Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 240: Sơn môn quan!




- Nguyên lai bọn họ đánh cái chủ ý này, coi trọng Thiên trì của Hoắc La quốc ta?
Người trung niên họ La cũng không ngu, lúc trước hắn đã cảm thấy Cầm Tử Nha nói chuyện có cái gì không đúng, nguyên lai là cố ý kích chính mình.
Xem ra bọn họ thật là có lòng tin a, có lẽ tiểu tử tên là Lâm Minh kia thật có thể vượt cấp đối phó võ giả Ngưng Mạch trung kỳ, nhưng là Vương Vũ không phải là Ngưng Mạch trung kỳ bình thường, lực chiến đấu của hắn có thể so với võ giả Ngưng Mạch hậu kỳ, các ngươi tính toán cũng là lầm rồi.
Người trung niên họ La híp mắt đánh giá Lâm Minh, hắn cũng nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt có thể đối phó võ giả Ngưng Mạch hậu kỳ, tuy nhiên cái này xác suất rất nhỏ, Ngưng Mạch kỳ cùng Luyện Cốt kỳ chênh lệch rất lớn, thiên tài bình thường có thể vượt cấp non nửa cấp tựu khủng khiếp, có thể vượt cấp một cấp, mặc dù ở tổng tông Thất Huyền cốc cũng là lông phượng và sừng lân.
Nếu xác suất thắng so sánh với xác suất thua hơn nhiều như vậy, người trung niên họ La liền tính toán đồng ý trận đánh cuộc này.
Hắn nói:
- Thiên trì là trọng địa của Hoắc La quốc ta, lực lượng chân nguyên ẩn chứa trong đó có hạn, hàng năm cũng chỉ có thể cung cấp cho ba bốn người sử dụng, ngươi há mồm liền đòi ngâm mấy lần, khẩu vị khá lớn a!
Mặc dù là một cuộc đánh cuộc với phần thắng hơn xa phần thua, nhưng người trung niên họ La cũng có thói quen lưu lại một cái đường lui cho mình.
- Một lần, chỉ một lần, như thế nào?
Lâm Minh rõ ràng Thiên trì này ngâm một lần thì sẽ có hiệu quả tốt nhất, nhiều hơn nữa, tác dụng cũng không lớn.
Vương Vũ nhìn Lâm Minh giống như nhìn kẻ ngu, hắn cho rằng, Lâm Minh căn bản là tự chui đầu vào rọ, đem thứ tốt chắp tay đưa người, Bích Linh đan cùng Tịnh Thể Linh Dịch này, cái đầu tiên là đan dược thượng phẩm gia tăng tu vi, cái thứ hai là tẩy cân phạt tủy, trừ đi đan độc linh dịch, phối hợp sử dụng hai thứ, hiệu quả tốt nhất.
Dùng hai thứ dược phẩm này mà nói, tu vi của hắn sẽ đề cao không ít. Khoảng cách tới Ngưng Mạch hậu kỳ cũng sẽ càng tiến thêm một bước.
Tuy nhiên người tên là Lâm Minh này, có Bích Linh đan cùng Tịnh Thể Linh Dịch làm sao không chính mình dùng? Ngược lại tiện nghi cho chính mình một cách vô ích.
Nghĩ đến hiệu quả của Bích Linh đan cùng Tịnh Thể Linh Dịch, Vương Vũ hưng phấn liếm liếm đôi môi, nhìn về phía người trung niên họ La, người trung niên họ La gật đầu, coi như là đáp ứng trận đánh cuộc này.
Vương Vũ vội vàng nói:
- Tốt, nếu như ta thua, Thiên trì của Hoắc La quốc cho ngươi mượn sử dụng một lần, ta cũng dùng võ đạo chi tâm để thề!
Vương Vũ sợ Lâm Minh đổi ý, cũng tăng thêm lời thề võ đạo chi tâm.
Vương Vũ cùng Lâm Minh hai người vỗ tay thề. Tất cả đều vui vẻ, người trung niên họ La nhìn nụ cười của Vương Vũ một chút, lại nhìn nụ cười của Lâm Minh một chút. Trong lòng không biết làm sao dâng lên một cỗ cảm giác có cái gì không đúng.
Hai người đều cười, vậy khẳng định có một người cười ngu ngốc.
Một canh giờ sau, bên trong dãy núi Thiên Huyền đột nhiên truyền ra tiếng cổ nhạc du dương uyển chuyển, Lâm Minh ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một chiếc thuyền mộc màu xanh lá nhẹ nhàng tới đây. Thuyền mộc kia dài vài chục trượng, toàn thân ký hiệu kỳ dị, một tầng vầng sáng mông lung như vỏ trứng bao vây thuyền mộc ở bên trong, mà ở đằng trước thuyền mộc, có ba người đứng song song, hai người trong đó là trung niên nhân người mặc tử y. Còn có một mỹ phụ áo trắng.
Mặc dù khoảng cách cách xa nhau rất xa, nhưng là Lâm Minh lại có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác áp bách mơ hồ tản mát ra từ trên người ba người này, không kém chút nào so sánh với Mục Thiên Vũ.
Tiên Thiên Chí Cực?
Lâm Minh suy đoán tu vi ba người này, bọn họ có lẽ không thể yếu hơn so với Mục Thiên Vũ, tuy nhiên Mục Thiên Vũ mới hai mươi bảy tuổi. Mà ba người này thoạt nhìn tuổi cũng đã không nhỏ, chênh lệch này không phải là nửa lần hay một lần.
Lúc này, Cầm Tử Nha thấp giọng nói:
- Hội võ tổng tông có cốc chủ đích thân tới, ba người này chính là bộ ba cốc chủ của Thất Huyền cốc, đều đứng vững, đừng lên tiếng.
Đối mặt với ba đại cốc chủ xây dựng ảnh hưởng đã lâu, Cầm Tử Nha cũng cảm nhận được một chút cảm giác bị áp bách, hắn không tự chủ được liền ngừng thở, xuôi tay mà đứng.
Thuyền mộc dừng ở ngay phía trên sơn môn, mỹ phụ áo trắng đứng ở mũi thuyền tiến lên một bước, mười ngón tay nhỏ và dài ngắt một cái ấn quyết, chỉ nghe tiếng vang ùng ùng, núi đá trước mọi người mở ra hai bên, một đạo thềm đá bằng bạch ngọc khổng lồ rộng mấy trăm trượng dâng lên bên trong núi đá, ở trên thềm đá bạch ngọc, có một ký hiệu trận pháp chậm rãi lưu chuyển lên, cả tòa thềm đá, chạy dài gần ngàn trượng, thẳng tuốt thông hướng về sơn môn xa xôi.
Các tuổi trẻ tuấn kiệt phía trên quảng trường rất nhiều người là lần đầu tiên tham gia hội võ tổng tông, thấy trước mắt dâng lên thềm đá bạch ngọc khổng lồ như vậy, đều có chút phát mộng, bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến, ở bên trong núi đá cất giấu thềm đá lớn như vậy.
- Đây chính là Sơn Môn quan.
Lâm Minh nheo mắt lại, nhìn thềm đá khổng lồ này, sau khi nhận được khối mảnh nhỏ linh hồn thứ hai, Lâm Minh có hiểu rõ rất sâu đối với trận pháp, hắn nhìn ra được, thềm đá bạch ngọc này thật ra là huyễn tượng do trận pháp tạo thành, đây là một cái Huyễn Sát trận!
Thềm đá bạch ngọc tổng cộng có một ngàn không trăm lẻ tám bậc, độ cao mỗi một bậc đều có một thước, mỹ phụ đứng phía trên thuyền mộc nói:
- Trong thời gian một nén nhang, người thông qua bậc ngọc thạch có thể tiến nhập sơn môn, điểm hương!
Mỹ phụ nói xong, vung tay áo, một cái lư hương khổng lồ rơi vào phía trên quảng trường trước núi, ở trong lư hương cắm một cây hương dài một trượng, hương đã đốt, mặc dù chiều dài hương đạt tới một trượng, nhưng là tốc độ thiêu đốt cũng mau, đoán chừng một nén nhang này thiêu đốt tới khi hết sẽ không chậm bao nhiêu so sánh với hương bình thường.
Một chút tuổi trẻ tuấn kiệt lần đầu tham gia hội võ tổng tông kìm nén không được, rối rít triển khai thân pháp, bay như châu chấu đánh về phía bậc thang Ngọc Thạch, mà những võ giả đã từng tham gia hội võ tổng tông kia, cũng không nôn nóng trùng quan, từng bước chuyển hướng về bậc thang ngọc thạch, nhìn những người tuổi trẻ kia xông đi lên, trên mặt bọn họ treo nụ cười nắm chặt, cứ chờ xem bọn họ thua thiệt.
Thềm đá rộng chừng mấy trăm trượng, hai ba trăm người đứng trên đó cũng không hề chật, sau khi đệ tử thứ nhất bước lên bục ngọc thạch, ký hiệu trên đài ngọc thạch đột nhiên quang mang đại thịnh, lưu chuyển từng vòng, một cỗ áp lực cực lớn đột ngột xuất hiện ở trên thạch đài, mấy đệ tử không có quá nhiều chuẩn bị bị cỗ lực lượng này khẽ hấp, phù phù một tiếng ngã nhào ở trên thạch đài, rơi thất điên bát đảo.
- Cẩn thận, bậc thang này có cổ quái.
Mắt thấy mấy đệ tử xông vào đầu tiên kinh ngạc, có người la hoảng lên, thật ra thì đây là chuyện tình rõ ràng, nếu như thềm đá này không có cổ quái thì chẳng phải người người cũng có thể ở trong thời gian một nén nhang xông lên sơn môn sao?
Một chớp mắt thì có mười mấy đệ tử ngã xuống, mà những đệ tử cũ từng có kinh nghiệm sấm quan kia để thấp trọng tâm thân thể, khom người xông về thềm đá, sau khi vừa lên thềm đá, tốc độ của bọn họ chợt giảm xuống.
Lúc này, chênh lệch tu vi nhất thời thể hiện đi ra ngoài, một thiếu nữ đeo cầm dài, người mặc một thân bạch y cơ hồ ít chịu ảnh hưởng của lực kéo trên thạch đài, chân đạp gió mát, nhẹ nhàng thoải mái lao đi về phía sơn môn, gió núi thổi lất phất, áo bồng bềnh, thiếu nữ cử chỉ thong dong, phảng phất giống như không phải là đang xông Sơn Môn quan, mà là đang bước chậm trên sân vắng.
- Là đệ tử thân truyền Cầm Vô Tâm của tông chủ Cầm tông.
Có người nhận ra thân phận của bạch y thiếu nữ, một cửa ải sơn môn, tất cả đệ tử tham gia hội võ tổng tông đều phải tham gia, đệ tử thiên tài của Thất Huyền cốc cũng không ngoại lệ, bất quá đối với bọn họ mà nói, Sơn Môn quan này chẳng qua là cái sân khấu đi ngang qua mà thôi, Huyễn trận trên bậc thang ngọc đá đối với bọn họ mà nói căn bản là thùng rỗng kêu to.
- Chênh lệch quá xa.
Một số người trong lòng không thể tránh khỏi sinh ra cảm khái như vậy, vốn là bọn họ ở trong quốc gia, trong gia tộc của mình, tất cả đều là người nổi bật, mang theo hào quang thiên tài lớn lên, nhưng là so sánh với Cầm Vô Tâm, hoàn toàn không thể so sánh.
Điều này làm cho bọn họ không khỏi chịu đả kích bội phần, mà đúng lúc này, lại là hai cái thân ảnh xông lên ngọc đài, bọn họ mặc dù tuy rằng ít đi sự thong dong của bạch y thiếu nữ, nhưng là tốc độ càng hơn ba phần.
- Khương Bạc Vân, chúng ta so sánh xem ai nhanh hơn!
Thanh niên nói chuyện người mặc một thân bạch y, cầm trong tay một cái chiết phiến, dung mạo anh tuấn, phong thần như ngọc.
Bên cạnh hắn, là một thanh niên mười tám mười chín tuổi, người mặc một thân thanh y, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, mày kiếm mắt sáng, vẻ mặt lạnh nhạt kiên quyết, khí thế hơn người, người này là Khương Bạc Vân đệ tử thân truyền của Kiếm tông, mà nam tử anh tuấn cầm chiết phiến trong tay bên cạnh hắn chính là Âu Dương Minh đệ tử thân truyền của Hợp Hoan tông.
Tốc độ của hai người có thể so sánh cùng quỷ mị, chẳng qua là mấy hơi công phu, liền xông lên đoạn giữa bậc thang ngọc thạch, bọn họ hơi chút ngưng lại ở chỗ này hô hấp vài cái, liền xông lên sơn môn tiếp.
Kế Khương Bạc Vân cùng Âu Dương Minh, lại có một chút tuổi trẻ tuấn kiệt thực lực cường đại bộc lộ tài năng, mà những võ giả thực lực yếu kia, chỉ có thể miễn cưỡng giữ vững đứng yên, hoạt động từng bước, tốc độ bậc này đừng nói là ở trong thời gian một nén nhang đi tới sơn môn, sợ rằng lúc trước khi mặt trời lặn cũng không nhất định tới a.
Ở bên trong đoàn người của Cầm Tử Nha, Lâm Minh cùng Lăng Sâm dẫn đầu xông lên bậc thang ngọc thạch, bước vào phía trên bậc thang, Lâm Minh nhất thời cảm thấy thân thể trầm xuống, tốc độ giảm đi không ít.
Đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc, quả nhiên có mấy phần bản lãnh thật sự, trọng lực cường đại như vậy, võ giả Ngưng Mạch kỳ bình thường đều phải nhận được ảnh hưởng thật lớn, nhưng là những người kia lại có thể thẳng lên mây xanh.
Lâm Minh nghĩ như vậy, một lần nữa điều chỉnh chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể, một cỗ gió êm dịu nâng thân thể của hắn lên, vận chuyển thân pháp Kim Bằng Phá Hư, thân thể Lâm Minh trở nên nhẹ như sợi bông lay động theo chiều gió, dễ dàng thổi đi về phía đỉnh núi. Tốc độ của hắn cũng không nhanh, nhưng vô cùng thong dong, phảng phất giống như đang giẫm lên phía trên đám mây.
Trọng lực của bậc thang ngọc thạch mặc dù kinh khủng, nhưng là ở Phong chi ý cảnh cùng thân pháp Kim Bằng Phá Hư, căn bản là thùng rỗng kêu to.
Khác với Lâm Minh, Lăng Sâm sẽ không thong dong như vậy, rõ ràng hắn đang lấy cậy mạnh chống lại trọng lực của bậc thang ngọc thạch, tuy nhiên tốc độ của hắn cũng không chậm hơn so với Lâm Minh.
Nhìn bộ dạng lững thững đi dạo trong sân nhà của Lâm Minh, trong lòng Lăng Sâm thất kinh, hiển nhiên Lâm Minh không sử dụng khí lực gì, mà hắn lại đã dùng hết bảy thành chân nguyên, càng là tiếp xúc cùng Lâm Minh, Lăng Sâm lại càng phát hiện Lâm Minh sâu không lường được.
Chu Ngọc cùng Lương Long mắt thấy Lăng Sâm, Lâm Minh đã mau nhìn không thấy, liếc mắt nhìn nhau, thần sắc có chút đăng đắng, nàng dâu xấu dù sao vẫn phải gặp cha mẹ chồng, hiện tại cũng chỉ có thể kiên trì.
- Nhìn Lâm Minh nhẹ nhàng như vậy, hẳn không phải là khó như vậy, ít nhất hẳn là có chút bí quyết.
Chu Ngọc tự mình an ủi như vậy, một cước bước lên bậc thang ngọc thạch.
Một cước này đi xuống, Chu Ngọc nhất thời cảm giác thân thể trầm trọng giống như tưới chì, cũng may hắn sớm có chuẩn bị tâm tư, còn không đến mức úp sấp trên mặt đất, bêu xấu trước mặt mọi người.
- Trọng lực mạnh như vậy!
Chu Ngọc thúc giục chân nguyên toàn thân, tốc độ vẫn chậm giống như lão trâu kéo xe rởm.
Lương Long so sánh với Chu Ngọc không khá gì hơn, ở trên bậc thang ngọc thạch, hắn chỉ cảm thấy hai chân như vùi lấp vào vũng bùn, mỗi khi đi một bước đều phải phí sức của chín trâu hai hổ, mắt nhìn về một đám trẻ tuổi tuấn kiệt phía trước từ từ đi thẳng lên, hắn thật muốn chửi má nó, bọn người kia vẫn là người sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.