Chương 2106: Một đời người một nhân sinh. (14)
Cũng có người bí quá hóa liều, nhưng vì tranh đoạt quyền lực, mưu sát hãm hại.
Chu Dục Thiên có lẽ là người đầu tiên, nhưng không phải kẻ cuối cùng.
Tương lai Lâm thị gia tộc càng lớn, xuất hiện chuyện cốt nhục tương tàn cũng không có gì lạ.
Những chuyện này không thể tránh khỏi.
Lâm Minh không để ý tới, hắn nhân sinh kiếp này chỉ muốn sống với phụ mẫu cho tới khi hai người nhắm mắt xuôi tay,về phần Lâm thị gia tộc hưng thịnh hay suy vong thì mặc cho ý trời quyết định.
Không có gia tộc gì vĩnh viễn thịnh vượng, có lẽ vài vạn năm sau uy tín của mình dần dần tán đi, hắn một tay tạo dựng lên Chu Tước thần quốc sẽ thay đổi giang sơn, Lâm gia cũng trở về bình thường, kỳ thật đây cũng chưa hẳn là không tốt.
Lâm Minh nghĩ như vậy, cảm giác nữ hài đang yên lặng tới gần mình, hắn nhìn lại chính là Tư Đồ Minh Nguyệt đang tới bên cạnh hắn, nàng sửa sang quần áo sau đó ngồi xuống.
Lâm Minh đã sớm chú ý tới Tư Đồ Minh nguyệt thường hữu ý vô ý xuất hiện bên cạnh mình, có đôi khi nàng lặng lẽ chú ý tới hắn.
Nhưng mà nàng chưa bao giờ như ngày hôm nay, trực tiếp ngồi bên cạnh mình.
Hắn mỉm cười, không nói gì, hai người cứ thế nhìn về phương xa.
Chỗ đó hoàng hôn như máu, mây đỏ như xâm nhuộm trời cao, hào quang chiếu sáng vạn núi, giống như lụa mỏng của thần nữ, xinh đẹp vô ngần.
...
Chu Thiên Dục mưu phản đã xong, phụ mẫu Lâm Minh bị một ít đả kích, những ngày này Lâm Minh xuất hiện bên cạnh phụ mẫu, tâm tình hai người cũng hòa hoãn lại.
Một hồi gia yến, Lâm Minh rót đầy chén rượu cho phụ thân.
Nhiều năm như thế, phụ thân chỉ có hai yêu thích: uống rượu, đánh cờ.
- Phụ thân, mẫu thân, hài nhi những năm này muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
Sau khi bữa ăn chấm dứt, đột nhiên Lâm Minh nói ra.
Đời người như ván cờ, hắn làm bạn với phụ mẫu, nhưng mà không thể cứ ở bên cạnh phụ mẫu được, hắn vẫn phải rời đi, đi nhiều nơi... Quan sát nhân sinh.
- Cũng tốt, đi ra xem đi, thế giới nảy rất lớn đấy.
Lâm phụ cười ha hả, Lâm mẫu không bỏ được, nhưng mà vì sự phát triển của hài tử, cuối cùng nàng vẫn gật đầu.
Lâm Minh rời đi, đi lần này là hai mươi năm.
Về sau hắn quay về một lần, ở bên cạnh phụ mẫu hai năm.
Sau đó hắn lại rời đi.
Hắn đi khắp Thiên Diễn đại lục, Thánh Ma đại lục.
Lại đi tới Nam Cương trên Thiên Diễn đại lục, hắn đi tới quốc gia mà tỷ muội Na Y, Na Thủy tạo dựng lên.
Hai tỷ muội này trở thành người cầm quyền bộ lạc cường đại nhất Nam Cương, các nàng lúc trước gặp rủi ro, sống nương tựa vào nhau, quan hệ với nhau cực tốt.
Hiện tại các nàng đã già, tỷ tỷ Na Y con cháu đầy đàn, mà muội muội Na Thủy lại tự nguyện trở thành thần nữ thành tín nhất, độc thân tới già.
Lâm Minh hóa thành thuật sĩ vân du tứ phương, hắn tới quốc gia của hai nàng, hắn cũng vội vàng gặp mặt Na Y và Na Thủy, sau đó rời đi.
- Tỷ tỷ, thuật sĩ kia...
Na Thủy nhìn bóng lưng Lâm Minh biến mất, không biết vì sao nội tâm đau đớn.
- Thế nào?
Na Y khó hiểu nhìn qua Na Thủy, Na Thủy lắc đầu.
Nàng cuối đầu nhìn qua hào quang màu xanh hội tạu ở lòng bàn tay mình, cuối cùng ngưng tụ thành một bình thuốc.
- Đây là hắn lưu lại?
Na Thủy giật mình, mở bình thuốc ra, bên trong có hai viên đan dược lăn ra.
Hai viên đan dược này tỏa ra mùi hương rất nồng, chỉ ngửi một hơi cũng cảm giác kinh mạch toàn thân thông thấu, cốt nhục nóng rực, dường như kinh mạch toàn thân được đan dược này cải tạo qua.
Trời ơi, đây là dược hiệu đáng sợ cỡ nào? Đan dược trân quý như thế quả không thể tưởng tượng nổi.
Thời điểm này một giọng nói vang lên trong đầu Na Y và Na Thủy.
- Dùng nước ấm ngâm chúng, nhớ là không được trực tiếp ăn đan dược, thuốc này có thể kéo dài tuổi thọ, trú nhan dưỡng thần, tẩy kinh phạt tủy, tu vị của các ngươi sẽ tinh tiến mấy tầng, thọ nguyên kéo dài gấp mấy lần...
Nghe được lời này, hai tỷ muội sững sốt.
Người này rốt cuộc là...
Lại một đoạn nhân quả, Lâm Minh yên lặng rời đi, hắn đi vào Thánh ma đại lục, ở đây hắn tới Yêu Tinh tộc.
Hắn nhìn thấy Đoan mộc Quần, Phong Thần, Lam Thấm.
Ba người này lúc trước cùng với Lâm Minh chém giết tại Huyết Sát Nguyên, cùng theo Lâm Minh đi mạo hiểm, xem như có chút giao tình.
Ba người bọn họ đã thành tựu Thần Hải.
Tại Thiên Diễn tinh này, trăm năm có thể phong hoàng đều là thiên tài tuyệt thế, mà đám người Đoan Mộc Quần có thể hơn sáu mươi tuổi đã làm được.
Trên thực tế Đoan Mộc Quần đã bắt đầu tiến vào Thần Hải trung kỳ, hắn ở trong thánh địa của mình, đã có quyền quyết sách cực cao, từng bước trở thành người kế thừa thánh địa.
Lâm Minh yên lặng hàng lâm, lưu lại cơ duyên cho ba người, lại rời đi lần nữa.
Lâm Minh đi lần này là trăm năm.
Hắn rời khỏi Thiên Diễn Tinh, lại đi du lịch trong vũ trụ hạ cấp chung quanh Thiên Diễn Tinh, hắn khi thì bế quan khổ tu, khi thì vào đời lịch lãm rèn luyện.
Mỗi khi hắn đi qua một nơi, hắn ngừng chân lại, ở đây một thời gian ngắn.
Hắn nhìn thấy dân tộc khác nhau, nhìn thấy quốc gia khác nhau, hoặc là nguyên thủy, hoặc là hưng thịnh, hoặc là nghèo khổ, hoặc là phồn vinh.
Chậm rãi, Lâm Minh chuyển sinh ở kiếp này đã một trăm sáu mươi tuổi.
Bởi vì quá khứ tích lũy, hắn tu luyện không gặp bình cảnh gì cả.
Hắn đã sớm hoàn toàn kooi phục, thực lực của hắn đã sớm vượt qua tiêu chuẩn đỉnh phong lúc gặp rủi ro.
Hắn cách Giới Vương Cảnh càng ngày càng gần.
Đột phá Giới Vương là một lần phi thường trọng yếu, cho nên hắn không vội vàng đột phá làm gì, hắn có rất nhiều thời gian, muốn làm đủ chuẩn bị.
Thời gian trôi qua, một năm lại một năm.
Trong một năm này Lâm Minh hơn hai trăm tuổi, cộng thêm kiếp trước là hơn bốn tră tuổi, trải qua bốn trăm năm mưa gió, hắn chuẩn bị trở lại bên cạnh phụ mẫu, tỉ mỉ tu hành hai ba mươi năm.
Sau đó hắn lại chuẩn bị đột phá Giới Vương.
Trước năm trăm tuổi đột phá Giới Vương, thiên phú của Lâm Minh trong thiên tài tuấn kiệt cả Tam Thập Tam Thiên không nhanh, có thể nói là chậm.
Nhưng mà chậm chạp đột phá và cảm ngộ quá trình, Lâm Minh đạt được nhiều chỗ tốt.
Một năm này Lâm Minh trở về, hắn ở bên cạnh phụ mẫu.
Hắn ngụy trang tu vị thành Thần Hải sơ kỳ mà quay về.
Nhưng mà hắn không ngờ phụ mẫu lại cho hắn một vấn đề khó.
Bởi vì những năm hắn rời đi, bọn họ một mình làm chủ hôn sự cho hắn.
Mà hôn thê của hắn không xa lạ gì, chính là Tư Đồ Minh Nguyệt.
Điều này bởi vì Tư Đồ Minh Nguyệt những năm qua ở Thiên Diễn đại lục quá chói mắt.
Phụ mẫu Lâm Minh nhìn trúng cô bé này, bọn họ đã đáp ứng bà mối, còn tiếp kiến Tư Đồ Yêu Yêu, Tư Đồ Yêu Nguyệt hai tỷ muội, hơn nữa còn đặt sính lễ.
Sau khi Lâm Minh từ xa trở về, phụ mẫu Lâm Minh phi thường cao hứng.
Lâm mẫu tự mình xuống bếp làm thức ăn mà Lâm Minh yêu nhất khi còn bé.
Thân ở địa vị cao, Lâm mẫu rất ít khi tự mình nấu cơm, cũng chỉ khi Lâm Minh trở về, nàng đích thân động thủ, hơn nữa là mỗi ngày như thế.
- Ân? Vì cái gì?