Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 317: Trở về gia tộc




Sắc trời dần dần sáng tỏ, sương mù cũng bị ánh mặt trời xua tan dần... Ở trong tháp quan sát trên cửa thành, binh sĩ thay phiên cho hai người làm công tác một đêm không ngủ, hoàn toàn tinh thần dâng cao, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Từ thú triều bùng nổ đến bây giờ đã qua hai ngày, nếu hung thú xuất phát từ ở sâu trong dãy núi Thanh Tang nơi đó ra tới Thanh Tang thành, thì lúc này rất có khả năng đã đến gần khu vực bên cạnh Thanh Tang sơn.
Cửa thành vừa mới mở ra, đám người chạy nạn lưa thưa xuyên qua cửa thành, nam nhân lưng đeo gia sản lương khô, nữ nhân khóc lóc lưng đeo theo con nhỏ., còn có một số người gia cảnh giàu có, chạy vội theo xe ngựa, trên xe buộc chặt hòm lớn hòm nhỏ gia sản mang theo, thậm chí có số đại gia tộc cũng gia nhập đội ngũ chạy nạn, bọn họ thuê một ít võ giả... Tuy nhiên nếu thật sự nửa đường gặp phải thú triều, thì ngay cả những võ giả bọn họ thuê này cũng không đủ để nhét kẽ răng của chúng.
Người chạy nạn chỉ chiếm một phần rất ít của Thanh Tang thành, chạy khỏi Thanh Tang thành cũng không có nghĩa đã an toàn, đương nhiên ở lại Thanh Tang thành có thể càng nguy hiểm hơn.
Thủ vệ trên cửa thành đã đến thời gian thay ca, hai binh sĩ đi lên tháp canh, đang định thay cho hai người kia, đúng lúc này, đột nhiên bọn họ nhìn thấy một bóng dáng lờ mờ nhanh như một mũi tên xuyên qua sương mù, với tốc độ khó tin nhằm về phía Thanh Tang thành.
- Hung thú!?
- Cảnh báo! Thú triều đến đây!
Dân chạy nạn dưới chân thành lập tức một mảng hỗn loạn, nhìn binh sĩ trên tháp canh đang sắp gõ vang chuông cảnh báo, nhưng đúng lúc này, bọn họ lại phát hiện, cái gọi là thú triều kỳ thật chỉ có một con hung thú, hơn nữa trên lưng con hung thú đó dường như còn có một... Bóng người?
Bởi vì tốc độ quá nhanh, bọn họ hoàn toàn không thấy rõ, chẳng lẽ con hung thú tốc độ như tia chớp kia chỉ là vật cưỡi thôi sao? Nhưng, đó rõ ràng không phải là Thần Phong điêu?
Ở trong cảm nhận của người dân thường, thú cưỡi phi hành chính là Thần Phong điêu, đây là thú cưỡi chỉ có những nhân vật cao cao tại thượng như tướng quân thành chủ mới có thể có được, rất nhiều đại gia tộc cũng không hẳn có.
Gã binh sĩ cuối cùng cũng không có gõ tiếng chuông cảnh báo, mà dùng Truyền Âm phù thông báo với thành chủ Thanh Tang thành. Hiện tại ở vào thời điểm nhạy cảm này, tiếng chuông cảnh báo rất có thể sẽ làm cho toàn thành hỗn loạn, trách nhiệm này binh sĩ bọn hắn không đảm đương nổi.
Lúc này, tại gia tộc họ Lâm trong Thanh Tang thành...
Ở nửa canh giờ trước, Lâm Minh đã dùng Truyền Âm phù có thể khóa vực cự ly xa ngàn dặm hỏi thăm tình hình của gia tộc, mà Lâm Vạn Sơn gia chủ Lâm gia cũng nhận được tin tức Lâm Minh sắp trở về.
Tin vui bất ngờ này, khiến Lâm Vạn Sơn cao hứng từ trên ghế trực tiếp nhảy lên, rốt cuộc Lâm Minh đã trở về rồi!
Ở thời điểm mấu chốt này, đối với Lâm gia, quả thực Lâm Minh giống như một cây Định Hải thần châm để ổn định cục diện! Tuy rằng thực lực của một người Lâm Minh dù có mạnh mấy đi nữa, cũng không có khả năng giải quyết vấn đề thú triều, nhưng hắn trở về, dù sao cũng mang đến một phần hy vọng.
Không riêng gì Lâm gia, bao gồm nhân vật trọng yếu của mấy gia tộc khác cũng đều biết tin tức Lâm Minh trở về, ở vào thời điểm này, đương nhiên các đại gia tộc ở Thanh Tang thành phải đồng tâm hiệp lực chung sức vượt cửa ải khó khăn này.
- Lão Lâm! Thật sự Lâm Minh đã trở về ư?
Nhân vật trọng yếu của mấy đại gia tộc liền trước tiên tề tụ tới Lâm gia, Lữ Võ Ngân trưởng lão gia tộc họ Lữ lo lắng hỏi. Lâm Minh đúng lúc này trở về, ý nghĩa quá trọng đại! Tuy rằng lực lượng của một người Lâm Minh không thể thay đổi được gì, nhưng thân phận của hắn còn trọng yếu hơn so với hoàng đế Thiên Vận quốc, chỉ cần có hắn ở Thanh Tang thành, ít nhất sẽ dễ dàng kiếm được trợ giúp.
- Đương nhiên! Ta vừa rồi thu được Truyền Âm phù của Lâm Minh, hắn hẳn là sắp về đến rồi!
Lâm Vạn Sơn tay cầm chén trà trầm giọng nói. Thời điểm này, hắn cũng không có tâm tình uống trà.
- Lần này Lâm Minh trở về, có hay không mang về một ít cao thủ?
Trang Phàm gia chủ Trang gia chớp chớp mắt hỏi ra vấn đề mọi người quan tâm nhất. Những người khác trong phòng lập tức dựng lên lỗ tai, đỏ mắt trông mong nhìn Lâm Vạn Sơn.
Lâm Vạn Sơn thở dài một hơi, nói:
- Lâm Minh là vừa lúc đi ngang qua Nam Cương, cách gần Thiên Vận quốc nên mới có thể nhanh như vậy về tới, chỉ có một mình hắn...
Thất Huyền cốc cách Thanh Tang thành tới mấy chục vạn dặm, cho dù Thất Huyền cốc phái người cưỡi Thần Phong điêu ngày đêm kiêm trình tới nơi, ít nhất cũng phải mất thời gian mười ngày.
Về phần quân đội, vậy thì càng không cần phải nói.
- Chỉ có một người sao...
Trang Phàm thở dài một hơi, miễn cưỡng cười cười:
- Trở về là tốt rồi! Nhiều thêm một cao thủ, cũng nhiều thêm một chút hy vọng!
Nếu nói mọi người không thất vọng là giả, một khi thú triều bùng phát chính là tới đại quân hung thú mấy vạn thậm chí là mười vạn, mấy chục vạn... Chỉ có một người thì dù thực lực có mạnh mấy đi nữa, có thể ảnh hưởng bao nhiêu với thú triều chứ? Một khi tường thành Thanh Tang thành bị phá vỡ, Lâm Minh dựa vào thực lực có thể thoải mái rời đi, nhưng gia tộc bọn hắn thì xong rồi.
Đúng lúc này, đột nhiên mọi người nghe trên bầu trời truyền đến một tiếng huýt gió lanh lảnh.
- Đến rồi sao?
Vài người vội vàng đi ra khỏi phòng, trong lòng lại hơi nghi hoặc, loại tiếng huýt gió này là thứ gì phát ra vậy?
Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy ở trên vùng trời Lâm gia, một sinh vật hình rồng màu đỏ đang lượn quanh trên bầu trời.
- Này? Đó là con gì vậy?
Trang Phàm có chút ngây ngẩn cả người. Con vật đó thoạt nhìn như là một con Giao Long mọc ra hai cánh, hai cánh dang rộng tới sáu bảy trượng, có thể che phủ một đám nhà cửa, thân dài cũng tới bảy, tám trượng, toàn thân nó phủ kín vảy màu đỏ, trông giống như ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt.
Khí thế bậc này hoàn toàn không phải Thần Phong điêu có thể sánh bằng được.
“Phù!”.
Cự thú màu đỏ vừa thu lại hai cánh, hạ thẳng xuống, tản ra khí kình cường đại, mọi người ở chung quanh không khỏi nhao nhao lui về phía sau.
Nhìn gần, con hung thú lại càng kinh người, đôi cánh rộng thùng thình tái dài ra, che khuất hơn phân nửa đình viện, con ngươi màu vàng lợt, răng nanh sắc bén, vảy dày đặc hàn quang... Không chỗ nào là không tản ra khí thế khiến lòng người kinh sợ.
Đây rõ ràng chính là một con rồng sao!
Mấy người tại đây đều là cao thủ Ngưng Mạch kỳ, từ khí thế phát ra trên thân con hung thú, có thể cảm nhận được đại khái thực lực của nó, chỉ sợ đã đạt tới cấp bậc Hậu Thiên hậu kỳ thậm chí là cao hơn!
Không thể tưởng tượng có người dám dùng loại này làm thú cưỡi?
Trong lòng Lữ Võ Ngân vô cùng hâm mộ, có thể có một con thú như vậy làm vật cưỡi, là chuyện xa xỉ cỡ nào, tốc độ và ngoại hình nó không cần phải nói, chỉ riêng thực lực đã đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ trở lên! Nên biết rằng, toàn bộ Thiên Vận quốc, nếu không tính Thất Huyền võ phủ, cũng chỉ có một ẩn sĩ miễn cưỡng đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ.
Như Mộc Dịch tiên sinh cùng trấn quốc nguyên soái Tần Tiêu đại danh đỉnh đỉnh, đều chỉ là Hậu Thiên trung kỳ mà thôi! Mà trong mấy đại gia tộc ở Thanh Tang thành, thì ngay cả một cao thủ Hậu Thiên sơ kỳ cũng không có.
Một bóng người áo đen từ trên lưng Giao Long nhảy xuống, đúng là Lâm Minh.
- Lâm Minh!
- Là hắn!
Người ở đây đều xem qua bức họa của Lâm Minh, lập tức đi lên nghênh đón. Tuy rằng lần này tới chỉ có một mình Lâm Minh, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với không có.
- Lâm Minh ra mắt gia chủ!
Lâm Minh tự nhiên nhận ra Lâm Vạn Sơn, lần trước nhìn thấy hắn chính là tại bữa tiệc thọ của nhân vật trọng yếu trong gia tộc. Lúc ấy Lâm Minh chỉ xuất hiện với thân phận phụ giúp đầu bếp.
- Lâm hiền điệt mau mau đứng lên! Phần thi lễ này ta thật không chịu nổi đâu!
Lâm Vạn Sơn vội vàng bước lên trước một bước, đỡ lấy Lâm Minh đang khom thân mình xuống, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng và hài lòng.
- Tốt! Tốt!
Lâm Vạn Sơn cảm nhận được gân cốt rắn chắc của Lâm Minh, liên tiếp nói hai chữ tốt. Trong lòng hắn cũng vô cùng cảm khái, kỳ thật đây là lần đầu tiên hắn gặp Lâm Minh, không ngờ một đệ tử dòng thứ mà lại có thể đi đến một bước này, ảnh hưởng đến số mệnh tương lai mấy trăm năm của toàn bộ Lâm gia... Thật đúng là thế sự vô thường.
Trừ Lâm Vạn Sơn, còn lại vài nhân vật trọng yếu của gia tộc đều cung kính đứng ở cách đó không xa, không có lên tiếng cũng không có tới gần. Lâm Minh hiện giờ là đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc, đó là nhân vật địa vị sra còn cao hơn trưởng lão Thất Huyền cốc, Thất Huyền sứ, hoàng đế Thiên Vận quốc. Chênh lệch thân phận giữa bọn họ với Lâm Minh thật sự quá lớn, Lâm Vạn Sơn là trưởng bối của Lâm Minh, tạm thời có thể bình thản tiếp xúc, nhưng bọn họ không có quan hệ gì với Lâm Minh, nếu không phải Thất Huyền cốc không quan trọng về lễ tiết cung đình, thì dựa theo thân phận, bọn họ gặp Lâm Minh đều phải quỳ xuống.
- Gia chủ! Thành thị phụ cận đều không có xuất hiện thú triều sao?
Lâm Minh một đường vội vàng đi tới, cũng không biết rõ tình hình chung quanh.
- Trước mắt còn chưa có! Thiên Vận quốc đều cách rất xa nơi tập trung hung thú, không như Đông Dương quốc, hiện giờ sợ là đã bị hủy diệt một nửa rồi!
Lâm Vạn Sơn thở dài một hơi, trầm giọng nói. Đông Dương quốc trước nay luôn là cừu địch của Thiên Vận quốc, nhưng hiện giờ bị khổ nạn hung thú tàn hại, lại tạo cho người ta một loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Đúng lúc này, một nha hoàn vội vã đi tới cửa, bẩm báo:
- Lão gia! Thành chủ đại nhân đến rồi!
- Hả? Thành chủ à?
Lâm Vạn Sơn nhướng mày hỏi. Không nghĩ tới thành chủ nhanh như vậy liền nhận được tin tức.
Trong lúc nói chuyện, một nam nhân rất cao, chừng năm mươi tuổi, mặc áo mãng bào, chân mang giày Kỳ Lân đi nhanh vào, dáng người hắn thực gầy, nhưng khung xương lớn, dáng đi trầm ổn rất có khí thế.
Nam nhân từng bước một đi vào trong viện, trên mặt mỉm cười đầy vẻ cung kính:
- Lâm anh hùng! Triệu Nham Danh, thành chủ Thanh Tang thành, ra mắt Lâm anh hùng!
Triệu Nham Danh nói xong, ôm quyền khom người. Với thân phận của Lâm Minh hiện tại, dĩ nhiên hắn không thể hô thẳng tên ra, nhưng đệ tử thân truyền lại không tính là chức quan, hắn đành phải xưng hô là Lâm anh hùng.
- Triệu thành chủ không cần khách sáo như vậy, cứ gọi ta Lâm Minh thì tốt rồi! Từ nhỏ ta lớn lên ở Thanh Tang thành, Triệu thành chủ cũng là trưởng bối của ta!
Lâm Minh đương nhiên nhận ra Triệu Nham Danh, thành chủ này ở Thanh Tang thành danh tiếng cũng không tệ, Lâm Minh cũng rất có cảm tình.
Triệu Nham Danh thở nhẹ một hơi, vốn trong lòng đang thấp thỏm không yên cũng hơi thả lỏng. Thiên tài như Lâm Minh bậc này thường còn trẻ tuổi đắc chí, thực lực bản thân kinh người lại có thân phận địa vị cao, khó tránh khỏi có ngạo khí tự nhiên. Tuy nhiên xem ra, Lâm Minh vẫn rất khiêm tốn.
Hắn đang định nói thêm gì, nhưng vừa liếc mắt nhìn Phi Thiên Giao ở trong sân, trong nháy mắt, Triệu Nham Danh biến sắc.
- Đây là... Phi Thiên Giao!?
Triệu Nham Danh vừa lên tiếng liền kêu ra tên của Phi Thiên Giao, điều này làm cho Lâm Minh vô cùng kinh ngạc, tọa kị bậc này, đối với quốc dân Thiên Vận quốc mà nói là vật rất khó gặp được.
- Lâm thiếu hiệp... Đệ tử thân truyền Thất Huyền cốc các vị xuất hành đều cưỡi loại tọa kị này hay sao?
Giọng nói của Triệu Nham Danh có phần không trấn định. Phi Thiên Giao này, trước kia thời điểm hắn tu luyện ở Thất Huyền võ phủ, từng nhìn thấy trên điển tịch, bản thân nó có được huyết mạch thánh thú, không nói đến tốc độ nó như thế nào, chỉ nói riêng sau khi trưởng thành, thực lực của nó sẽ có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên!
Đó chính là Tiên Thiên đấy! Đối với dân chúng Thiên Vận quốc, cao thủ Tiên Thiên giống như là nhân vật thần thoại, chẳng lẽ đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc có thể cưỡi loại tọa kị này đi đường sao? Hay là... Chỉ có Lâm Minh mới có đãi ngộ này?
Lâm Minh hơi kinh ngạc nhìn Triệu Nham Danh, nói:
- Triệu thành chủ thật sự là kiến thức rộng rãi! Tuy nhiên con Phi Thiên Giao này không phải của Thất Huyền cốc, là của riêng ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.