Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1996: Lâm Minh xuất chiến (1)




Chương 1996: Lâm Minh xuất chiến. (1)
- Ân, đây là?
Trong lòng mọi người ngẩn ra, liê tục chăm chú nhìn lại.
Chỉ thấy lưu quang kia ở trong tay Vô Yên dần dần thu liễm, cư nhiên dần dần hình thành một cái viên hoàn.
Đây là một cái thủ trạc!
Thấy một màn như vậy, Thác Bạt Khuê đã đoán được là chuyện gì xảy ra, hô hấp của hắn dần dần trở nên dồn dập.
- Là đồ vật mà Tu La thiên thần lưu lại!
- Quá ghê gớm rồi!
Võ giả Thần tộc cũng liên tục động dung, bảo vật mà Tu La thiên thần lưu lại tự nhiên không phải là chuyện đùa!
- Rốt cuộc là cái gì?
Mọi người rối rít xông tới.
Thác Bạt Khuê lại càng hưng phấn, một trảo bắt lấy được tay của Vô Yên:
- Cho ta nhìn một chút!
Trong tay Vô Yên nắm lấy một cái thủ trạc tạo hình quái dị, thủ trạc này giống như là hai con rắn khoanh lại với nhau, toàn thân ám kim sắc, tràn đầy khí tức thần bí.
- Chân Thần linh bảo!
Đế Vô Ngân nhẹ hít một hơi, lộ ra thần sắc hâm mộ.
Thắng lợi của Vô Yên, vì nàng thắng nên được một kiện Chân Thần linh bảo. Chân Thần Linh Bảo cũng có phẩm cấp, Chân Thần Linh Bảo do Chân Thần tầng dưới chót lưu lại tự nhiên phẩm chất bình thường.
Nhưng nếu như là do một ít nhân vật tuyệt thế trong Chân Thần, ví dụ như thượng vị Chân Thần, lại ví dụ như chủ nhân Tu La Lộ và người sáng tạo 《 Thánh Điển 》 đã hư hư thực thực đã vượt qua Chân Thần, Chân Thần Linh Bảo mà bọn hắn lưu lại lại hoàn toàn bất động, Thủ trạc trước mắt chính là như thế.
Với tư cách là đồ vậ trong Hàn Băng Kính, nó hắn đã từng qua tay chủ nhân Tu La Lộ, không giống bình thường.
Tác dụng của Chân Thần Linh Bảo này là gì còn chưa biết được, nhưng không hề nghi ngờ, trong lần đại kiếp lần này nó sẽ trở thành một đại trợ lực không nhỏ.
- Hẳn là bảo vật do Tu La Thiên Thần lúc đầu lưu lại, Chân Thần Linh Bảo bình thường đối với hắn đã vô dụng rồi, cho nên hắn mới đặt những bảo vật này trong Hàn Băng Kính cho hậu nhân.
- Dùng phương thức kiên trì đến một ngàn tức thời gian để đánh bại đối thủ, liền có thể đạt được Chân Thần Linh Bảo, nếu như trực tiếp giết chết đối thủ thì sẽ thế nào đây?
Hai người Đế Vô Ngân và Thác Bạt Khuê suy đoán, tràn đầy chờ mong.
Đáng tiếc đối với suy đoán này, bọn hắn cũng chỉ có thể ngẫm lại thôi, muốn chứng minh đó là đúng quả thật rất khó khăn.
Đế Vô Ngân khẽ lắc đầu, nhìn về phía Lâm Minh, nói:
- Lâm Minh, tới phiên ngươi, ngươi là người mà Thần Hoàng bệ hạ xem trọng, ta tin tưởng ngươi cũng có thể sáng tạo kỳ tích.
Đế Vô Ngân đối với Vô Yên có thể kiên trì một ngàn tức, trong nội tâm cực kỳ thán phục.
Đối với Lâm Minh, hắn cũng ôm hi vọng rất lớn, trước kia lão Thần Hoàng cũng đã có nói, Lâm Minh chính là thiên tài xuất chúng nhân mà bình sinh hắn thấy được.
Đế Vô Ngân tin tưởng ánh mắt lão sư, cho rằng Lâm Minh sẽ không kém hơn Vô Yên.
Chỉ cần Lâm Minh kiên trì một ngàn tức, Thần Tộc bọn hắn cũng có thể đạt được một kiện Chân Thần Linh Bảo.
Nếu không chỉ là Thiên Tộc đạt được bảo vật, Thần Tộc bọn hắn tay không mà về, vậy thì cũng quá khó coi rồi.
- Đừng thấy áp lực, hết sức là tốt rồi!
Đế Vô Ngân vỗ vỗ bả vai Lâm Minh, Lâm Minh nhẹ gật đầu, đi về hướng Hàn Băng Kính.
Hắn đi ngang qua bên người Vô Yên, ánh mắt Vô Yên dảo qua, Chân Thần thủ trạc đeo trên tay chuyển hướng về phía Lâm Minh.
- Lần này, không có pháp tắc ủng hộ, cũng bỏ qua chênh lệch cảnh giới giữa chúng ta, chúng ta xem như cạnh tranh công bằng rồi. Thần Tộc Thần Hoàng đánh giá ngươi cao như vậy, ta đã sớm muốn biết thực lực của ngươi rồi.
Vô Yên trên mặt treo dáng tươi cười, theo nàng thấy thì Lâm Minh là một điều bí ẩn.
Nàng không biết Lâm Minh ở đâu lấy được Thần Minh pháp chỉ truyền thừa, hơn nữa vậy mà học xong.
Cơ duyên và vận khí của hắn khiến người phải đố kỵ, nhưng ngoại trừ vận khí ra, Vô Yên tin tưởng, thanh niên nhân loại này có lẽ cũng có chỗ bất phàm, nhưng đến cùng bất phàm thế nào nàng lại không rõ ràng lắm.
Hôm nay cũng đến thời khắc được thấy thực lực chân chính của hắn rồi
Lâm Minh nhìn về phía Vô Yên, nhếch miệng mỉm cười, không nói gì, hắn cứ như vậy bình tĩnh bước vào Hàn Băng Kính, giống như bước qua một cánh cửa rất bình thường vậy.
Đối thủ của Lâm Minh là một thanh niên tay cầm trọng kiếm, ánh mắt của hắn âm hàn, khí thế nội liễm, mang đến cho người cảm giác giống như một đầu báo săn đang vận sức chờ phát động vậy. Chỉ cần con mồi vừa xuất hiện, hắn sẽ hung mãnh nhào tới, một kích giết địch!
Không hề nghi ngờ, đây là một tuyệt thế thiên tài!
Xoạt!
Ám Long Thương ra khỏi vỏ, thần thương đen nhánh lóe ra thần quang rét lạnh.
Hôm nay, Lâm Minh đã có thể thuần thục sử dụng Ám Long Thương rồi, tuy rằng vẫn không thể phát huy ra uy lực chính thức của Ám Long Thương, nhưng ít ra sẽ không chỉ mới dùng mấy lần đã bị rút sách lực lượng.
Chứng kiến Ám Long Thương, cường giả Thần Tộc và Thiên Tộc ở đây đều nao nao.
Lại là một kiện Chân Thần Linh Bảo, hơn nữa nhìn qua còn không phải là Chân Thần Linh Bảo bình thường.
- Tiểu tử này, cơ duyên thật nhiều!
Thân Khổ sợ hãi thán phục.
Thác Bạt Khuê có chút ghen ghét nói:
- Vận khí của hắn cũng thật tốt quá, bất quá vận khí tốt, cũng chỉ là một trong các điều kiện để trở thành tuyệt thế cường giả, còn phải xem có bản lĩnh thực sự hay không, nếu không cơ duyên nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí.
Thác Bạt Khuê đang nói, đúng vào lúc này, thân thể Lâm Minh bỗng nhiên lao ra!
Ám Long Thương trực chỉ ngực thanh niên trọng kiếm, ở sau lưng Lâm Minh, chín khỏa ngôi sao lơ lửng, tinh thần chi lực mênh mông giống như thác nước quán chú vào trong thân thể Lâm Minh, nhục thể lực lượng của hắn lập tức tăng lên đến một tình trạng không thể tưởng tượng nổi.
Tạch tạch tạch!
Không gian bạo toái, ở trước mặt Lâm Minh, thanh niên trọng kiếm cũng đạp mạnh bước chân, sắc mặt hắn vẫn âm trầm như trước, trong mắt chỉ có giết chóc, trọng kiếm đen kịt giống như tử thần liêm đao, chém chết tất cả.
Hai người giống như sao băng, đụng thẳng vào nhau, thương kiếm tương giao, va chạm cực kỳ mạnh mẽ.
Trong lúc nhất thời, lực lượng khủng bố bạo phát trước người Lâm Minh và thanh niên trọng kiếm!
Một sát na kia, Lâm Minh mở ra tà thần lực, toàn thân Lôi Hỏa chi lực điên cuồng bộc phát, vòng xoáy năng lượng khủng bố từ trên trời giáng xuống, nuốt hết tất cả!
BÌNH!
Trọng kiếm bay lên, hổ khẩu tay phải thanh niên mặc áo đen tay văng tung tóe, máu tươi phun ra, lực lượng khổng lồ của Lâm Minh cứ thế đánh bay kiếm trong tay hắn.
Lực lượng kia quả thật chênh lệch tuyệt đối!
Trong tích tắc trọng kiếm bay lên, kiếm quang của thanh niên mặc áo đen cũng giảm bớt rất nhiều, sau đó chỉ nghe tiếng "Xoạt xoạt xoạt", thương mang tùy ý đã đâm xuyên qua hộ thể thần lực của thanh niên trọng kiếm.
Thanh niên mặc áo đen sắc mặt đột nhiên biến đổi, thân thể của hắn nhanh lùi lại, muốn thoát ly khỏi phạm vi công kích của Lâm Minh.
Nhưng mà. . .
Đã muộn!
Lâm Minh đột nhiên tiến lên trước một bước, trong bước tiến của hắn ẩn chứa pháp tắc không thể tưởng tượng nổi, Hồng Mông lực trường lập tức bạo phát ra, tập trung hư không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.