Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 211: Thiếu niên kỳ quái




- Ngươi tên là gì? Có môn phái hay không?
Nữ nhân áo đỏ nhìn Lâm Minh đang đổ mồ hôi đầy trán, đôi mắt đẹp lóe sáng, trong lòng khó có thể bình tĩnh được.
Thiếu niên trước mắt này không sợ uy áp do Chu Tước huyết mạch trong cơ thể mình mang đến, thậm chí còn có thể lờ mờ chấn nhiếp Lôi Giao căn nguyên ý thức, hiển nhiên hắn cũng không phải là kẻ tầm thường.
Có lẽ là thể chất, huyết mạch, hoặc là linh hồn của hắn có chỗ nào đó đặc biệt, có thể đến từ một gia tộc thần bí nào đó.
Nghe đối phương hỏi tên và môn phái của mình, Lâm Minh khẽ dừng lại một chút, đang chuẩn bị nói ra cái tên giả “Mộc Lâm”, nhưng nữ nhân áo đỏ lại nói:
- Nếu không tiện nói ra thì cũng không cần phải nói.
Tuy rằng vẻ do dự trong mắt Lâm Minh cực kỳ nhỏ bé, nhưng vẫn bị nữ nhân này phát hiện, nếu là một vài gia tộc tu võ bí ẩn có huyết mạch đặc thù, thì rất có thể không muốn tiết lộ thân phận.
- Khi trước ta thấy ngươi đi lên khu vực núi tuyết của Lôi Đình sơn, tự mình ngươi đi lên ư?
Nữ nhân áo đỏ thản nhiên hỏi.
- Ân, ta nói rồi, ta là một võ giả Lôi hệ, cho nên có sức chống cự rất mạnh đối với lôi đình lực, nếu không thì ta cũng không thể đi được xa như vậy.
Lâm Minh xoa mồ hôi trên mặt, cười khổ nói.
- Nga.
Nữ nhân áo đỏ lơ đãng đáp, nhưng trong lòng lại có chút giật mình, Lôi Đình tích dịch cũng không chỉ biết mỗi lôi điện công kích, vũ khí của chúng còn cả thân thể cường đại nữa.
Mặc dù miễn dịch với lôi điện, nhưng chỉ dùng tu vi Luyện Cốt đỉnh phong thì cũng đừng nghĩ tới việc đi đến khu vực núi tuyết, điều này có nghĩa rằng, thiếu niên này rất có thể có thực lực vượt xa võ giả cùng cấp.
Không đến mười sáu tuổi đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong, thành tích này đối với các thiên tài trong đại môn phái, đại thế gia mà nói, thì cũng không tính là gì cả, nhưng nếu tu vi đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong, mà lại còn có thực lực vượt xa võ giả cùng cấp, thì lại làm cho người khác phải kinh ngạc.
Thiên tài cỡ này, tại Thần Hoàng đảo thì cũng không có nhiều.
Hai người khẽ trầm mặc, Lâm Minh ngồi dưới đất, vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, bắt đầu áp chế lôi đình lực táo bạo trong cơ thể, Lôi Linh này quả nhiên không phải hấp thu dễ như vậy, huống chi trong đó còn ẩn chứa Lôi Giao căn nguyên ý thức, nếu không thì cũng không đến mức ngay cả nữ nhân áo đỏ này cũng phải bất lực.
Chân nguyên lưu chuyển từng vòng, Lâm Minh rất nhanh đã tiến vào Không Linh võ ý, chân nguyên trong cơ thể thoát khỏi khống chế của Lâm Minh, bắt đầu tự vận chuyển theo một tuyến đường hoàn mỹ, thể năng của hắn cũng đang nhanh chóng khôi phục, mà lôi đình lực vốn rất táo bạo cũng bị hạt giống Tà Thần thu phục toàn bộ.
Vốn nữ nhân áo đỏ này đang chuẩn bị ngồi xuống điều tức một chút, giam cầm Lôi Linh trong cơ thể, nhưng nhìn thấy Lâm Minh tu luyện, ánh mắt của nàng lại không thể dời ra được.
Võ ý?
Nàng cẩn thận quan sát khoảng nửa nén hương, xác định mình không nhìn lầm, thiếu niên này đã lĩnh ngộ võ ý của riêng mình!
Điều này làm cho nữ nhân áo đỏ nhẹ nhàng thở ra một hơi, vốn tưởng rằng đây chỉ là một thiếu niên trong thế tục, nhưng hắn lại vài ba lượt làm cho nàng kinh ngạc, đầu tiên là hắn ngăn chặn Lôi Giao căn nguyên ý thức, sau đó tuổi và thực lực kinh người của hắn, tiếp theo chính là hắn đã lĩnh ngộ võ ý ra!
Nên biết rằng, nữ nhân áo đỏ tu luyện đến Tiên Thiên Chí Cực, bước nửa bước vào cảnh giới Toàn Đan. Đến cảnh giới như nàng, chuyện có thể làm cho nàng kinh ngạc thì cũng không có nhiều lắm, ngay cả một vài thiên tài xuất thân từ đại tông môn, nhiều nhất cũng chỉ làm cho nàng khẽ gật đầu mà thôi, nhưng hiện tại, gặp một thiếu niên tại thế tục, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng lại có nhiều chỗ làm cho nàng ngạc nhiên thán phục.
Chỉ riêng võ ý, trong mấy vạn võ giả chưa chắc đã có một, cực kỳ quý giá. Còn những thứ như thiên phú tu võ gì gì đó, thì lại có thể bồi dưỡng thêm được.
Cha mẹ đều là thiên tài, sinh ra đứa con thì hơn phân nửa cũng là thiên tài, đại tông môn trải qua hơn một ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm tích lũy, có vô số nhân tài, trải qua nhiều lớp tuyển chọn, cường giả hưởng thụ tài nguyên, kẻ yếu bị đào thải. Những người còn lại đều là tinh anh trong tinh anh, con của những “tinh anh” đó tất nhiên cũng là tinh anh.
Bản thân có thiên phú kinh người, từ nhỏ lại đã được ăn linh đan diệu dược mà lớn lên, sử dụng Chân Nguyên thạch như uống nước, công pháp đều là thứ tốt nhất, sư phụ cũng là người giỏi nhất, người như vậy, tương lai nhất định sẽ đặt chân vào Tiên Thiên, người thường tại thế tục có cố gắng cả đời, thì cũng không sờ tới ngón chân của bọn họ được, đây là do sự khác biệt từ điểm xuất phát quyết định.
Nhưng mặc cho những thiếu niên của đại tông môn đó có thiên tài đến đâu, vào mười lăm, mười sáu tuổi đã đột phá đến Luyện Cốt kỳ, Ngưng Mạch kỳ, thì bọn họ cũng không lĩnh ngộ được võ ý, thứ này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Võ ý liên quan tới võ đạo chi tâm, võ đạo chi tâm càng mạnh, tỷ lệ lĩnh ngộ võ ý lại càng lớn, nhưng đối với đại đa số thiên tài mà nói, cuộc sống của bọn họ đều thuận buồm xuôi gió, con đường dưới chân đều đã được cha mẹ chuẩn bị kỹ càng rồi, như ngựa phi trên đất bằng, làm sao võ đạo chi tâm có thể mạnh cho được?
Mà những người chịu nhiều đau khổ, con đường nhấp nhô, hơn phân nửa sinh ra đã thiếu thốn tài nguyên, thậm chí thiên phú cũng không quá tốt, hơn hai mươi tuổi còn chưa thể đột phá Ngưng Mạch kỳ, những người như vậy, kỳ thật có ngẫu nhiên lĩnh ngộ võ ý thì cũng không có gì đáng sợ cả.
Nhưng thiếu niên này, tuổi còn trẻ, thực lực còn cường đại tới mức thái quá, lại còn lĩnh ngộ một loại võ ý, quả thực là yêu nghiệt.
Trong lúc vô tình, nữ nhân áo đỏ liền vô cùng tò mò nhìn thiếu niên trước mặt này.
Trên người thiếu niên này có quá nhiều chỗ không tầm thường, hắn rốt cuộc là ai?
Một khắc thời gian lặng yên trôi qua, được Không Linh võ ý trợ giúp, Lâm Minh rất nhanh đã ngăn chặn lôi đình lực xao động trong cơ thể, hắn đứng dậy nói:
- Chúng ta có thể đi được rồi, nếu ta nhớ không lầm, phía trước không xa có một sơn động trú chân được, chúng ta đi đó, vào buổi tối thì hung thú trong Nam Cương rừng rậm thường xuyên lui tới, muốn nghỉ ngơi cũng khó!
Bởi vì lôi đình lực trong cơ thể bị Lâm Minh hấp thu không ít, nên trạng thái của nữ nhân áo đỏ này cũng tốt hơn một chút rồi, nàng lấy ra mấy viên linh đan cho Chu Tước ăn, một người một thú liền đi theo Lâm Minh.
- Đúng rồi, con Lôi Giao kia đã chết chưa?
Lâm Minh đột nhiên nhớ tới điều này, vội hỏi.
- Không chết, tuy nhiên nó bị thương còn nặng hơn ta, đám con cháu của nó gần như chết sạch.
Nữ nhân áo đỏ thản nhiên nói.
- Nga...
Lâm Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, thầm nghĩ may mà mình chạy mau, nếu ở lại trên đỉnh núi, e rằng sẽ bị cuốn vào vòng chiến, chỉ cần dư chấn thôi cũng khiến mình tiêu đời rồi, hắn cũng không cho rằng lực phòng ngự của mình tốt hơn cả Lôi Đình tích dịch màu tím.
- Nếu nó không chết, thì chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.
Lâm Minh nói xong, để cho nữ nhân áo đỏ đi phía trước, mà hắn đi phía sau, lau sạch các dấu vết ngọn lửa do Chu Tước lưu lại, nếu không xử lý dấu vết này, thì sẽ rất dễ bị tìm thấy.
Nữ nhân áo đỏ nhìn Lâm Minh làm những điều này, có chút ngạc nhiên, nếu nói về tu vi thì nàng cách xa Lâm Minh mười vạn tám ngàn dặm, nhưng nói về kinh nghiệm trong rừng và khả năng giữ mạng, thì nàng cũng không bằng được Lâm Minh, bình thường thì đều bay trên trời, có bao giờ đi trong rừng đâu.
Một đường đi tới, Lâm Minh vừa dọn dẹp dấu vết, vừa thuận tay bắn một con hoẵng, từ khi đi lên Lôi Đình sơn, đã mấy ngày liên tục hắn chỉ ăn lương khô trong Tu Di giới, đã chán đến tận cổ rồi.
Hai người rất nhanh đi tới sơn động mà Lâm Minh nói, trong động vô cùng ẩm ướt, Lâm Minh đốt một đống lửa, lại tìm một ít cỏ khô lót xuống, nói với nữ nhân áo đỏ:
- Ủy khuất ngươi một chút.
Sau đó, hắn lấy ra một thanh chủy thủ, lột da của con hoẵng, động tác của hắn nhanh như gió, nhìn như chém loạn trên người con hoẵng này, không có chút thứ tự nào, nhưng chỉ vài giây sau, Lâm Minh vươn tay kéo một cái, đã rút ra từ trên người con hoẵng này một đám gân màu trắng xanh, có hơn mười sợi.
Nữ nhân áo đỏ nheo mắt nhìn, hiển nhiên khi trước Lâm Minh cũng không phải là vung đao loạn, mà là đang loại bỏ mắt những sợi gân trên người con hoẵng kia, những sợi gân kia uốn lượn quanh co, như một tấm lưới, nếu muốn rút hết chúng ra thì cũng là một chuyện cực kỳ rườm rà.
Nhưng Lâm Minh chỉ dùng thời gian ngắn như vậy đã hoàn thành, hơn nữa những sợi gân trong tay hắn lại không đứt một sợi nào, trên gân không dính chút máu thịt nào cả.
Nữ nhân áo đỏ ngạc nhiên, nếu muốn làm được điều này, thì phải cực kỳ quen thuộc kết cấu thân thể của con hoẵng này, lại còn phải rèn luyện kỹ thuật đao trong nhiều năm mới được, đây chính là việc mà chỉ đầu bếp mới có thể làm a!
Chuyện gì đang xảy ra vạy? Một võ giả thiên tài, tại sao lại đi làm đầu bếp? Hơn nữa nhìn kiểu gì thì cũng thấy kỹ thuật đao của hắn đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh rồi, giống như đã làm đầu bếp rất nhiều năm rồi vậy.
Lâm Minh phát hiện nữ nhân áo đỏ đang ngơ ngác nhìn sợi gân trên tay mình, cười nói:
- Hương vị của con hoẵng này rất ngon, nhưng lại có quá nhiều gân, ảnh hưởng tới mùi vị, cho nên mới phải rút chúng ra!
Lâm Minh vừa nói, vừa đao ngang dọc, một đao mổ bụng con hoẵng ra, kéo nội tạng ra ngoài, sau đó là một loạt đao chém xuống, chỉ chốc lát đã rút ra được một đống xương.
Sau đó Lâm Minh lấy một nhánh cây, đặt con hoẵng lên trên, gác trên đống lửa để nướng.
Lúc này nữ nhân áo đỏ mới phát hiện, khi Lâm Minh rút gân, thì đã cắt các thớ thịt trên người con hoẵng thành các hình dáng rất chỉnh tề và xinh đẹp, khoảng cách giữa hai đao đều cực kỳ bằng nhau, như được dùng thước để đo, cực kỳ hợp quy tắc.
Nhìn tới đây, vẻ mặt nàng càng cổ quái hơn, thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì? Nếu không phải lúc trước đã biết thực lực của Lâm Minh, thì có khi nàng còn thật sự cho rằng hắn chỉ là một tên đầu bếp mà thôi.
Một lúc sau, thịt hoẵng đã dần dần biến thành màu vàng óng, từng giọt mỡ rơi xuống ngọn lửa, phát ra tiếng xèo xèo.
Về phần gân và những khúc xương kia, Lâm Minh cũng không lãng phí, lấy một cái nồi từ trong Tu Di giới ra, bỏ chúng vào trong, đặt lên trên lửa để hầm canh.
Mùi canh thơm lừng, mùi thịt nướng thơm phức.
Rất nhanh, trong hang động đã tràn ngập mùi hương ngào ngạt, mặc dù nữ nhân áo đỏ bình thường đều ăn chay, nhưng khi ngửi thấy mùi này, cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Về phần con Chu Tước kia thì lại càng hiếu động hơn, dường như ngay cả vết thương trên cánh cũng đã quên, cặp mắt đỏ như lửa sáng quắc, nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng trong tay Lâm Minh, dường như chỉ hận không thể nuốt ngay nó vào bụng.
Do nướng, nên những vết đao cắt trên thịt kia đều quăn lên, càng nhìn càng thấy thèm hơn.
Nướng lâu như vậy, nhưng miếng thịt lại không có chút cháy nào, vẫn luôn có màu vàng óng ánh, nhìn từng giọt mỡ trong suốt rơi xuống lửa, nữ nhân áo đỏ thậm chí đã có chút không nhịn được, đương nhiên, nàng vẫn luôn cẩn thận che giấu tâm tình, nên vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Lúc này, Lâm Minh lấy từ trong Tu Di giới ra một loạt bình lọ, sau khi mở ra, bên trong chính là muối ăn cùng các loại gia vị, những thứ này đều được mua trong các bộ lạc tại Nam Cương.
Lúc mà Lâm Minh gặp tỷ muội họ Na đúng là lúc mà hắn đi mua muối trong bộ lạc đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.