Chương 2072: Tại sao nghịch Thương Thiên. (1)
Bọn hắn vốn tưởng rằng, Lâm Minh có lẽ lập tức không chịu nổi, sẽ chật vật xuống núi, bọn hắn đang chờ dưới chân núi, nhưng mà khiến bọn hắn ngạc nhiên chính là sau khi Lâm Minh lên núi đã xa ngút ngàn dặm không tin tức, tựa hồ thật sự đã leo lên trên rồi.
Lúc này, Lâm Minh kỳ thật đã bò tới giữa sườn núi, ngọn núi như vậy, hắn một bước có thể vượt qua, nhưng hôm nay hắn lại leo rất chậm.
Hắn cảm nhận được kiếm khí nồng đậm trên ngọn núi này.
Kiếm khí này, dùng ánh mắt của Lâm Minh mà xem thì đương nhiên không được.
Nhưng nếu như đặt ở thế giới phàm nhân, nhất là đối với Nam Thiên Vực mà nói, kiếm khí này lại mạnh đến nổi không thể tưởng tượng, thậm chí Lâm Minh có thể từ trong kiếm khí cảm nhận được một cổ lực lượng mênh mông cuồn cuộn liên tục không dứt, giống như là sông núi biển cả vậy.
Đây là một loại ý cảnh, ý cảnh thuộc về kiếm .
Trước kia đôi võ giả kia nói võ giả Nam Thiên Vực không leo lên được ngọn núi này, đại khái cũng là do có kiếm ý này rồi.
Tại Nam Thiên Vực, kỳ tài sử dụng kiếm thế này, cực kỳ khó được.
Nhưng mà tất cả Lâm Minh lại không có nửa điểm hứng thú, hắn chỉ đi ngang qua đây thôi, thần sắc hắn vẫn lạnh lùng, im lặng leo lên núi.
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên nghe được từng tiếng rít gào, một đạo Thanh Hồng bắn thẳng lên trời xanh, xé mở cả mây trời.
Trong đám mây, mơ hồ có một thân ảnh thanh y, nhìn qua bộ dáng chừng ba mươi tuổi.
Người này cầm trong tay song kiếm, mày kiếm mắt sáng, hăng hái.
Mặc dù chỉ kinh hồng thoáng nhìn qua, nhưng thị lực Lâm Minh sắc bén cỡ nào chứ, hắn liếc mắt đã thấy rõ bộ dáng nam tử kia.
Hắn chẳng lẽ là. . .
Lâm Minh khuôn mặt có chút động, giờ đã cách hơn 130 năm, dung mạo của đối phương đã có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra.
Người này, đúng là đối thủ cuối cùng của mình ở Thất Huyền cốc tổng tông hội võ, họ Khương, tên Bạc Vân
Khương Bạc Vân, Kiếm Tiên trên Kiếm sơn này, dĩ nhiên là hắn sao. . .
Lâm Minh trong nội tâm kinh ngạc, chợt thoải mái.
Đúng rồi, toàn bộ Nam Thiên Vực, năm đó Khương Bạc Vân xem như là tuấn kiệt trẻ tuổi khó lường, đến tuổi này rồi, hắn thành tựu Kiếm Tiên, có được kiếm ý như thế cũng là chuyện hợp lý.
Kiếm Sơn rất cao, trời bên trên Kiếm Sơn xanh thẳm như giặt rửa, vài miếng mây hơi mỏng điểm tố trong đó khiến nó như một bước tranh màu nước xinh đẹp vậy.
Kiếm Sơn cũng rất lạnh, trên đỉnh núi, quanh năm tuyết đọng, nhưng kỳ dị chính là, lại có một đạo thanh tuyền không đóng băng từ trên Kiếm Sơn chạy xuống, bởi vì Kiếm Sơn dốc đứng, đường sông nhiều chỗ trở thành thác nước, từ xa nhìn lạị giống như một Bạch Sắc Phi Long vậy, khiến người xưng kỳ.
Lâm Minh vốn đã leo lên Kiếm Sơn, dùng tu vi của hắn, hoàn toàn có thể dưới tình huống không kinh động bất luận kẻ nào, trực tiếp bay qua Kiếm Sơn, nhưng hắn lại ngừng lại.
Dẫm nát trên tuyết trắng, cảm thụ được kiếm ý cô lãnh kia, Lâm Minh có một loại cảm giác không hiểu.
Giờ cách hơn 100 năm, cố nhân gặp lại, người và vật không còn.
Khương Bạc Vân ở trên con đường phát triển của Lâm Minh cũng không tính là một đối thủ xuất chúng, hắn so với những Thiên Địa sủng nhi như Tạo Hóa Thánh Tử, Thánh Mỹ, quả thực không đáng giá nhắc tới.
Nhưng Lâm Minh đối với Khương Bạc Vân lại có ấn tượng rất sâu, bởi vì một thân ngông nghênh và ý chí lăng vân của Khương Bạc Vân.
Đáng tiếc, hạn chế xuất thân đã trờ thành gồng xiềng của Khương Bạc Vân, hắn cho dù tâm cao ngất cũng không cách nào giãy dụa ra được.
Nghĩ tới đây, Lâm Minh cảm thấy tiếc hận vì Khương Bạc Vân, nếu như hắn sinh ở đại gia tộc Thần Vực thì kết quả đã không thể rồi, nhưng mà vận mệnh chính là bất công như thế.
Lâm Minh bồi hồi trên đỉnh núi, những ngày này, người tụ tập trên Kiếm Sơn ngày càng nhiều.
Người đến đều là nhân kiệt của Nam Thiên Vực.
Bọn hắn cưỡi từng chiếc từng chiếc ngọc chất linh thuyền, từng con Thất Thải linh điểu, bay về phía Kiếm Sơn.
Lâm Minh yên lặng nhìn xem, vốn đã nhìn quen đỉnh cấp thần thú của Thần Vực, nhìn quen linh hạm Thiên Tôn Linh Bảo cấp, hắn biết rõ những linh thuyền, linh điểu trước mắt chỉ là mặt hàng cấp thấp, kỳ thật căn bản không đáng giá nhắc tới. . .
Võ giả thế giới phàm nhân, có khoái hoạt của phàm nhân.
Nhớ đến năm đó, Thất Huyền Cốc tổng tông hội võ, Mục Thanh Hồng cưỡi Chu Tước trình diện, không biết chấn trụ bao nhiêu người.
Ở trên đỉnh Kiếm Sơn có một cái ao nước, ao nước tỏa ra sương mù mông lung.
Đạo thanh tuyền kia chính là từ nơi này chảy ra. Cho nên cái ao này cũng quanh năm không hề đóng băng.
Trên ao nước nở đầy băng liên, lại có mười mấy cái thuỷ tạ đình đài lớn nhỏ.
Trận Kiếm Đạo Trà Hội này chính là được cử hành ở đây.
Mà Lâm Minh, là một người khách không mời mà đến, hắn đứng ở trên một đình đài ở vị trí tương đối biên giới, đứng chung một chỗ với đệ tử của các đại nhân vật Nam Thiên Vực kia.
- Ân? Tại sao là ngươi?
Ở bên người Lâm Minh không xa, một thiếu nữ chừng mười tám tuổi ngây ngẩn cả người, nàng chính là nữ nhân trong đối nam nữ trẻ tuổi Lâm Minh gặp ở dưới Kiếm Sơn lúc trước.
Sư huynh của nàng cũng ở trên đình đài này, chứng kiến Lâm Minh cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Kiếm Sơn này căn bản không có người thủ sơn, bởi vì Kiếm Sơn kiếm ý tràn ngập, người bình thường căn bản không cách nào leo lên được.
- Vị nhân huynh này, ngươi làm sao đi lên thế?
Nam tử trẻ tuổi nhìn mặt nạ lạnh như băng trên mặt Lâm Minh, có chút không hiểu rõ thế nào.
Lúc hắn nhìn thấy Lâm Minh dưới chân núi còn tưởng rằng hắn là một quái nhân thậm chí kẻ đần, không nghĩ tới bây giờ xem ra, kẻ ngu này lại lên núi trước bọn hắn một bước.
Nhưng mà lời hỏi thăm của bọn hắn Lâm Minh tựa hồ như căn bản không nghe được, hắn chỉ nhìn vào hàn trì, chờ đợi trận Kiếm Đạo Trà Hội này.
Cái này khiến đôi nam nữ trẻ tuổi kia như đạp phải đinh, có một loại cảm giác tự đòi mất mặt.
- Người này, bị điếc sao?
Thiếu nữ hết sức tức giận, ngực nhỏ kịch liệt phập phồng lấy, kỳ thật nàng biết rõ, Lâm Minh không điếc, trước kia lúc gọi Lâm Minh dưới chân núi còn thấy Lâm Minh quay đầu lại nữa.
Nàng là thuần túy chỉ là chọc giân Lâm Minh, nhưng cũng không có gì bất ngờ, Lâm Minh hoàn toàn không để ý đến.
Hắn phảng phất như thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh.
- Được rồi sư muội, bớt tranh cãi đi, lời dạy bảo của sư tôn ngươi đều đã quên sao. . .
Thanh niên nhỏ giọng khiển trách, thiếu nữ vểnh miệng lên, không nói.
Lúc này, Kiếm Đạo Trà Hội rốt cục đã bắt đầu.
Kiếm Đạo Trà Hội cũng không phải một hồi không luận võ đại hội để phân ra cao thấp, mà chỉ là các cao thủ kiếm đạo của Nam Thiên Vực luận bàn lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu, cảm ngộ kiếm đạo mà thôi.
Cho nên mọi người ra tay cũng không phải phân thắng bại, mà kỳ chiêu thần kỳ, thỏa thích biểu hiện ra kiếm đạo tu vị của mình.
Theo Lâm Minh thấy thì kiếm thuật của những người này tự nhiên không nhập lưu.