Hỏa Tinh địa giai trung phẩm trong Thần Hoàng bí cảnh cũng đã không riêng là vấn đề vận khí, mà là cần có đủ thực lực. Nghĩ đến tình cảnh của trận chiến vương giả thế hệ trẻ nửa tháng trước ấy, thực lực Lâm Minh có thể so với cao thủ Tiên Thiên, Mục Định Sơn cũng chỉ có thể cảm khái lắc đầu nói:
- Lâm sư đệ, cũng chính là ngươi thôi. Nếu l ta đụng phải, sợ là có thể toàn thân trở ra là rất không tồi rồi.
Trên thực tế, lần trước tiến vào Thần Hoàng bí cảnh, Mục Định Sơn cũng từng gặp phải cơ duyên lớn. Hắn nhìn thấy Thất Thải Hỏa Diễm quả ở giữa một hồ dung nham. Loại đồ vật này là kỳ dược có thể kéo dài tuổi thọ của võ giả Hỏa hệ.
Tuy rằng hiệu quả gia tăng tu vi có hạn nhưng là nếu như bị những lão quái Toàn Đan, đặc biệt là cường giả phong hoàng kia biết được sợ là sẽ bất chấp mọi thứ để ra giá. Đến lúc đó, Hỏa Tinh, linh dược đẳng cấp cao tùy Mục Định Sơn mở miệng.
Chỉ đáng tiếc, lúc ấy bên cạnh Thất Thải Hỏa Diễm quả thủ hộ một con hung thú cấp sáu đỉnh cấp, Mục Định Sơn không nói hai lời co giò bỏ chạy. Cũng may hắn chạy mau, nếu không tất nhiên chết ở nơi đó rồi.
Tuy rằng trong lòng tiếc, tuy nhiên cũng là hành động bất đắc dĩ. Dù sao loại đồ vật đó với thực lực của Mục Định Sơn căn bản là không chiếm được.
- Đây dường như là Lạc Tinh chi hỏa?
Mục Định Sơn kiến thức rộng rãi, vừa mở miệng gọi ra tên của Hỏa Tinh.
- Ừm, đúng vậy.
Lâm Minh gật gật đầu.
- Lạc Tinh chi hỏa, toàn bộ Thiên Diễn đại lục đều ít đến đáng thương. Lâm sư đệ có thể chiếm được một cái, vận khí quá tốt rồi!
Mục Định Sơn chậc chậc khen ngợi. Hắn cũng không rõ ràng Lạc Tinh chi hỏa này đã biến dị. Vụ nổ khủng bố vào khoảnh khắc vẫn thạch nện xuống đó khiến cho Lạc Tinh chi hỏa hấp thu một cái Hỏa Tinh chưa thành hình, tạo thành biến hóa không biết. Lạc Tinh chi hỏa vốn đã ít, Lạc Tinh chi hỏa ở loại tình huống này lại càng là có một không hai thế gian.
Nghe thấy cái tên Lạc Tinh chi hỏa, đệ tử chung quanh lại một phen tán thưởng, trong lời nói ý tứ hâm mộ hết sức rõ ràng.
Loại đồ vật Hỏa Tinh này, hấp thu một cái chẳng những có thể đề cao sức chiến đấu, hơn nữa có thể đề cao tu vi. Với thực lực và thiên phú của Lâm Minh, sợ là không mất bao lâu là có thể hấp thu Hỏa Tinh này, tu vi nói không chừng sẽ còn đột phá nữa. Đến lúc đó, ai còn có thể là đối thủ của Lâm Minh.
- Được rồi, còn có nửa canh giờ Cổ Phượng đại điện sẽ mở ra, đến lúc đó sẽ xuất hiện mười sáu cái bệ ngọc. Mỗi người tùy tiện chọn một cái tiến vào Cổ Phượng đại điện. Hiện tại mọi người tận dụng thời gian nghỉ ngơi. Phải điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất khi Cổ Phượng đại điện mở ra, ta không hy vọng bất kỳ ai trong các ngươi ngã xuống. Đây cũng là nhiệm vụ màhưởng môn sư tôn giao cho ta!
Giọng của Mục Định Sơn trở nên nghiêm túc. Mấy đệ tử lúc trước tiến vào bên rìa hoang dã Thần Hoàng bí cảnh ngã xuống còn không tính là gì, mười sáu đệ tử tinh anh ở đây, tùy tiện chết một người, Thần Hoàng đảo đều sẽ rất là đau lòng. Sau khi tiến vào Cổ Phượng đại điện, Mục Định Sơn không có khả năng bảo hộ bọn họ, chỉ có thể dặn đi dặn lại.
- Mục sư huynh, trong Cổ Phượng đại điện này có cái gì hả?
Một thanh niên lần đầu tiến vào Cổ Phượng đại điện hỏi, hắn là lần đầu tiến vào Thần Hoàng bí cảnh.
- Mỗi người tiến vào Cổ Phượng đại điện gặp phải đều không giống nhau. Cổ Phượng đại điện này là nơi thượng cổ Phượng tộc dùng để lịch lãm khảo nghiệm tộc nhân thế hệ trẻ. Đến lúc đó, sẽ căn cứ huyết mạch, thiên phú đưa ra độ khó thí luyện tương ứng. Quá trình thí luyện có khả năng tử vong. Đến lúc đó, không nên cậy mạnh, nên từ bỏ thì từ bỏ.
Mục Định Sơn nói đến đây, còn đặc biệt nhìn Lâm Minh một cái:
- Lâm sư đệ, đừng thể hiện, chưởng môn sư tôn, hai phen ba bận nhắc đến ngươi, thánh nữ điện hạ cũng ôm kỳ vọng cao đối với ngươi. Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta cũng không có mặt mũi trở về.
Lâm Minh thực lực tuy mạnh nhưng độ khó thí luyện là xem thiên phú. Thực lực mạnh, vô dụng.
Ngược lại là thiên phú huyết mạch, Lâm Minh hơi kém một chút. Tuy rằng hấp thu tinh huyết Chu Tước nhưng so với Mục Thiên Vũ, Mục Băng vẫn còn chênh lệch rất nhiều.
- Mục sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ bình yên trở về.
Lâm Minh một hai năm nay trải qua nguy cơ sinh tử cũng không ít. So ra, Cổ Phượng đại điện này xem như là địa phương an toàn.
- Đúng rồi Mục sư huynh, bích họa và phù điêu trong đại điện này, ngươi có hiểu biết gì không?
Lâm Minh chỉ vào vách tường và cột. Hắn luôn cảm thấy, những bích họa và phù điêu này dường như là ghi lại chuyện lớn long trời lở đất nào đó thời thượng cổ.
- Ồ, ngươi nói những cái này... Lần trước khi tới đây, ta cũng từng ra mắt, trở về hỏiua chưởng môn sư tôn. Sư tôn chỉ nói đây là tình cảnh thời đại thượng cổ, cụ thể là những người nào, thậm chí người trên bích họa có phải của Thiên Diễn đại lục hay không, lão nhân gia ngài cũng hoàn toàn không biết, chỉ có thể đưa ra một số suy đoán mơ hồ.
Câu trả lời của Mục Định Sơn cũng không ra ngoài dự kiến của Lâm Minh. Cổ Phượng đại điện này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, mà lịch sử của Thần Hoàng đảo chỉ vẻn vẹn ba ngàn năm. Sự tình ghi lại trên những bích họa này, Thần Hoàng đảo hơn phân nửa là không rõ ràng.
Lịch sử thật sự quá dài, Thần Vực dường như đã tồn tại vạn vạn năm, Thiên Diễn đại lục cũng không biết đã tồn tại bao lâu. Trên điển tịch cũng chỉ vẻn vẹn ghi lại lịch sử mấy vạn năm, những thứ lâu hơn nữa về trước đều đã mai một trong dòng sông thời gian, không thể tìm tòi. Nói không chừng, giới võ học của Thiên Diễn đại lục từng trải qua mấy lần hủy diệt trùng kiến cũng không biết chắc.
Lâm Minh lắc đầu, không nghĩ nữa. Muốn đi thăm dò những chuyện này, sợ là cũng chỉ có thể chờ đến mình có đủ thực lực mới có cơ hội. Dù sao những thánh địa truyền thừa lâu dài kia sẽ có ghi lại có liên quan những thứ này.
- Tốt lắm, mọi người bắt đầu ngồi xuống điều tức, đan dược không đủ, nói với ta.
Mục Định Sơn nói với mọi người.
Trước khi tiến vào Thần Hoàng bí cảnh, mỗi người đều mang theo đủ đan dược, nhưng không bài trừ tình huống có người trải qua nhiều hiểm cảnh, dùng hết đan dược.
Mười sáu người cùng nhau bắt đầu ngồi xuống điều tức. Lâm Minh tiêu hao cũng không lớn, tuy nhiên vẫn tiến vào Không Linh võ ý, bù đủ một chút nguyên khí thiếu hụt. Đồng thời tiến vào trạng thái không minh, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.
Cứ như vậy, non nửa canh giờ trôi qua, mặt đất Cổ Phượng đại điện hơi hơi chấn động. Lâm Minh mở mắt, thời gian tiến vào Cổ Phượng đại điện rốt cuộc tới rồi!
Ca ca ca!!!
Theo tiếng cơ quan chuyển động, mặt đất giữa đại điện chậm rãi nhô lên, hình thành một tế đàn thật lớn đường kính mấy chục trượng. Vòng ngoài tế đàn theo thứ tự dâng lên những bệ ngọc trong suốt. Đếm qua, vừa đủ mười sáu cái.
- Tốt rồi, mọi người lên đi, tùy tiện chọn một cái bệ ngọc.
Mục Định Sơn nói xong, dẫn đầu đi lên tế đàn, chọnbệ ngọc, đứng vào phía trước.
Lâm Minh cũng làm theo lời, mười sáu bệ ngọc, hình dạng giống nhau, tuy nhiên cũng có khác biệt rất nhỏ. Hoa văn khắc trên mỗi bệ ngọc vô cùng giống nhau, đó dường như là trận phù thần bí nào đó. Mặt trên bệ ngọc có một cái hốc, xem hình dạng vừa khéo có thể bỏ vào chìa khóa tiến vào Cổ Phượng đại điện.
Lâm Minh thuận tay lấy ngọc bài trong Tu Di giới ra.
- Nhỏ máu vào trong ngọc bài, để vào trong hốc là có thể mở thí luyện. Thí luyện mỗi người đều không giống nhau, các vị, chúng ta tạm biệt ở đây, hy vọng sau bảy ngày có thể nhìn thấy mọi người đều bình yên trở về!
Mục Định Sơn nói xong, tự cắt ngón tay, nhỏ máu vào trong ngọc bài, ngọc bài thoáng cái biến thành màu đỏ. Mục Định Sơn đem ngọc bài để vào trong bệ ngọc. Theo một luồng sáng đỏ lóe lên, Mục Định Sơn trong nháy mắt biến mất.
Hào quang trên tế đàn theo thứ tự sáng lên, đệ tử Chu Tước phân tông là ánh sáng đỏ, Thanh Loan phân tông là ánh lam. Rất nhanh, mười sáu đệ tử liền không còn lại mấy người.
Lâm Minh cũng nhỏ máu lên ngọc bài của mình, để vào trong hốc. Ngay sau đó, hắn cảm giác mình bị một luồng hào quang ấm áp bao phủ, không gian theo đó trở nên vặn vẹo. Qua thời gian chừng mười mấy hô hấp, hắn bị truyền tống vào trong một không gian hoàn toàn khép kín.
Không gian u ám, với thị lực của Lâm Minh có thể loáng thoáng nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh. Không gian chỉ cỡ chục trượng, trên vách tường như trước khắc các loại phù điêu, đủ loại thánh thú, nhân loại, ác ma...
Có một số giống tế lễ, có một số giống chiến tranh.
Phừng!
Một ngọn lửa trống rỗng sáng lên trong không gian u ám, Hỏa nguyên khí trong không gian nhanh chóng tụ lại chỗ ngọn lửa này, hình thành vô số điểm sáng màu đỏ. Giây lát sau, điểm sáng này ngưng tụ thành hình người, tiếp đó trở nên ngưng thực, biến thành một người áo đỏ. Dung mạo mơ hồ, hình thể xấp xỉ Lâm Minh, tu vi Ngưng Mạch đỉnh phong, vũ khí trong tay cũng là thương.
Vù!
Người áo đỏ một thương đâm tới Lâm Minh.
- Đây là khảo nghiệm lúc ban đầu?
Lâm Minh không chút hoang mang giơ thương đánh trả. Tu vi đối phương bằng cảnh giới của hắn, tuy nhiên thực lực lại kém xa.
Gạt chiêu đâm thẳng của đối phương ra, Lâm Minh một thương đâm vào ngực người áo đỏ.
Bùng!
Người áo đỏ hóa thành điểm sáng tiêu tán, nhưng chỉ thời gian mấy hơi thở, những điểm sáng tiêu tán kia lại lần nữa ngưng tụ, lại hóa thành một người áo đỏ. Dung mạo vẫn mơ hồ, vũ khí vẫn là thương, chỉ là tu vi đạt tới nửa bước Hậu Thiên.
Một thương đâm ngang!
- Quá yếu!
Lâm Minh ra tay không chút do dự, ngay cả chiêu thức đều lười biếng. Tử Huyễn thương như rắn độc ra khỏi hang, một thương đâm vào ngực người áo đỏ.
Bùng!
Người áo đỏ thứ hai tiêu tán, ngay sau đó lại là một người áo đỏ mới xuất hiện. Dung mạo, hình thể, vũ khí không đổi chút nào, chỉ là tu vi lại đề cao một cảnh giới, trở thành Hậu Thiên sơ kỳ.
- Đây là muốn thí nghiệm cực hạn của ta?
Khóe miệng Lâm Minh nhếch lên một độ cong. Thực lực những người này theo thứ tự tăng cường, tiếp theo chắc sẽ là Hậu Thiên trung kỳ. Thực lực những võ giả áo đỏ này đại khái có thể tương đương cấp bậc Trương Ngạn Triệu, Huyễn Tiểu Điệp, so với Cầm Vô Tâm, Khương Lan Kiếm thì kém không ít. So với Lâm Minh lại càng kém xa.
Chân nguyên thoáng đề cao một bậc, Lâm Minh như trước một thương xử lý đối phương!
***
Lúc này, trong mười lăm mật thất khác, một màn đồng dạng cũng đang trình diễn. Mục Định Sơn mất không ít sức lực rốt cuộc xử lý một võ giả Hậu Thiên đỉnh phong. Nhưng ngay sau đó, điểm sáng màu đỏ tiêu tán lại ngưng tụ thành một võ giả nửa bước Tiên Thiên.
Mục Định Sơn lập tức cười khổ không thôi. Tu vi hắn chỉ là Hậu Thiên sơ kỳ đỉnh phong, thực lực người áo đỏ đại khái có thể tương đương cấp bậc đệ tử thân truyền của tông môn tam phẩm. Chiến đấu cùng cấp, hắn tự nhiên có thể thoải mái đối phó. Nhưng mà liên tục vượt cấp khiêu chiến, hắn đã không chống nổi.
Một đệ tử thân truyền tông môn tam phẩm nửa bước Tiên Thiên, Mục Định Sơn tự nhận là thua nhiều thắng ít.
Mục Định Sơn vẫn xem như là thành tích tốt, mười mấy đệ tử khác, đại đa số đã thất bại. Bọn họ khiêu chiến đến Hậu Thiên hậu kỳ, Hậu Thiên đỉnh phong là không kiên trì thêm được nữa.
Sau khi khiêu chiến thất bại, những võ giả này đều bị truyền tống vào thông đạo thí luyện, bắt đầu đối ứng với thí luyện thiên phú của bọn họ...