- Lâm Minh! Ha ha ha!
Thiên Tôn Nhân tộc bay qua phía Lâm Minh, khoảng cách mấy trăm dặm với bọn họ chỉ là nháy mắt mà thôi.
- Không có sao chứ?
Đế Thích Già nhanh chóng kiểm tra cho Lâm Minh, không có trở ngại gì cả.
- Ha ha ha...
Hạo Vũ Thiên Tôn vỗ lên vai Lâm Minh, ngày hôm nay với Nhân tộc tuyệt đối có thể ghi vào sử sách, vĩnh viễn nhớ kỹ.
Trong vòng mười ngày, Lâm Minh dùng tu vị Thiên Tôn thắng Thiên Cương, hòa Phiêu Vũ, chiến tích như thế tìm khắp lịch sử mười tỷ năm của Tam Thập Tam Thiên chưa từng có.
Mà mười tỷ năm trước, chủ nhân Tu La Lộ hay Bất Hủ Quân Vương lúc ở Thiên Tôn có thực lực gì, chuyện này khó đoán!
Nhân tộc đại kiếp nạn đã sắp phản công Thánh tộc, chém giết về Thần Vực, Nhân tộc cần một anh hùng, cần ủng hộ sĩ khí.
- Lâm Minh, ba ngày sau sẽ cử hành chúc mừng!
Thời điểm này Thần Mộng đi nhanh tới trước mặt Lâm Minh, trên người nàng mang theo hương khí chưa từng có, Thiên Tôn chung quanh nhường đường cho Thần Mộng.
- Tiệc chúc mừng?
Lâm Minh lắc đầu.
- Không cần đâu!
Lâm Minh không muốn tham gia chúc mừng như thế, không nên lãng phí thời gian, hiện tại căn bản không phải lúc khánh công, chỉ có bản thân chính thức giết Tạo Hóa Thánh Hoàng, Nhân tộc chúc mừng mới có ý nghĩa.
- Cần thết!
Thần Mộng nói.
- Tiệc chúc mừng này cũng là phong thiện đại điển của ngươi, ngươi phải tìm phong hào Thiên Tôn của mình, đối với cường giả Nhân tộc mà nói, phong thiện đại điển cực kỳ trọng yếu, hơn nữa... Phong thiện đại điển của ngươi cũng ủng hộ sĩ khí Nhân tộc cực lớn.
Phong hào?
Lâm Minh ngạc nhiên, năm đó hắn ở Thiên Diễn đại lục cũng từng như thế, có phong hào như là "Tà Thần", "Tu La" các loại, nhưng mà phong hào chỉ là vinh dự, có hay không chẳng quan trọng.
Nhưng mà đi tới Thiên Tôn thì khác, phong hào là cần thiết.
Cơ hồ mỗi Thiên Tôn đều có phong hào của mình, mà phong hào này càng về sau sẽ thay thế tên của bọn họ.
Vốn Thần Mộng Thiên Tôn, Hạo Vũ Thiên Tôn, Tam Sinh lão nhân, Hắc Ám Ma Quân... Kể cả Tiểu Ma Tiên sau khi đột phá Thiên Tôn cũng đổi thành "Ma Tiên Thiên Tôn".
Mà cái tên "Tiên nhi" cũng chỉ có Lâm Minh và vài người có tư cách gọi.
Đệ tử Ma Tiên Cung chỉ có thể gọi Tiểu Ma Tiên là Ma Tiên Thiên Tôn.
Hơn nữa Thiên Tôn đại biểu cho hùng chủ cái thế của Nhân tộc, tự nhiên phải thần thánh một ít, danh xưng "Lâm thiếu hiệp", "Lâm tiền bối", "Lâm chân nhân", "Lâm anh hùng" đã không thích hợp.
Nghĩ tới thứ này, Lâm Minh cũng hiểu phong hào là cần thiết.
Vì vậy hắn gật đầu, nói:
- Thần Mộng tiền bối cứ an bài!
...
Thời điểm Lâm Minh cân nhắc làm phong thiện đại điển, Phiêu Vũ đã thi triển không gian đại na di, nhanh chóng xuyên qua vũ trụ, nàng bay vào sâu trong tinh không, nơi đó có cung điện màu ngà sữa đang lơ lửng.
Trong nội cung chỉ có mình Thanh Liên tiên tử, nàng đang lo sợ bất an chờ đợi.
- Sư phụ!
Nhìn thấy Phiêu Vũ bay trở về, Thanh Liên tiên tử lập tức nghênh đón, nhìn thấy bộ dáng Phiêu Vũ thì nàng cả kinh.
Phiêu Vũ lúc này vãn còn bảo trì bộ dáng biến thân, trên lưng nàng đều là máu tươi, lông vũ cũng bị xé nứt rất nhiều.
- Ta không sao, chỉ là ngoại thương!
Trong nháy mắt Phiêu Vũ bay vào trong cung điện, nàng giải trừ biến thân, toàn thân của nàng đáp lên mặt thảm cung điện, da thịt tuyết trắng sau lưng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Nhìn thấy vết thương này, Thanh Liên tiên tử cảm thấy giật mình, không thể tin vào cảnh trước mặt.
- Đây là, những vết thương này là Lâm Minh lưu lại?
- Đúng!
Phiêu Vũ gật đầu.
- Sư phụ, ngài... Ngài thua?
Thanh Liên không thể tin nổi, Lâm Minh có thể giao thủ với Phiêu Vũ thì nàng cảm thấy khó tiếp nhận, giao thủ thắng Phiêu Vũ, đánh Phiêu Vũ trọng thương thì nàng không tin.
Đây là quá hoang đường!
- Không có, nhưng mà không có thắng, Lâm Minh tổn thương nặng hơn ta!
Phiêu Vũ than nhẹ, trường giang sóng sau đè sóng trước, Lâm Minh mạnh mẽ làm nàng kinh hãi.
- Chuẩn bị thùng nước thuốc cho ta!
Thánh tộc tu hành luyện thể thuật, Phiêu Vũ năng lực khôi phục kém xa Thiên Cương, từ khác biệt huyết mạch, Thiên Cương lúc ấy luận võ với Lâm Minh, sức khôi phục của Thiên Cương còn mạnh hơn Mệnh Thai Đạo Cung của Lâm Minh nhiều.
Kỳ thật Thiên Cương thần vương không yếu, điểm hắn mạnh nhất lại vượt xa sức khôi phục đáng sợ của Lâm Minh.
Thiên Cương thần vương có thể chiến trăm ngàn mà không kiệt sức, khí huyết của hắn mạnh mẽ vượt xa thần thú, có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, chẳng những không dễ dàng bị thương, hơn nữa bị thương cũng không sao, càng đánh càng mạnh, tuyệt đối làm cho đối thủ sụp đổ.
Đáng tiếc hắn trúng bẫy rập của Lâm Minh, bị Lâm Minh đánh bại, ưu thế không thể phát huy ra.
Có thể Thiên Cương thua rất biệt khuất.
Chân thần không phải vạn năng, Phiêu Vũ bị thương nhiều hơn Thiên Cươn, nhưng mà sức khôi phục không được, bị trọng thương như thế, nàng cần nước thuốc phụ trợ chữa thương mới khôi phục nhanh chóng.
Nàng bước vào trong thùng ngọc, da thịt tuyết trắng chìm vào nước thuốc màu xanh lá cây, như phủy thúy ngâm vào mỡ dê.
Phiêu Vũ yên lặng lại.
Nàng không biết tương lai Tam Thập Tam Thiên thế nào, cũng không biết sau khi Tạo Hóa Thánh Hoàng xuất quan sẽ thế nào, Hồn Đế có âm mưu gì.
Nàng biết rõ, thực lực của nàng còn không cách nào từ quân cờ biến thành người đánh cờ.
Vốn Hồn Đế và Tạo Hóa Thánh Hoàng đánh cờ, gia nhập một Lâm Minh không xác định, bàn cờ cải biến ra sao thì nàng không rõ.
Nàng không muốn làm quân cờ, cho dù làm quân cờ trọng yếu nhất thì thế nào?
Với tư cách Chân Thần, nàng không cần phụ thuộc vào ai cả.
Đến cấp độ Chân Thần, cả Tam Thập Tam Thiên nếu không tính Chân Thần lánh đời có tồn tại hay không, còn số lượng Chân Thần nổi danh đã được biết cũng chỉ mười người mà thôi, thực lực cực hạn của mười người tới điểm nào, không đánh thì không ai biết được.
Về phần Hồn Đế và Tạo Hóa Thánh Hoàng thực lực thế nào, đây là một câu hỏi.
Phiêu Vũ ẩn ẩn hiểu rõ, trừ Tạo Hóa Thánh Hoàng và Hồn Đế ra, các Chân Thần còn lại đa số là Chân Thần hạ vị, mà Tạo Hóa Thánh Hoàng và Hồn Đế là Chân Thần cấp bậc gì, không ai rõ ràng, mọi người chỉ mơ hồ gọi bọn họ là "Người nổi bật trong Chân Thần".
Phiêu Vũ cả đời này chưa bao giờ giao thủ với Tạo Hóa Thánh Hoàng, về phần Hồn Đế nàng chưa gặp qua.
Nàng không biết hai người này rốt cuộc là Chân Thần thượng vị hay trung vị, nàng chỉ hiểu rõ, bản thân mình không phải là đối thủ của ai trong số họ.
...
Trong Ma Tiên Cung...
Ở tầng cao nhất Ma Tiên Cung, trong tẩm cung Tiểu Ma Tiên, Lâm Minh đang ở trong ôn hương nhuyễn ngọc, hưởng thụ vuốt ve đã lâu không hưởng.
Mục Thiên Vũ yên lặng nằm trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực của Lâm Minh, mà Tận Hạnh Hiên lại ôm cánh tay Lâm Minh ngủ say như mèo nhỏ.
Về phần Tiểu Ma Tiên tựa đầu vào Lâm Minh, duỗi ngón tay tinh tế vẽ vòng tròn lên ngực Lâm Minh.
Thời khắc an nhàn này, ba nữ thỏa mãn chưa từng có.
Kỳ thật những năm gần đây khi Lâm Minh truy cầu võ đạo đỉnh phong và tương lai Nhân tộc, tinh lực của hắn bị hai chuyện này chiếm cứ, dục vọng nam nữ với hắn không thể tạo thành quá nhiều gợn sóng trong hồn hải.
Nhưng mà trải qua chia ly mấy ngàn năm, lại vuốt ve nữ hài mình yêu thương, cảm giác ấm áp và cảm đọng này không phải chữ "Dục" có thể hình dung.
Không biết trôi qua bao lâu, Mục Thiên Vũ mở mắt ra, đột nhiên nói:
- Lâm Minh, ta muốn có hài tử...
Mục Thiên Vũ nói câu này làm lâm Minh giật mình, chợt Tần Hạnh Hiên cũng tỉnh lại, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Lâm Minh.
- Ta cũng muốn!
Gương mặt Tần Hạnh Hiên đỏ lên.
- Ha ha ha...
Tiểu Ma Tiên cười lên, nụ cười thân mật làm Tần Hạnh Hiên và Mục Thiên Vũ càng thêm xin lỗi.
Thời điểm ở hạ giới năm đó, Lâm Minh bị cuốn vào phong ba nam hải, chính là bị Dương Vân đuổi giết, trong lúc nhất thời vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, hơn nữa thực lực Lâm Minh có hạn, hắn giãy dụa trong vận mệnh, khi đó Lâm Minh chưa chuẩn bị có hài tử.
Bởi vì hắn không thể chiếu cố tốt cho hài tử.
Hắn và Tần Mục hai nữ lúc ở cùng nhau mặc dù nhiều, nhưng mà vẫn khóa tính mạng chi nguyên, không thể có hài tử.
Nhưng mà về sau Lâm Minh gặp Tiểu Ma Tiên trong Tu La Lộ, Lâm Minh không nghĩ sẽ có hài tử, nhưng mà Lâm Minh và Tiểu Ma Tiên có huyết mạch khác biệt, Tiểu Ma Tiên mang thai cực khó, cho nên Lâm Minh cho rằng bọn họ xác suất có thai gần như bằng không, cho nên Lâm Minh không để ý, nhưng mà lúc ra khỏi Tu La Lộ thì trúng thưởng có Lâm Hoang.