Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 376: Thương thế!




Lấy tu vi chỉ có Luyện Cốt kỳ, hấp thu Tử Giao Thần Lôi mà cao thủ Tiên Thiên trung kỳ mới có thể hấp thu, nếu như nói trên người Lâm Minh không có bí mật gì, Mục Dục Hoàng kiên quyết không tin, hiện tại, lấy huyết mạch của Lâm Minh để giải thích, cái này mới miễn cưỡng nói thông.
Trong Tử Giao Thần Lôi dù sao cũng ẩn chứa ý chí của Giao Long, nếu như đụng phải huyết mạch cường đại hơn, bị loại huyết mạch này khuất phục, cộng thêm có Vũ nhi trợ giúp, bị Lâm Minh hấp thu cũng giải thích được.
Mục Thiên Vũ gật đầu, nói:
- Hư ảnh sau lưng Lâm Minh đồ nhi cũng là lần đầu nhìn thấy, đại khái cũng là tình cảnh tương tự với trước kia khi Thanh Hồng sư tỷ từ Thất Huyền cốc trở lại miêu tả qua một lần cho ta. Đồ nhi cho rằng đây huyết mạch viễn cổ thế gia nào đó tương tự giống như Thần Hoàng đảo ta, Lâm Minh thông qua cơ duyên tình cờ nào đó mà lấy được.
Về thân thế của Lâm Minh, đã được Thần Hoàng đảo tra rõ ràng, điển hình là người Thiên Vận quốc, hết đời này qua đời khác đều là phàm nhân, Lâm Minh không thể nào có loại huyết mạch này, như vậy chỉ có thể là sau này chiếm được dưới cơ duyên xảo hợp.
- Huyết mạch của viễn cổ thế gia?
Mục Dục Hoàng khe khẽ trầm ngâm, sợ rằng không có đơn giản như vậy, huyết mạch của viễn cổ thế gia nào có thể làm cho huyết mạch Chu Tước trong cơ thể nàng cũng hơi bị rung động chứ?
Chẳng lẽ là thần thú?
Mục Dục Hoàng không thể tin được, thần thú căn bản là không tồn tại ở Thiên Diễn đại lục, nghe nói ở phía trên Thiên Diễn đại lục, còn có Thần Vực, mặc dù ở Thần Vực, thần thú cũng là cực kỳ thưa thớt, Lâm Minh có được máu huyết của thần thú từ nơi nào để ghép huyết mạch vào bản thân a?
Cho dù có được, hắn chính là tu vi Luyện Cốt kỳ, làm sao có thể hấp thu được?
Bất kể nói thế nào, trên người Lâm Minh nhất định có bí mật về huyết mạch, vậy nhất định là một loại huyết mạch khó lường.
Tuy nhiên Mục Dục Hoàng không muốn đi dò xét, thật ra thì là số mệnh đại cũng là cũng là ý nghĩa cho đại khí vận, số mệnh sinh ra một cường giả phong hoàng xưng đế không thiếu, từ xưa người ra đời thành phong hoàng xưng đế, phần lớn chính là nhân vật tích lũy số mệnh đến đỉnh điểm.
Nếu như không có số mệnh kia, nhưng lại mơ ước những đồ này, thường thường sẽ đưa tới tai họa bất ngờ, lịch sử đã chứng minh điểm này vô số lần, cái gọi là vật không tốt, thường thường cũng là giá trị liên thành, xong kỳ dị chính là, người nào nhận được nó, người nào sẽ chết, giống như nguyền rủa. Người không có đại khí vận, không cách nào có được.
Muốn một cường giả phong hoàng xưng đế ra đời, ngay cả Thần Hoàng đảo đều chưa hẳn có loại số mệnh này, huống chi Mục Dục Hoàng là một lão thái bà không còn dư lại mấy trăm năm thọ nguyên, loại vật này, nàng tiêu thụ không nổi. Cho dù bình an vô sự nhận được, lấy tuổi của nàng, cũng khó có thể làm cái gì.
Mục Dục Hoàng hiện tại muốn nhìn nhất, chính là Thần Hoàng đảo có thể thịnh vượng.
Trên quảng trường tỷ võ, Lâm Minh cùng Tiêu Xích lại một lần xuất thủ, song thương đánh nhau. Một phương là thiên tài thương pháp của Kim Chung sơn, nhiều chiêu huyền cơ, mà một phương khác thì lĩnh ngộ thương thế, thương pháp mặc dù không trội hơn, nhưng là mỗi lần ra thương cũng như sơn băng hải tiếu, mang theo đại thế sơn hà, gió nổi mây phun, hai người chiến đấu với lực lượng ngang nhau.
Thương thương thương thương thương!
Mỗi một lần đụng nhau, đều có khí lưu chân nguyên bột phát ra tứ phía, màu xanh da trời cùng màu vàng hỗn tạp, mặt đất tựa hồ cũng chấn động. Bởi vì không khí chính là chấn động kịch liệt, khán giả nhìn tràng diện chiến đấu đang vặn vẹo giống như mặt nước nổi lêngợn sóng.
Mỗi một thương Lâm Minh đâm ra cũng mang theo áp lực khổng lồ, cho dù là trên thân thương của Tiêu Xích hàm chứa lực đạo quỷ dị, tuy nhiên cũng có thể bị Lâm Minh lấy lực khéo léo hóa giải.
Một lượt đấu của hai người chính là mười mấy chiêu, chân nguyên trong cơ thể Lâm Minh tiêu hao rất nhiều, mà Tiêu Xích cũng giống như thế.
Trận chiến này, là một trận đánh dài nhất Lâm Minh từng đánh.
Lấy thực lực của hắn, hoàn toàn có thể tế ra Lôi Linh, lấy ưu thế áp đảo thủ thắng, xong hắn không có sử dụng.
Hắn cần trận chiến này để nhìn một chút, thương thuật đến tột cùng có thể đạt tới loại trình độ nào.
Tiêu Xích xoay người một cái, đâm ra một thương, thương pháp của hắn rõ ràng thoạt nhìn rất chậm, nhưng khi ngươi cho là hắn mới đâm ra một nửa, mũi thương lại có thể xuất hiện ở trước mắt ngươi trong nháy mắt, loại cảm giác không gian thác loạn này làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Phốc!
Mặc dù cảm giác của Lâm Minh ở dưới không gian thác loạn, cũng không thể hoàn toàn tránh thoát một thương này, mũi thương cọ xát vào chân nguyên hộ thể của Lâm Minh, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, kim thương vô cùng sắc bén đâm xuyên qua chân nguyên hộ thể của Lâm Minh, máu tươi bắn ra.
- Ừm?
Trong lòng Tiêu Xích không mừng mà lại kinh sợ, đây là chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi hắn cảm giác một thương của mình phảng phất là đâm vào thiết bản, căn bản cũng không có đâm vào được bao nhiêu.
Mà cùng lúc đó, Lâm Minh nện xuống một thương, phảng phất giống như núi cao sụp đổ!
Tiêu Xích trong lúc gấp gáp nâng thương ngăn chặn.
Đng!
Một kích nặng nề, dứt khoát nện vào kim thương trong tay Tiêu Xích, làm cho kim thương ng thành trăng tròn, thân thể của hắn lảo đảo lui về phía sau, mỗi khi lùi một bước, cũng lưu lại một cái dấu chân thật sâu trên mặt đất, gạch trên quảng trường đã trải qua trận pháp gia trì, lại bị hắn liên tiếp đạp vỡ mười mấy viên, phía trên gạch hiện đầy vết nứt.
Sau khi thối lui bảy tám trượng, Tiêu Xích mới đứng vững thân thể, cánh tay phải đã tê dại, ngón tay còn đang khẽ run.
- Lực lượng cùng thương thế thật là khủng khiếp!
Một kích vừa rồi, hắn mặc dù đỡ được, nhưng là hiện giờ khí huyết cả người cuồn cuộn, kinh mạch rối loạn.
Ở phía trên thính phòng, trưởng lão Kim Chung sơn hít một hơi lãnh khí:
- Thiếu niên đáng sợ, Xích nhi dùng phương pháp mượn lực để giảm bớt lực, lợi dụng xương cốt thân thể đem lực lượng cùng thương thế của Lâm Minh dọc theo hai chân trút xuống trên mặt đất, ước chừng tháo gỡ hơn mười lần lực lượng, vẫn là bị một chút vết thương nhỏ, lực lượng cùng thương thế bậc này, đúng như đại sơn áp đỉnh.
- Quả thật... Tiểu tử này là một thiên tài thương đạo, đáng tiếc, không có danh sư dạy, học Thương quyết cơ sở gì đó, thật hỏng bét.
Một trưởng lão khác của Kim Chung sơn có chút tiếc hận nói, hiển nhiên đang luyến tiếc Lâm Minh không có gia nhập Kim Chung sơn bọn họ.
- Ha ha, thật là một trận đánh thích thú!
Tiêu Xích đột nhiên thu hồi thương, hắn lúc này đầu đầy là mồ hôi, sắc mặt hồng nhuận, cả người khí huyết cuồn cuộn, hiển nhiên tiêu hao không nhẹ.
- Ta cũng vậy.
Lâm Minh đã thở dốc, liên tục chiến đấu mấy trận, mặc dù có đan dược bổ sung, chân nguyên của hắn cũng đã tiêu hao hơn bảy thành, hơn nữa chân nguyên còn lại ở bên trong, còn có rất nhiều thành phần pha tạp, lực chiến đấu hiện giờ của Lâm Minh, không bằng một nửa trạng thái tốt nhất.
- Ngươi là quái vật, liên tục kịch chiến năm trận, đánh tới loại trình độ này, vẫn còn có dư lực, ta nhận thua.
Tiêu Xích thở dài, cảm khái nói.
Hắn cùng với Lâm Minh lực lượng tương đương, xong sự chịu đựng của Lâm Minh lại tốt hơn hắn, tiếp tục đánh, bị thua là chuyện sớm hay muộn.
- Đa tạ.
Lâm Minh chắp tay, lần này giao thủ cùng Tiêu Xích, hắn học được rất nhiều thứ, xem ra chính mình thật sự nên cần thiết tìm một bộ Thương quyết hệ thống, bù lại khuyết điểm về thương thuật.
Sau khi Tiêu Xích chủ động nhận thua, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả người thứ nhất trong số các đệ tử thân truyền của sáu đại tông môn cũng thua.
- Tiêu sư huynh cũng thua...
Lúc trước những đệ tử Ngũ Hành Vực liều mạng reo hò vì Tiêu Xích kia cũng cảm thấy có chút không cách nào tiếp nhận, thật ra thì, lúc Lâm Minh không cần Lôi Hỏa lực, vẻn vẹn dùng thương thuật liền đấu ngang với Tiêu Xích, cũng đã có thể đoán được kết cục thất bại của Tiêu Xích, chỉ là bọn hắn không muốn tiếp nhận.
- Tiêu sư huynh cũng thua, ở phía trên Tiêu Xích, chính là sáu đại đệ tử thủ tịch...
Biết rõ hiện tại Lâm Minh cũng đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng không còn có đệ tử thân truyền ra sân khiêu chiến hắn, Lâm Minh thắng liên tiếp để cho bọn họ thoái chí, không có dũng khí cùng tư cách ra sân khiêu chiến lần nữa.
Lâm Minh vừa ăn một quả đan dược, cố gắng chống thương đứng ở trên lôi đài, lần này, hắn không có khiêu chiến, trong lòng hắn rõ ràng, nếu như đánh nữa, chính là đệ tử thủ tịch ra sân.
Lục đại đệ tử thủ tịch, không biết sẽ giao thủ được với mấy người???
Lâm Minh xoay người nhìn Mục Định Sơn một chút, lại thấy Mục Định Sơn đã chuẩn bị, kế tiếp, chính là trận đấu giữa đệ tử thủ tịch!
- Định Sơn, Tiểu Thanh, nếu như đánh tiếp, kéo dài thêm một lát, để cho Lâm Minh có chút thời gian khôi phục.
Bên tai Mục Định Sơn cùng Mục Tiểu Thanh vang lên chân nguyên truyền âm của lão thái Dục Hoàng.
- Vâng, chưởng môn sư tôn.
Ở khu vực của Lôi Cực tông, thiếu niên tái nhợt nhìn về phía Lôi Chấn Tử, ý bảo hắn ra sân:
- Ngươi khiêu chiến Lâm Minh, dẫn Mục Định Sơn ra, ta giúp ngươi tiếp!
Thiếu niên tái nhợt nói ngắn gọn.
Lôi Chấn Tử nhíu nhíu mày, loại chuyện tình lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này, hắn không muốn làm, cũng không phải hắn quân tử cỡ nào, mà là đang trước mặt mọi người, hắn không thể làm nổi.
- Ha hả, làm sao? Cảm thấy giậu đổ bìm leo? Tốt, chúng ta nghỉ ngơi một chút, đến lúc đó bọn họ thua sẽ tìm lý do.
Thiếu niên tái nhợt nói rất tùy ý, trong lời nói có ý tứ vênh mặt hất hàm sai khiến nhàn nhạt để cho Lôi Chấn Tử nghe rất không thoải mái.
- Người này, thật giống như hứng thú với chuyện mà hắn đã nói lúc trước, một người khiêu chiến tất cả đệ tử thân truyền của Thần Hoàng đảo, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Trong lòng Lôi Chấn Tử không giải thích được.
Lúc này thiếu niên tái nhợt lại dùng chân nguyên truyền âm trao đổi cái gì đó cùng Lôi Kinh Thiên, tiếp theo Lôi Kinh Thiên liền đứng lên, cười nói:
- Dục Hoàng sư thái, Lâm Minh của quý đảo quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, bất quá đã chiến đấu cùng ngũ đại cao thủ của Ngũ Hành Vực ta, hôm nay tựa hồ cũng là nỏ mạnh hết đà a! Không bằng chúng ta ngừng chiến chốc lát, để cho Lâm Minh nghỉ ngơi một chút, kế tiếp cuối cùng chính là luận bàn đệ tử thủ tịch, như thế nào?
- Ừm?
Lông mày Mục Dục Hoàng nhảy lên, người này, chồn chúc tết gà, hắn rốt cuộc đang có tâm tư gì? Thế nhưng chủ động yêu cầu ngừng chiến?
Phải biết rằng, Lâm Minh tiêu hao quá lớn, cho dù Mục Định Sơn cùng Mục Tiểu Thanh hỗ trợ mấy trận, nghỉ ngơi một thời gian ngắn, Lâm Minh cũng không cách nào khôi phục hoàn toàn.
Sau khi Lôi Kinh Thiên nói xong, cũng không đợi Mục Dục Hoàng trả lời tựu vui tươi hớn hở ngồi xuống, Lôi Chấn Tử có chút mê man, thiếu niên tái nhợt này rốt cuộc là ai? Sư phụ tựa hồ vô cùng để ý ý kiến của hắn?
- Người này thần thần bí bí, tựa như một con rắn độc âm lãnh! Sư phụ nói người này là thiên tài cấp thánh hắn tìm được ở một Bắc Phương Vực, nhưng là ta cuối cùng cảm thấy giải thích này quá gượng ép, thiên phú tu luyện của hắn tốt đến lạ thường, đối với các loại công pháp cũng vô cùng rõ, tu vi mới vào Hậu Thiên, cũng đã có thể dễ dàng chiến thắng chính mình! Hơn nữa hắn còn biết một chút bí ẩn của Thiên Diễn đại lục, tỷ như truyền thuyết thánh nữ gì đó...
Người này, tuyệt đối có vấn đề!
Hắn rốt cuộc là ai?
Lôi Chấn Tử có một thời gian ngắn, thậm chí hoài nghi người có sắc mặt tái nhợt này là bị một lão quái vật đoạt xá. Dĩ nhiên, đây là chuyện tình chỉ tồn tại ở trong tiểu thuyết, cũng không biết đoạt xá có tồn tại thật hay không.
Lúc Lôi Chấn Tử suy nghĩ lung tung, Lôi Kinh Thiên đang dùng chân nguyên truyền âm trao đổi cùng thiếu niên tái nhợt:
- Hết thảy cũng tiến hành dựa theo kế hoạch của ngươi, rất thuận lợi.
- Ừm, rất tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.