Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 272: Thời đại nhân vật chính!




Khương Lan Kiếm trở lại vị trí của mình, yên lặng nhìn Lâm Minh, nói với Khương Bạc Vân bên cạnh:
- Lâm Minh có lẽ sẽ gia nhập Kiếm tông, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau này hắn rất có thể sẽ trở thành đệ tử đệ nhất của Kiếm tông, thậm chí là người trẻ tuổi nhất của Thất Huyền cốc!
- Có thể.
Khương Bạc Vân nhàn nhạt đáp.
- Ngươi không lo lắng?
Khương Lan Kiếm quay đầu nhìn về Khương Bạc Vân, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt của đối phương tìm kiếm được chút ít gì đó.
- Ta lo lắng cái gì?
- Lo lắng hắn đoạt vị trí của ngươi, cướp đi tài nguyên của ngươi, bây giờ ngươi là người trẻ tuổi có tiềm lực phát triển cao nhất Thất Huyền cốc, cũng là đệ nhất thiên tài trăm năm qua của Kiếm tông, trước đó, tổng tông cùng Kiếm tông cơ hồ đều không tiếc bất cứ giá nào bồi dưỡng ngươi, nhưng là nếu như Lâm Minh tới thì...
Khương Bạc Vân cười:
- Cướp đi tài nguyên của ta? Ha ha, Lan Kiếm, ngươi cho là một cao thủ đỉnh cấp cảnh giới Toàn Đan là có thể dùng tài nguyên để tạo ra?
Khương Bạc Vân vừa nói như vậy, Khương Lan Kiếm sửng sốt một chút, không sai, dùng tài nguyên có thể tạo ra một võ giả Ngưng Mạch, võ giả Hậu Thiên, thậm chí nếu như không tiếc phá bỏ mười mấy viên Nhập Thiên đan, đủ để có thể tạo ra một cao thủ Tiên Thiên, nhưng là đại năng Toàn Đan chân chính, không có nghe nói ai là dựa vào tài nguyên để tạo ra. Cho dù là bọn họ những người được gọi là thiên tài muốn đạt tới cảnh giới Toàn Đan, cũng vô cùng khó khăn!
Khương Bạc Vân nói:
- Nếu như một võ giả, một lòng trông cậy vào nhận được tài nguyên của tông môn, như vậy võ đạo chi tâm của hắn sẽ rơi xuống tiểu thừa, người như thế, sẽ không có thành tích lớn! Ta là một kiếm khách, ta tin tưởng chẳng qua là kiếm trong tay, mà không phải tài nguyên do tông môn cung cấp! Huống chi, Thất Huyền cốc bất quá là một tông môn tam phẩm, bàn về tài nguyên, chúng ta so sánh được với ai? So sánh qua được với Thần Hoàng đảo? Hay là so sánh qua được với Khổng Tước sơn?
- Ở Ngưng Mạch kỳ, chúng ta cũng là thiên tài. Thực lực có thể so với cao thủ Hậu Thiên trung kỳ, Hậu Thiên hậu kỳ, nghe rất giỏi. Thật ra thì những cao thủ Hậu Thiên bị chúng ta so sánh kia cả đời cũng chỉ là Hậu Thiên mà thôi, bọn họ sẽ không bước vào Tiên Thiên, đợi đến sau khi chúng ta tiến vào Tiên Thiên. Theo chúng ta so sánh với, cũng sẽ là cao thủ Tiên Thiên, lúc bọn họ ở Ngưng Mạch kỳ đều giống như chúng ta, cũng là thiên tài trong bạn cùng lứa tuổi!
- Tất cả mọi người là thiên tài, nếu như lúc ấy chúng ta phai mờ mọi người, không cách nào bộc lộ tài năng thì chúng ta lấy cái gì để trùng kích vào Toàn Đan?
- Mục tiêu của ta rất rõ ràng, đó chính là theo đuổi cực hạn của kiếm, ta không sợ có người làm đối thủ cạnh tranh của ta, vừa vặn ngược lại, ta sợ chính là không có ai làm đối thủ của ta! Nếu quả thật có một tuyệt thế thiên tài có một không hai của Thiên Diễn đại lục xuất hiện ở bên cạnh ta, như vậy ta đuổi theo thậm chí vượt qua cước bộ của hắn, ta liền sẽ trở thành một trong những nhân vật chính của thời đại này!
Trong ngôn ngữ của Khương Bạc Vân, mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ, Khương Lan Kiếm nghe được tâm tình cũng là khe khẽ kích động. Bản thân tư chất của Khương Lan Kiếm đã tốt vô cùng, nhưng là đối với Khương Bạc Vân, sư huynh xấp xỉ tuổi cùng hắn, lại luôn luôn dẫn đầu một bước, Khương Lan Kiếm có thể nói là tâm phục khẩu phục.
Hắn nói:
- Sư huynh nói không sai, có thể có một đối thủ cường đại. Đối với kiếm khách mà nói, là chuyện tình cầu cũng không được!
Từ sau khi Lâm Minh cùng Khương Bạc Vân đánh một trận, tranh tài tạm thời yên lặng, vòng thứ sáu, không có giao thủ đáng giá chú ý.
Vòng thứ bảy, trận thứ năm, Trương Ngạn Triệu đối với Phương Khải, Phương Khải bày ra Cửu Chuyển Thanh Quang trận, lại bị Huyết Vương Tam Sát của Trương Ngạn Triệu xé rách, Phương Khải bại trận lần nữa.
Phương Khải cũng là không có biện pháp, Trận tông chính là chiến đấu đả trận, mà lực công kích của Trương Ngạn Triệu cũng là số một số hai trong tất cả tuyển thủ ở toàn trường, quả thực là một pháo đài siêu cấp, ở trước mặt Huyết Vương Tuyệt Sát, Thiên Địa Băng, Cửu Chuyển Thanh Quang trận của hắn yếu ớt cũng như vỏ trứng.
Vòng thứ tám, trận thứ ba, Trương Ngạn Triệu đối với Khương Lan Kiếm.
Bàn về lực công kích, Trương Ngạn Triệu tự nhiên vượt qua Khương Lan Kiếm, xong lực công kích cường thịnh trở lại, không phát huy ra cũng là vô dụng!
Kiếm khí của Khương Lan Kiếm ngưng tụ thành một mảnh dây nhỏ dài hẹp, chân nguyên áp súc độ cao, trong nháy mắt phát ra mười mấy kiếm, kiếm khí như dệt, dày đặc như lưới!
Loại kiếm khí áp súc độ cao này cực kỳ bén nhọn, hơn nữa khó có thể bị làm hao mòn.
Khương Lan Kiếm ngay cả Phong chi ý cảnh cũng không sử dụng, cũng đã đánh cho Trương Ngạn Triệu chật vật không chịu nổi. Kiếm của hắn giống như rắn độc, mỗi lần cũng đâm vào nơi chân nguyên yếu kém của Trương Ngạn Triệu, căn bản là không để cho Trương Ngạn Triệu có cơ hội ngưng tụ chân nguyên.
Trương Ngạn Triệu có lực dùng không ra, đối mặt với kiếm khí dày đặc như mưa, hắn ứng tiếp không xuể, liên tục bị kiếm khí đánh trúng. Mà hắn muốn công kích Khương Lan Kiếm, lại chỉ có thể chém vỡ một đạo hư ảnh, ngay cả chéo áo của Khương Lan Kiếm cũng không gặp được.
“Xuy xuy xuy!”.
Ống tay áo, ống quần của Trương Ngạn Triệu toàn bộ bị kiếm phong cắt ra, điều này hiển nhiên là Khương Lan Kiếm cố ý nương tay, nếu không hắn thậm chí có thể chém tay chân của Trương Ngạn Triệu xuống.
Thở dài một hơi, Trương Ngạn Triệu thu hồi đao, đánh nữa cũng không có ý nghĩa, Khương Lan Kiếm đã lưu đủ mặt mũi cho mình, đánh nữa chẳng qua là tự rước lấy nhục mà thôi.
- Ta nhận thua.
- Đa tạ.
Khương Lan Kiếm ôm quyền, xoay người rời đi, mặc dù xuất kiếm nhiều hơn mấy lần, nhưng là hắn căn bản cũng không có tiêu hao chân nguyên, ngược lại Trương Ngạn Triệu bổ ra một đao lại tiêu hao đại lượng chân nguyên, đã thở hồng hộc.
Chênh lệch quá xa!
Lúc trước khi giao thủ cùng Khương Lan Kiếm, Trương Ngạn Triệu tựu suy đoán chính mình hơn phân nửa sẽ thua, nhưng là hắn không nghĩ tới, ngay cả Phong chi ý cảnh mà Khương Lan Kiếm cũng chưa sử dụng liền thắng mình!
- Căn bản là không cùng một đẳng cấp, Ngạn Triệu thua không oan.
Trương gia trưởng lão cũng chỉ có thể than thở, lúc Khương Lan Kiếm giao thủ cùng Lâm Minh, hắn cảm giác không ra sự cường đại của Khương Lan Kiếm, hiện tại vừa so sánh với Trương Ngạn Triệu, thực lực sai biệt quá rõ ràng, ngay cả lá bài tẩy của phương Trương Ngạn Triệu cũng không ép ra.
Khó có thể tưởng tượng, Lâm Minh dĩ nhiên là đánh cho cường giả như vậy không hề có lực hoàn thủ.
Vòng thứ tám, trận thứ mười, Khương Bạc Vân đối với Mộc Cổ Kiếp Nhung, đệ tử thứ hai của Khôi Lỗi tông, đây là một tràng tranh tài không có chút hồi hộp nào, đừng nói Mộc Cổ Kiếp Nhung đã tổn thất ba con rối, cho dù tất cả con rối của hắn hoàn hảo vô khuyết, cũng không có ai cho là Mộc Cổ Kiếp Nhung có nửa phần có thể thắng Khương Bạc Vân.
Khương Bạc Vân ngay cả kiếm cũng không ra, chỉ dùng kiếm chỉ tựu phá vỡ chân nguyên hộ thể của Mộc Cổ Kiếp Nhung.
- Khương Bạc Vân thắng!
Lúc trọng tài tuyên bố, người xem tại chỗ cũng là hít một hơi lãnh khí.
Tuy nói chiến lực của Mộc Cổ Kiếp Nhung hao tổn không ít, nhưng dẫu gì cũng là đệ tử thứ hai của Khôi Lỗi tông, Khôi Lỗi tông cũng không phải là tông kém, đệ tử thứ hai của bọn họ so với đệ tử thân truyền Trận tông cùng Luyện Khí tông chỉ có hơn chớ không kém.
Điểm này từ một trận đánh của Mộc Cổ Kiếp Nhung cùng Hỏa Nham La cũng có thể thấy được, mới đầu, Mộc Cổ Kiếp Nhung đánh cho Hỏa Nham La không hề có lực hoàn thủ, nếu không phải Hỏa Nham La đột nhiên dùng được Hỏa Tinh, kết quả tất nhiên là Mộc Cổ Kiếp Nhung thắng.
Mộc Cổ Kiếp Nhung cường đại như thế, đối mặt Khương Bạc Vân, ngay cả kiếm của đối phương cũng không ép ra, thực lực chênh lệch quá xa.
- Quá mạnh mẽ, Khương Bạc Vân chiến đến hiện tại, còn không có rút kiếm ra a, chỉ dùng kiếm chỉ cũng đã quét ngang toàn bộ đối thủ!
Kiếm tông vốn chính là tông môn mạnh nhất Thất Huyền cốc, Khương Bạc Vân lại là đệ tử xuất sắc nhất trong một trăm năm qua của Kiếm tông, thực lực của hắn đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta, bỏ ra Khương Bạc Vân không nói, chỉ là thiên phú của Khương Lan Kiếm, tựu theo kịp đệ tử thân truyền vãng giới của Kiếm tông. Lần này ở bên trong bảy đệ tử thân truyền, nửa số không bằng ương Lan Kiếm! Theo trận chiến Khương Lan Kiếm đánh bại Trương Ngạn Triệu tựu đã nhìn ra! Người ta ngay cả Phong chi ý cảnh đều chưa sử dụng đã thắng!
- Không sai, Khương Lan Kiếm thua Lâm Minh, chỉ là bởi vì Lâm Minh quá mạnh mẽ, cũng không phải Khương Lan Kiếm yếu, ta xem Khương Lan Kiếm lần này tranh tài sẽ đứng trong sáu hạng đầu, về phần Lâm Minh, có khả năng vào ba hạng đầu!
Khương Bạc Vân đi xuống lôi đài, đang thấy Mộc Cổ Bặc Vực cười quái dị nhìn về chính mình.
Khương Bạc Vân cùng Mộc Cổ Bặc Vực, không nghi ngờ chút nào là người đứng đầu có khả năng đoạt giải quán quân lớn nhất hội võ tổng tông lần này, Âu Dương Minh đại phóng tia sáng kỳ dị lần này hoàn toàn bị hai người bọn họ hạ thấp.
- Khương Bạc Vân, ngươi có thể nhịn rất giỏi, bản thân ta muốn nhìn xem kiếm của ngươi có thể giấu đến bao lâu!
Khương Bạc Vân ngay cả kiếm đều không cần tựu đánh bại đệ tử thứ hai của Khôi Lỗi tông, hạ thấp thể diện của Khôi Lỗi tông, điều này làm cho Mộc Cổ Bặc Vực cực kỳ khó chịu.
Khương Bạc Vân cười nói:
- Giấu không được bao lâu, tuy nhiên... Ngươi vẫn là đừng quan tâm ta, quan tâm chính mình một chút hơn nữa, chống lại Lâm Minh, những món đồ chơi kia của ngươi có khả năng sẽ hỏng mất.
- Lâm Minh? Hắc hắc! Ngươi cho rằng ta vô dụng cũng như Khương Lan Kiếm kia?
Mộc Cổ Bặc Vực cười lạnh một tiếng:
- Khương Bạc Vân, ta và ngươi đánh một trận, chỉ mong ngươi còn có lá bài tẩy, nếu không, ngươi ngay cả tư cách ép ta xuất thủ toàn lực cũng không có!
Khương Bạc Vân chẳng qua là cười cười, không nói thêm gì nữa, Mộc Cổ Bặc Vực đạt đến cảnh giới Dung Nguyên đúng là một cường địch, nhưng là hắn lại mơ hồ cảm giác, uy hiếp mà Lâm Minh mang cho hắn lớn hơn nữa!
Vòng thứ chín, trận đầu, Huyễn Tiểu Điệp đối với Mộc Cổ Bặc Vực!
Khi Huyễn Tiểu Điệp khéo léo đẹp đẽ cười dài đứng ở trên lôi đài, người xem cũng cho rằng đây sẽ là một cuộc chiến đấu kịch liệt, mặc dù Lâm Minh cũng có ý nghĩ mượn cơ hội này xem thực lực Mộc Cổ Bặc Vực một chút, mà không nghĩ tới chính là, sau khi trọng tài tuyên bố tranh tài bắt đầu, Huyễn Tiểu Điệp thản nhiên cười, rất dứt khoát nói:
- Ta nhận thua!
Người xem toàn bộ im lặng, Lâm Minh cũng im lặng cực độ, cho dù là Phương Khải kém cỏi nhất trong bảy đại đệ tử thân truyền, chống lại Mộc Cổ Bặc Vực cũng đánh nhau tượng trưng một phen, để cho Mộc Cổ Bặc Vực triển lộ ra cảnh giới Dung Nguyên của hắn.
Huyễn Tiểu Điệp ít nhất mạnh hơn rất nhiều so sánh với Phương Khải, không chút để ý tới thể diện của đệ tử thân truyền tí nào, vừa lên tới liền trực tiếp nhận thua.
Vốn tưởng rằng một cuộc tranh tài đặc sắc xem không thành, người xem khó tránh khỏi có chút thất vọng, tuy nhiên thất vọng của bọn hắn rất nhanh đã trôi qua rồi, bởi vì một cuộc tranh tài cấp quan trọng bắt đầu.
- Vòng thứ chín, trận thứ ba, Lâm Minh đối với Cầm Vô Tâm!
Cầm tông vẫn luôn là một trong những tông môn hết sức điệu thấp ở Thất Huyền cốc, nhân số cũng không nhiều, nhưng là đệ tử Cầm tông cũng không yếu, ngược lại phương thức công kích của bọn họ quỷ dị, rất khó đối phó.
Cầm Vô Tâm là người cũng rất điệu thấp, mọi người chỉ biết nàng là còn nhỏ tuổi, đã là Cầm tâm đại thành, nhưng cụ thể thực lực là bao nhiêu, lại không có bao nhiêu người rõ ràng.
Lâm Minh đối với Cầm Vô Tâm giống như trước không biết gì cả, bất quá hắn lại đại khái rõ ràng ý nghĩa của Cầm tâm đại thành.
Ban đầu, Cầm Tử Nha lúc Hậu Thiên đỉnh phong ăn Nhập Thiên đan vào, trùng kích vào Tiên Thiên cảnh giới, cũng là bởi vì Cầm tâm kém một bậc, thất bại trong gang tấc.
Rồi sau đó Cầm Tử Nha đi khắp thâm sơn u cốc, tổn hao ước chừng mười năm thời gian, mới đưa Cầm tâm luyện tới đại thành!
Cầm Tử Nha vốn chính là một nhạc công, thành tựu ở cầm đạo hết sức xuất chúng, nếu như không phải là tu luyện quá muộn, hắn sợ là đã sớm đặt chân lên Tiên Thiên, nhưng là dù vậy, Cầm Tử Nha lại dùng ước chừng mười năm thời gian để lịch lãm Cầm tâm, vừa so sánh với Cầm Vô Tâm, chênh lệch to lớn, làm cho người ta kinh hãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.