Hàn băng kính này căn bản không chịu thua một bộ công kích làn, khả năng ma ta có thể thắng tính là không, ngược lại là ngươi, huyết mạch lực đặc biệt, có lẽ... Có thể liều chết kiên trì thời gian một ngàn hơi thở cũng là chưa hẳn?
Đế Vô Ngân nói như vậy, sắc mặt của Thác Bạt Khuê ngưng trọng, hắn biết, hi vọng của mình cũng không lớn, nhưng mà hắn vẫn là muốn lên, coi như là dò đường cho Vô Yên, để cho nàng có nhiều chuẩn bị hơn.
- Vô Ngân huynh, nếu như chúng ta đều thất bại thì sẽ như thế nào? Sẽ không phải là vô ích đi vào cấm địa này sao?
Thác Bạt Khuê nói ra lo lắng của mình.
Bọn họ đi vào Tu La cấm địa là vì giành được cơ duyên, nhưng càng trọng yếu hơn là vì tìm được một cái đường ra cho Thần tộc cùng Thiên tộc ở trong đại kiếp!
Nếu như bởi vì thất bại trước Hàn Băng kính, không công mà lui mà nói, như vậy bọn họ thậ trở thành tội nhân vĩnh viễn của Thái cổ chư tộc, thẹn với liệt tổ liệt tông!
Đế Vô Ngân nói:
- Hẳn không phải là như thế, trước kia Tu La cấm địa đã từng mử ra, trong cấm địa này có thể đạt được hai loại đồ vật, một loại là phương pháp cứu tộc, một loại khác là cơ duyên cá nhân.
- Chỉ cần chúng ta tiến vào Tu La cấm địa, cho dù không cách nào thông qua khảo nghiệm ban đầu mà Tu La thiên thần bó trí, cũng có thể lấy được phương pháp cứu tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.