Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2080: Tuyết dạ (3)




Chương 2080: Tuyết Dạ. (3)
- Trên người hắn khẳng định có công phu, hơn phân nửa bị người lợi hại hơn đả thương.
Mọi người nói như vậy, hơn nữa nhanh chóng rời đi xa, có một nữ nhân mềm lòng không đành lòng, muốn tới trợ giúp Lâm Minh, nhưng cũng bị chồng của nàng cản lại .
- Hiện giờ binh hoang mã loạn, đừng nên gây chuyện thị phi, vạn nhất hắn là người của cựu triều đình thì cứu được hắn chúng ta sẽ mắc tử tội đấy.
Mọi người rất xa tránh đi, như trốn một ôn thần vậy.
Thân thể Lâm Minh co rút, thừa nhận đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung, loại đau nhức này phát ra từ linh hồn, là đau đớn do linh hồn khô kiệt mang đến, khó có thể chịu được.
Hắn cảm giác, lực lượng của mình đang rôi qua, kinh mạch mạch máu trong thể nội đều nổ tung.
Đau đớn trọn vẹn giằng co một canh giờ, đất tuyết dưới người hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hai màu đỏ và trắng đối lập rõ rệt, dữ tợn mà thê mỹ.
- Đại ca ca, ngươi... Ngươi không sao chứ...
Ngay khi Lâm Minh cơ hồ đau nhức đến ngất đi, hắn đột nhiên nghe được một thanh âm nhút nhát e lệ vang lên bên tai mình.
Lâm Minh mở to mắt, chỉ thấy một tiểu cô nương toàn thân vô cùng bẩn đang mở to con mắt sáng ngời nhìn mình, trên người nàng mang một bọc hành lý rách rơi, trên cổ, treo một cái hũ bể không biết nhặt được ở đâu, hiển nhiên, nàng là một tiểu khất cái.
- Đại ca ca, ngươi uống nước, có lẽ có thể tốt hơn chút đấy.
Tiểu nữ hài nhút nhát e lệ đưa ra ấm nước:
- Ta cũng không có gì ăn, chỉ có thể cho ngươi uống nước thôi...
Tiểu nữ hài thoạt nhìn thập phần đáng thương, dưới khí trời đông giá rét như thế, quần áo của nàng rách rưới, thế cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn và bàn tay nhỏ bé của nàng đều lạnh đến mức đỏ bừng.
Lâm Minh lau đi máu tươi bên khóe miệng, khẽ lắc đầu:
- Không cần...
Trong thời đại binh hoang mã loạn như vậy, tiểu nữ hài trước đại khái là cô nhi, cha mẹ đã chết trong chiến loạn rồi...
Đã không có cha mẹ, nàng chỉ có thể đi hành khất bốn phía, nhưng trong thời kỳ chiến loạn, dân chúng bản thân còn ăn không đủ no, nào sẽ có gì bố thí cho nàng chứ.
Vận mệnh của nàng, sợ rằng chỉ có thể chết đói trong trời đông giá lạnh...
Lâm Minh nghĩ tới đây, trong lòng có chút áp lực.
Sự khó khăn của pàm nhân, không chỗ nào không có.
Những khó khăn này theo võ giả xem ra có lẽ căn bản không ý nghĩa gì, nhưng rời vào trên người người trong cuộc lại là chuyện đại sự cực kỳ to lớn.
Lâm Minh trong nội tâm rất muốn trợ giúp tiểu cô nương này một chút, đáng tiếc, hắn căn bản không giúp được gì. Dù có cho nàng một cái bánh bao, cho nàng mấy văn đồng tiền cũng không làm được gì
Trong lòng của hắn khổ sở, đúng vào lúc này, hắn đột nhiên chú ý tới trên cổ tiểu cô nương buộc một sơi tơ hồng tinh tế.
Sợi tợi hồng này giống như đúc với tơ hồng trên cổ nam đồng Lâm Minh gặp trong sơn động trước kia.
Cảm giác quét qua, Lâm Minh phát hiện, ẩn dấu bên dưới quần áo rách nát của tiểu cô nương này có một cái huy chương đồng, trên huy chương đồng có khắc đồ an đóa hoa, giống như đúc của nam đồng kia...
Lâm Minh trong nội tâm rồi đột nhiên xẹt qua cuộc nói chuyện giữa Chu Viêm và bộ hạ, Chu Viêm nói là: Đừng nói nữa, chúng ta phải trong ba ngày tìm được tiểu công chúa, rồi sau đó rút lui khỏi nơi này, đến trụ sở của chúng ta, ngốc lâu chúng ta nhất định sẽ bị Bạch Y Vệ phát hiện... "
Tiểu công chúa...
Chẳng lẽ, tiểu nữ hài trước mắt này chính là tiểu công chúa mà Chu Viêm muốn tìm sao?
Di cô của cựu triều đình, từ khoảng thời gian cẩm y ngọc thực, đến bây giờ, nhận hết khổ sở nhân gian ...
Đại khái cũng vì trải qua kịch biệt như thế nên nàng tuy tuổi còn nhỏ nhưng càng hiểu được đồng tình người khác.
Lâm Minh trầm mặc một hồi, hắn nắm lấy tay tiểu nữ hài này.
Tiểu nữ hài cũng không phản kháng, mặc kệ Lâm Minh nắm lấy.
Lâm Minh lan tràn cảm giác của mình ra, bao trùm phạm vi mấy trăm dặm.
Rồi sau đó, Lâm Minh rất dễ dàng tìm được bọn người Chu Viêm, bọn hắn đang ở trong một tiệm cơm nhỏ không chút thu hút, vừa ăn cơm, một bên vừa nói gì đó với chủ tiệm...
Lâm Minh quay đầu nói với tiểu nữ hài:
- Theo ta đi được không? Ta mang ngươi đi tìm ca ca ngươi
Lời Lâm Minh nói khiến tiểu cô nương đột nhiên ngẩn ngơ, nàng lui về phía sau một bước, trong ánh mắt có vài phần cảnh giác.
Nhưng ánh mắt Lâm Minh tựa hồ ẩn chứa thứ gì đó khó có thể hình dung, khiến người cảm thấy thân thiết, thời gian dần qua, nàng nhẹ gật đầu.
Lâm Minh ôm lấy tiểu nữ hài, hắn mang áo khoác vào, đi về hướng tiệm cơm nhỏ kia.
Tiệm cơm nhỏ cách Lâm Minh bảy tám chục dặm, ở trong một cái trấn nhỏ khác.
Lâm Minh đi cũng không nhanh, nhưng không biết như thế nào, lộ trình gần trăm dặm hắn chỉ đi mất thời gian một nén nhang mà thôi.
Lúc Lâm Minh ôm một tiểu nữ hài đi vào trong tiệm cơm, đoàn người Chu Viêm đều sửng sốt một chút, chợt bọn hắn nhao nhao cảnh giác, cầm lấy binh khí của mình.
Mà chủ tiệm tay mắt lanh lẹ, trực tiếp đóng cửa tiệm lại.
- Là ngươi... Ngươi như thế nào...
Chu Viêm nhìn Lâm Minh, trong nội tâm kinh nghi bất định.
Liên tục hai lần gặp được Lâm Minh, lần thứ nhất còn có thể nói là trùng hợp, nhưng lần thứ hai thì lại không phải thế rồi.
Tiệm cơm nhỏ này thật ra là một cứ điểm bí mật của bọn hắn, lão bản của tiệm cơm vốn là Thị vệ Phó thống lĩnh, đối với hoàng đế trung thành và tận tâm.
Mà lúc này, bọn người Chu Viêm cũng chú ý tới tiểu nữ hài trong ngực Lâm Minh.
Đột nhiên đối mặt nhiều binh khí như vậy, tiểu nữ hài này hiển nhiên có chút, nàng dựa vào trong ngực Lâm Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn có chút tái nhợt.
Chu Viêm cũng không nhận ra tiểu nữ hài này, nhưng nam đồng phía sau hắn lại nhận ra.
Hắn ngẩn người, rốt cục thử kêu một câu:
- Bình nhi, là ngươi sao?
Tiểu nữ hài nhìn tới nam đồng, đột nhiên ngây dại, nàng sửng sốt thật lâu sau đó nước mắt lưng tròng:
- Ca ca! Thật là ngươi!
Tiểu nữ hài nhớ rõ, Lâm Minh nói muốn dẫn nàng tìm ca ca, nhưng nàng không nghĩ tới, thật sự đã tìm được.
Nửa năm trước, quốc gia phá vong, bọn hắn có thể nói là sanh ly tử biệt, không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp lại.
Lâm Minh để tiểu nữ hài xuống, tiểu nữ hài chạy tới ôm lấy ca ca nàng.
Chu Viêm nhìn một màn này, triệt để choáng váng.
Những người khác càng phát mộng, đây quả thực giống như nằm mơ vậy.
Đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Người lạ mặt này sao lại đột nhiên ôm tiểu công chua tới?
Tuyệt không có khả năng là trùng hợp được, người đeo mặt nạ trước mắt rõ ràng là chuyên môn ôm tiểu công chúa đến.
Người đeo mặt nạ làm sao biết bọn hắn đang tìm tiểu công chúa, lại làm sao biết tiểu công chúa chính là tiểu nữ hài này
Cho dù hắn đã tìm được tiểu công chúa, nhưng làm sao biết được cứ điểm bí mật này?
Tất cả, thật bất khả tư nghị!
Chu Viêm nhìn Lâm Minh, trong tay một mực nắm kiếm, hắn chú ý tới cái cằm lộ ra bên ngoài mặt nạ của Lâm Minh, còn có hai tay của hắn.
Từ nơi này mà xem, tuổi Lâm Minh cũng không lớn, cũng chỉ chừng hơn hai mươi, với độ tuổi này, chung quy không thể nào là tuyệt thế cao thủ gì a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.