Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2260: Đàm phán không thành (2)




- Ai mạnh ai yếu, đánh qua mới biết!
Lâm Minh lạnh lùng hồi phục, hắn nhìn qua Thiên Cương, chiến ý sáng quắc, nói:
- Một mình ta, hai người các ngươi giao thủ, đương nhiên thứ nhất, ta không động dùng phân thân Hoang, với tư cách cái giá lớn đánh với các ngươi.
Chiến lực phân thân Hoang cực kỳ đáng sợ, vốn trong tay Tạo Hóa thánh tử, phân thân Hoang thậm chí có tiếp cận Chân Thần trung kỳ.
Mà rơi vào trong tay Lâm Minh, phân thân Hoang bị Lâm Minh rút đi rất nhiều năng lượng tinh hoa, thực lực đã giảm đi rất nhiều, nhưng đó cũng là Chân Thần hạ vị tương đối mạnh.
Nhưng mà thực lực Hoang tuy mạnh, mà Lâm Minh còn mạnh hơn hẳn Tạo Hóa thánh tử nhiều, bất kể là tinh thần lực và độ phù hợp, đều xa không phải Tạo Hóa thánh tử có thể so sánh.
Hoang là Chân Thần hạ vị trong tay Lâm Minh có thể phát huy chiến lực Tạo Hóa thánh tử còn cường đại hơn!
Nếu như Lâm Minh có thể chống lại bất cứ ai trong Thiên Cương cùng Phiêu Vũ, như vậy phân thân Hoang hắn chưa hẳn không thể bằng vào lự lượng cường đại và thể tích, hai người chúng ta đại chiến một hồi.
- Tốt! Rất tốt! Ta với ngươi đánh một trận! Chỉ cần ngươi có thực lực tương đương ta, ta rời khỏi đại chiến Nhân tộc cùng Thánh tộc! Mà ta thề ngày sau nếu bổn tọa sẽ không ra tay với bất cứ Nhân tộc nào không có địch ý với ta, nếu làm trái thân thể tung tóe, tu vị tận phế!
- Trừ chuyện đó ra, bổn tọa nếu không thắng ngươi, hai đồ đệ không nên thân kia sẽ rời khỏi trận đại chiến này, thành thành thật thật trở về tu luyện! Nếu không ra gì, vĩnh viễn không còn mặt mũi ra ngoài, miễn cho bị người ta bắt lấy uy hiếp bổn tọa.
Thiên Cương thần vương đã tức giận thật sự.
Lâm Minh nói: 
- Tốt! Một lời đã định, nếu là như thế, ta cũng đáp ứng, nếu ta có thể may mắn thực hiện lời hứa, như vậy quân đoàn Hoang sẽ theo ta đi, không hề gia nhập vào đại chiến Thánh tộc cùng Nhân tộc, chỉ chừa lại bảo hộ người thân của ta.
Lâm Minh đã rời khỏi đại chiến Nhân tộc cùng Thánh tộc, dĩ nhiên là triệt để rời đi, quân đoàn Hoang cũng là một phần thực lực của hắn, hắn tự nhiên sẽ không chơi văn tự này.
Lâm Minh nói xong thì nhìn qua Phiêu Vũ, Phiêu Vũ trầm mặc. Đây chính là cam chịu với điều kiện này, cũng chính là nàng cũng đồng ý với Lâm Minh.
Về phần khế ước gì đó không cần nói, mặc kệ Lâm Minh hay là hai Chân Thần, bọn họ đều là người cao ngạo, đã nói ra thì chắc chắn sẽ làm được.
Lui một vạn bước, cho dù đối phương đổi ý, như vậy một phương khác cũng có thể xé rách hiệp định, lại tiến vào đại chiến là được, chẳng có gì là không thể.
Lâm Minh yên lặng rút Ám Long thương ra, thân ảnh lóe lên, đã lướt ngang tinh không, bay đến ngoài trăm dặm.
Chân Thần đại chiến rất mạnh mẽ, hắn không những hậu bối Nhân tộc gặp đại nạn, nếu không một lần năng lượng trùng kích, bọn họ sẽ tan thành mây khói.
Lưu phạm vi trăm dặm đầy đủ Thần Mộng triển khai lực trường, che chở tất cả được an toàn.
Thiên Cương nheo mắt lại, nhìn qua Lâm Minh cách trăm dặm, hắn yên lặng rút một thanh trọng kiếm màu vàng lợt ra, chuôi kiếm này tự nhiên là Chân Thần Linh Bảo.
Thiên Cương là người tu hành hệ thống luyện thể tới mức tận cùng!
- Hắn không đơn giản!
Phiêu Vũ thần vương truyền âm nói.
- Ta biết rõ! Tuy không muốn thừa nhận, nhưng mà chỉ cần nhìn dị tượng Thiên Tôn thiên kiếp thì ta biết rõ hắn có vài phần bản lĩnh, nhưng thì tính sao, không có đánh qua, ai cũng không biết ai mạnh ai yếu.
- Ít nhất mấy ngàn vạn năm qua ta chưa bao giờ chân chân chính chính đánh một trận! Trước kia đánh với nữ nhân Thần Mộng kia, nàng căn bản không đánh với ta, cho một ít ảo giác đối phó ta, ta đã sớm áp một bụng tức giận.
Thiên Cương thần vương đã chiến ý sôi trào, hắn cầm theo trọng kiếm màu vàng, chậm rãi bay về phía Lâm Minh.
Mà thời điểm này nhìn thấy bóng lưng Thiên Cương thần vương, tất cả võ giả Nhân tộc đều ngừng thở, trước kia Lâm Minh cùng Thánh tộc hai đại Chân Thần đàm phán bọn họ nghe được rõ ràng, đây là liên quan tới tương lai của Nhân tộc.
Trong tinh quang, Lâm Minh và Thiên Cương cách xa nhau mười dặm!
Ánh sao mờ mịt, sát khí ngưng trọng, phiến không gian này bởi vì năng lượng vô hình đã trở nên càng tỉ mỉ hơn.
Tất cả mọi người đều chú ý trận chiến này, Thần Mộng đã căng lực trường của mình ra, che chở Nhân tộc tuấn kiệt.
Lâm Minh là lãnh tụ tinh thần Nhân tộc, vừa đột phá Thiên Tôn đã nghênh chiến thần vương.
Thiên Cương thần vương lúc này hai tay giao nhau, chuôi kim kiếm này hắn cầm hai tay, loại động tác này không phải khinh thị Lâm Minh, mà là Thiên Cương thần vương sở tu công pháp Chân Thần Thiên Cương Thánh Thể, lúc chiến đấu thức mở đầu là hai tay giao nhau, nhìn thì hành động không nhanh, nhưng mà động tác lại làm cho cương nguyên trong người Thiên Cương thần vương hình thành một loại thế.
Thức mở đầu của Lâm Minh tầm thường hơn nhiều, hắn lăng không mà đứng, tay phải duỗi nghiêng mũi thương điểm nhẹ vào hư không, hai mắt của hắn nhắm nghiền, dùng cảm giác tập trung phiến hư không này, trên thực tế Lâm Minh đối mặt võ giả cấp bậc Chân Thần, trợn mắt nhắm mắt không còn gì khác nhau, hai mắt nhắm lại thì nội tâm càng yên lặng, làm cho vũ trụ trong cơ thể và thiên địa vũ trụ kết hợp thật tốt.
Thời gian cứng lại trong tích tắc.
Oanh!
Thiên Cương thần vương ra tay, động tác thập phần đột nhiên, hơn nữa còn nhanh tới mức tận cùng.
Thiên Cương thần vương với tư cách một người tu luyện hệ thống luyện thể tới mức tận cùng, hắn có lẽ lâm vào hoàn cảnh xấu tại phương diện pháp tắc và lực trường, nhưng mà đấu thể chất thì hắn gần như đỉnh phong của vũ trụ.
Khí lực cường đại mang tới lực lượng khủng bố, giao phó cho hắn tốc độ độc nhất vô nhị.
Không có người nào thấy rõ Thiên Cương thần vương hai tay giao nhau công kích thế nào, các Thiên Tôn ở đây hoa mắt, Thiên Cương thần vương đã hóa thành một đạo thần quang đánh úp lại.
Trước khi Thiên Cương thần vương dùng thức mở đầu Thiên Cương thánh thể ngưng tụ quán chú vào một kích này, công kích Lâm minh, không phải kim kiếm trong tay, mà là nắm đấm.
Trên thực tế tới trình độ Thiên Cương thần vương, thân thể của hắn không thua gì Chân Thần Linh Bảo, nắm đấm của hắn và kiếm của hắn công kích không có gì khác nhau.
Hư không sụp đổ, mang theo không gian phong bạo mạnh mẽ, những phong bạo này dung làm một thể với Thiên Cương thần vương, một khắc này Lâm Minh đối mặt không phải một quyền, mà là một ngôi sao đánh tới.
Tất cả mọi người ngừng thở, đây là chênh lệch giữa Chân Thần và Thiên Tôn, ngay cả ý niệm chống cự trong đầu cũng khó sinh ra, phàm nhân cảm giác trời long đất lở, căn bản không thể địch nổi.
Mà thời điểm này Lâm Minh hành động, giống như một con thần long ngủ đông đã lâu, đột nhiên mở mắt ra.
Lâm Minh đâm ra một thương, không hề như tưởng tưởng, đâm thẳng vào nắm đấm của Thiên Cương thần vương.
Va chạm đáng sợ, bỗng nhiên thời không phong bạo bị đánh nát, chỉ còn lại một quyền của Thiên Cương thần vương thai nghén đại thế, không hề giữ lại nghiền áp Ám Long Thương của Lâm Minh.
Quyền thương tương giao.
Ầm!
Áp lực cường đại làm cho Ám Long Thương sinh ra vặn vẹo, cây thương cũng cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.