Trong vũ trụ hoang dã chẳng những có tinh vân phức tạp nhiều biến, cũng có nhiều hư không vặn vẹo khiến người khó thể tìm kiếm.
Nơi đây là sâu trong vũ trụ hoang dã, thế giới ngăn cách với trần gian.
Thế giới này không lớn, phạm vi mấy trăm dặm, trong đó hao nở chim hót, linh tuyền róc rách. Trên bãi cỏ phì nhiêu tươi mới có thỏ hoang đáng yêu, lộc con bướng binh chạy nhanh qua.
Một cô bé hoa nhường nguyệt thẹn cưỡi trên ngựa bay mọc đôi cánh, cái sừng giục ngựa lao nhanh trong rừng. Trên thảo nguyên vang vọng tiếng cười trong như chuông ngân.
Thiếu nữ từ xa đã hét lên:
- Ca, ngày mai dạy cho ta luyện thể thuật đi!
Thiếu nữ chính là Cửu Nhi, nàng ôm cổ ngựa bay khiến nó đáp xuôkngs.
Người Cửu Nhi gọi bằng ca chính là Lâm Hoang, gã đang luyện thương, luyện cực kỳ chăm chú không sai sót chút nào.
Ngựa bay hí vang:
- Gri!!!
Móng trước giơ lên cao mang theo cổ xanh chứa mùi thơm đất bùn, cọng cỏ bay bay rơi xuống thương, trên mặt của Lâm Hoang. Nhưng Lâm Hoang không bị ảnh hưởng chút nào.
Cửu Nhi xinh đẹp lộn người đáp xuóng cạnh Lâm Hoang, thấy gã chẳng thèm quay đầu nhìn mình thì chu môi. Cửu Nhi vỗ tay vào thân thương của Lâm Hoang, nhưng thân thương rót cương nguyên của Lâm Hoang cứng như làm bằng sắt không nhúc nhích.
- Ta nói này ca, lão cha còn bảo là chúng ta hãy thả lỏng nửa năm, một năm mà sao lão ca cứ luyện hoài vậy?
Tiểu thế giới này là thế giới ẩn khuất được Lâm Minh đặc biệt chọn lựa. Lâm Minh tốn nhiều công sức bày ra trận pháp hoàn toàn khép kín thế giới, dù cường giả đỉnh Chân Thần dùng cảm giác nhìn quét trời sao bên này chưa chắc sẽ phát hiện manh mối.
Hiện tại trừ Thánh Mỹ ra, Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, Tiểu Ma Tiên, bốn nhi nữ của Lâm Minh đều ngụ ở đây. Lâm Minh bày ra thế giới này cho người thân được yên ổn. Lâm Minh biết không lâu sau hắn sẽ đại chiến một trận với Hồn Đế, hắn phải sắp xếp tốt cho người thân, cố gắng tránh cho bọn họ bị cuốn vào đại chiến.
Thế giới này có kết giới ổn định, kết giới tự thành hệ thống, từ trong vũ trụ hấp thu năng lượng, rất ổn định. Không có Lâm Minh phá giải trận pháp thì dù Chân Thần thượng vị dốc hết sức công kích cả ngày cũng không cách nào nổ nát kết giới được.
Thật ra Lâm Minh đã sẵn sàng cho dự định tệ nhất, nếu hắn có bất trắc gì thì người thân còn chút cơ hội sống sót trong kết giới ẩn khuất này.
Hạo kiếp sắp tới, Lâm Minh vốn muốn ở chung với người thân, cho bọn họ hưởng thụ thời gian bình an ngắn ngủi trước hạo kiếp. Nhưng đa số thời gian Lâm Hoang còn đang tu luyện.
- Muội không thích hợp luyện thể.
Lâm Hoang thu thương, vạch hoa thương, từ từ thu khí. Có thể thấy quanh Lâm Hoang ngưng tụ chân khí như như hai con rắn dài bị thú vào cơ thể gã.
- Pháp thần song tu đủ cho muội đi rất xa, dù là phụ thân chỉ lấy hai thể hệ làm chủ, hệ thống thứ ba làm phụ.
Cửu Nhi nói:
- Ài, ca chán quá, luyện thể rất oách. Ta quyết định rồi, vũ khí sau này dùng thương, không, dùng mâu, thái cổ chiến mâu, cái loại dài một trượng.
Cửu Nhi bày tư thế, năng lượng thiên địa chớp mắt tụ tập lại ngưng tụ ra hình dạng trường mâu trong tay nàng.
Trường mâu năng lượng dài một trượng quét ra ngoài phối hợp đùi cao ráo, tư thế hiên ngang của Cửu Nhi rất bắt mắt.
Lâm Hoang gãi đầu:
- Muội, tập võ là vì biến mạnh chứ không phải khoe đẹp.
- . . .
Cửu Nhi câm nín với Cửu Nhi, nàng cảm giác rất khó nói chuyện với gã. Cửu Nhi dễ giao lưu với nhị ca hơn, nhưng nhị ca không ham thích tập võ. Nhị ca hai ngàn tuổi, trong khoảng thời gian ngắn rất khó phát huy tác dụng gì trong đại kiếp nạn. Đừng nói nhị ca, cho dù đại ca Lâm Hoang nếu đối diện Hồn Đế cũng không giúp gì cho phụ thân được.
- Nhị ca đang câu cá với Hiên di, chúng ta đi xem thử. Lão cha thật tình, nói là sẽ chơi với chúng ta ba, năm năm nhưng mấy ngày này lại không thấy bóng dáng, không biết có phải phải lại có cảm ngộ gì không.
Cửu Nhi nói rất nhiều, có lẽ vì ở trong mộ Ma Thần rất buồn chán, dù đối diện Lâm Hoang không trả lời mình cũng ríu rít không ngừng.
Lâm Hoang lắc đầu đành đi theo muội muội.
Hai người đi qua một sườn núi, tơiú bên hồ nhỏ sóng nước lăn tăn.
Nước trong hồ đều là linh tuyền, phàm nhân uống một giọt sẽ thọ thêm trăm năm. Đây là Tiểu Ma Tiên bài bố, gia đình Lâm Minh đã ở trong thế giới độc lập này ba năm rưỡi.
Lâm Minh nói ở trong tiểu thế giới này năm năm, sau đó hắn rời đi một mình tiềm tu, tham ngộ pháp tắc, trùng kích cảnh giới càng cao.
Đối với tu vi hiện tại của Lâm Minh thì năm năm nếu không gặp cơ duyên lớn gì, chỉ lo khổ luyện cũng không nâng cao thực lực nhiều bao nhiêu.
Một sợi dây cung luôn kéo căng chưa chắc tốt, tâm bình khí hòa chùng một chút, để mình thả lỏng thân tâm rồi chui vào tu luyện tiếp theo có lẽ sẽ được lợi gấp mấy lần.
Nên Lâm Minh dùng thời gian này cùng người thân, quan trọng nhất là hắn biết nếu bây giờ không ở bên họ có lẽ sau này không có cơ hội đó nữa.
Đối diện một trận chiến này trong lòng Lâm Minh rất bất an.
Cửu Nhi đến bên hồ nhỏ, kêu lên:
- Nhị ca! Hiên di, chúng ta ăn cơm trưa có gì?
Võ giả tu trên Tiên Thiên có thể tịch cốc hoặc hấp thu thiên địa nguyên khí, hoặc là ăn đan dược để giữ sự sống.
Gia đình Lâm Minh sớm có thể tịch cốc, nhưng ở chung với nhau vẫn thích làm cơm ăn, mâm cơm gia đình vui vẻ ấm áp. Đương nhiên mỗi loại thứ ăn gia đình Lâm Minh ăn toàn là linh hực đỉnh cao, so với vô thượng thần đan không chênh bao nhiêu.
Cửu Nhi rất thích khẩu vị nấu ăn của Tần Hạnh Hiên, nàng đang la to chợt bước chậm lại.
Cửu Nhi nghi hoặc nhìn cái hồ nhỏ gần đó, cảm nhận hơi thở kỳ lạ.
Đó là tử khí rất nhạt.
Tử khí chảy vào hồ nhỏ vốn tràn đầy sức sống, linh khí tứ tán, ô nhiễm linh khí. Một số cỏ xanh vì thé mà héo tàn.
Một thiếu niên áo trắng ngồi trên tảng đá to ven hồ, đưa lưng hướng Cửu Nhi và Lâm Hoang. Thiếu niên cầm cần câu cá, cần câu làm bằng tre xanh, dây câu trong nước gợn từng vòng sóng.
Cửu Nhi chợt nín thở, từ xa không thấy người này, đến gần mấy bước thì thiếu niên áo trắng như hồn ma xuất hiện. Cảm giác như thiếu niên luon ở đây nhưng bọn họ không phát hiện.
Đây không phải bóng lưng của nhị ca.
Lòng Cửu Nhi thít chặt, Lâm Minh không cho ai biết vị trí thế giới này. Trừ mẫu thân Thánh Mỹ của Cửu Nhi thông qua liên kết linh hồn biết rõ vị trí chỗ này ra bình thường chỉ có Mộ Thiên Tuyết Mộ a di đến chơi,không còn bằng hữu nào khác tới.
Một người toàn thân tử khí xuất hiện như hồn ma, phụ thân không có đây, hình như chẳng biết gì khiến lòng Cửu Nhi bối rối.
Người này không phải Thiên Tôn nào trong nhân tộc, thậm chí không giống nhân loại.
Lâm Hoang đứng cạnh Cửu Nhi đã siết chặt thân trường thương như gặp đại địch.
Cửu Nhi đè Tu Di giới xuống nhưng không định rút vũ khí ra, nàng trực giác người này tự mình đi vào. Có thể lặng lẽ lẻn vào kết giới của phụ thân thì cường đại biết bao.
Cửu Nhi không dám tin nhưng biết rõ đây là cục diện ma nàng và Cửu Nhi không thể đối phó. Cửu Nhi lặng lẽ móc ra một truyền âm phù thông báo cho Lâm Minh, hắn chạy tới là có thể ứng đối hết tất cả.
Cửu Nhi cảm giác lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Khi Cửu Nhi rút truyền âm phù ra, bóng lưng vẫn không nhúc nhích, điều này khiến lòng nàng chìm xuống. Chắc chắn đối phương có năng lực phát hiện động tác nhỏ của Cửu Nhi nhưng chẳng quan tâm, vẫn vững như tảng đá chứng minh người này không sợ phụ thân.