Tần Hạnh Hiên mày liễu dựng thẳng, nàng cắn răng, ngực kịch liệt phập phồng, nắm tay siết chặt, nhưng vẫn không đánh ra.
Nàng rõ ràng, thực lực của mình không bằng đối phương, thế lực càng không bằng đối phương, nàng có năng lực gì đây? Chỉ có thể nhịn!
Âu Hùng thương hại nhìn Tần Hạnh Hiên:
- Sao, ngươi cảm thấy ta làm nhục ngươi? Hợp Hoan tông nhiều nữ đệ tử như vậy, không thiếu một người như ngươi! Ngươi tự cho là thanh cao, vậy chờ đi chết đi!
Âu Hùng nói xong, cười lạnh một tiếng rời khỏi đại điện.
Một mình Tần Hạnh Hiên đứng thừ người, ngón tay hơi run rẩy, nếu u Dương Bác Duyên đối phó gia gia nàng, vậy căn bản là chuyện dễ dàng! Căn bản không cần Âu Dương Bác Duyên ra tay, chỉ cần hắn phái ra một đồ đệ, trợ giúp Dương Chấn, tùy ý bịa đặt một cái tội danh mưu phản, Tần gia lớn nhỏ một đêm đều bị diệt tuyệt!
Người duy nhất Tần Hạnh Hiên có thể cậy vào, chỉ có Cầm Tử Nha, nàng run rẩy từ trong Tu Di giới lấy ra một cái Truyền Âm phù khoảng cách xa, bắt đầu truyền âm...
...
Ở bên ngoài mấy trăm dặm, Cầm Tử Nha ngồi ở trên bờ cát, ngón tay đặt trên cầm dài, một ánh lửa chậm rãi tiêu tán trước mặt.
Cầm Tử Nha thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu:
- Lúc Lâm Minh còn sống, không người nào dám bắt nạt, hiện giờ Lâm Minh đã chết, tất những huy hoàng của hắn cũng biến mất... Âu Dương Bác Duyên yên lặng mấy tháng, ta còn tưởng rằng hắn sẽ từ bỏ, họa không kịp người nhà, không nghĩ tới, hắn bắt đầu trả thù, Lâm Minh có ơn với ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, mang ơn người khác, sóng lớn không ngại, nếu không Cầm tâm của ta không còn, đáng tiếc ta vừa mới tấn chức trưởng lão, thực lực mạnh, thế lực có hạn. Muốn chống lại Âu Dương Bác Duyên căn bản không có khả năng, trừ phi cầu cứu.
- Người có giao thiệp với Lâm Minh, có thực lực mạnh nhất có thể giúp ta cũng chỉ có Mục Thiên Vũ, nếu nàng vì Tần Hạnh Hiên mà xuất đầu, chỉ cần một câu, có thể bảo vệ Tần gia, Lâm gia bình an trăm năm!
Mục Thiên Vũ tương lai sẽ là người thống trị Thần Hoàng đảo, nàng nói một câu, có cho Âu Dương Bác Duyên mượn một trăm lá gan, hắn cũng không dám đối phó Tần Hạnh Hiên.
Chỉ là, Mục Thiên Vũ sẽ hỗ trợ sao?
Cầm Tử Nha gặp cũng chưa gặp qua Mục Thiên Vũ, chỉ là nghe nói nàng với Lâm Minh có quan hệ khăng khít, đến tột cùng Mục Thiên Vũ là người như thế nào, Cầm Tử Nha hoàn toàn không rõ lắm.
- Còn nước còn tát. Nếu Mục Thiên Vũ không chịu hỗ trợ, ta cũng chỉ có thể tìm cách khác.
Cầm Tử Nha nghĩ như vậy, viết một phong thư, gửi tới Mục Thiên Vũ Thần Hoàng đảo.
Bởi vì lúc này Nam Hải chiến sự bùng nổ, Thất Huyền cốc là minh hữu của Thần Hoàng đảo, hai bên thường lui tới, truyền tống so với truyền âm phủ, đương nhiên truyền tống tiêu hao Chân Nguyên thạch nhiều hơn một ít.
Cầm Tử Nha ở ngay chiến trường Nam Hải, tìm được một truyền tống trận truyền tin của Thất Huyền cốc. Khởi động trận pháp đem thư tín gửi đi.
Nam Hải diện tích bao la bát ngát, hòn đảo Cầm Tử Nha ngồi cách hòn đảo chỗ Mục Thiên Vũ bốn năm vạn dặm, một phong thơ, phải qua nhiều vòng, qua ba ngày mới tới được hòn đảo chỗ Mục Thiên Vũ.
Chỗ thu tin, có một đệ tử chuyên môn phụ trách thu thập thư tín phân loại, xử lý từng nhóm.
- Hả? Là tin gửi tới Thiên Vũ điện hạ? Trưởng lão Cầm Tử Nha của Thất Huyền cốc? Một tiểu trưởng lão tông môn tam phẩm lại truyền tin cho thánh nữ chúng ta?
Với thân phận Mục Thiên Vũ, cũng không phải ai cũng đủ tư cách truyền tin cho nàng.
- Đúng rồi, Thất Huyền cốc hình như là môn phái xuất thân của Lâm Minh a...
Vẻ mặt tên đệ tử kia không ngừng biến đổi.
Tam trưởng lão vì thúc đẩy hôn sự Mục Thiên Vũ và Mục Thanh Thư, an bài Mục Thiên Vũ ở hòn đảo mình quản hạt. Người nơi này, tự nhiên toàn bộ cũng là người của tam trưởng lão, Mục Thanh Thư tính là chủ tử của bọn hắn, có chuyện gì, đầu tiên bọn họ phải bẩm báo cho Mục Thanh Thư.
Đệ tử trên đảo gần như đều biết tỉ mỉ quan hệ ba người Mục Thanh Thư, Mục Thiên Vũ và Lâm Minh, cũng biết nhiều ngày nay, tâm tình Mục Thanh Thư rất không tốt, phong thư này đến từ Thất Huyền cốc, từng là môn phái của Lâm Minh, nếu là vậy thì không bình thường rồi.
Nghĩ đi rồi nghĩ lại, tên đệ tử kia Truyền Âm phù cho Mục Thanh Thư:
- Mục sư huynh, có một trưởng lão Thất Huyền cốc truyền tin cho Thiên Vũ điện hạ.
Mục Thanh Thư sau khi thu được Truyền Âm phù nhíu nhíu mày, trưởng lão Thất Huyền cốc? Có thể có liên quan tới Lâm Minh không?
- Đem thư cho ta trước!
Mục Thanh Thư rất không vui nói.
- Vâng!
Chỉ một lát sau, thư được đưa tới, Mục Thanh Thư không khách khí xé thư ra, tuy rằng thư này bị dán, nhưng nếu dán trở lạ, vẻ ngoài nhìn không ra, nhưng nếu như là chuyện không gấp, đưa cho Mục Thiên Vũ cũng không sao.
Mục Thanh Thư vừa mở thư ra đọc, lập tức liền nổi giận:
- Lâm Minh? Quả nhiên là liên quan tới hắn, đã chết rồi còn như âm hồn không tiêu tan!
- Hả... Đây là...
Mục Thanh Thư tiếp tục đọc, cũng không tiếp tục tức giận, đọc đọc, hắn từ giận chuyển thành mỉm cười:
- Ha ha, thì ra là chuyện vui vẻ bậc này, Lâm Minh đã chết, cừu gia lúc trước tìm tới cửa trả thù! Tần Hạnh Hiên này là ai? Theo ý tứ trong thư, cô gái này và Lâm Minh quan hệ không cạn nha! Có ý tứ, có ý tứ, lại còn liên lụy tới Lâm gia, chuyện tốt như vậy, nếu không diễn ra thực sự khiến người ta buồn.
Khóe miệng Mục Thanh Thư hiện lên vẻ cười dữ tợn, hắn rất thích xem một tuồng kịch, mà đám người Tần Hạnh Hiên trong mắt hắn chính là đám diễn viên.
- Không tồi, biết ta tâm tình không tốt, lại diễn trò cho ta xem, chỉ mong các ngươi diễn thảm một chút, thật một chút, bằng không rất không còn ý nghĩa.
Mục Thanh Thư duỗi duỗi ngón tay ra, một ngọn lửa phụt ra, một phong thơ lập tức bị cháy thành tro bụi.
- Biểu muội vội vàng như vậy, chuyện nhỏ như vậy không cần quấy rầy nàng, miễn cho nàng lại xúc cảnh sinh tình, nhớ đến tên âm hồn bất tán kia, đó là chuyện rất không tốt nha, biểu muội à biểu muội, ngươi cứ ngoan ngoãn làm phu nhân của ta, đem thân hình động lòng người và nguyên âm khí quý giá dâng cho ta đi, nếu ngươi toàn tâm toàn ý hầu hạ ta, tất nhiên ta cũng sẽ đối tốt với ngươi, cho ngươi dục tiên dục tử, ha ha ha.
Mục Thanh Thư đắc ý cười, một hơi thổi tan tro bụi, rốt cuộc hắn cũng trả thù được Lâm Minh một lần, điều này làm cho hắn cảm giác tâm tình vô cùng thư sướng.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Nhoáng một cái thời gian đã qua một tháng, cách thời điểm Lâm Minh tiến vào Thần Hoàng bí cảnh mười tháng ròng.
Ngày hôm nay, thái tử Dương Chấn chính thức đăng cơ!
Thì ra hoàng đế cũ của Thiên Vận quốc cáo bệnh, ẩn cư hậu cung, thái tử Dương Lâm bị giam lỏng ở Thiên Vận thành, không được ra ngoài.
Đại điển đăng cơ diễn ra liên tục bảy ngày, một mình Dương Lâm ngồi trong cung điện, một mình tự uống tự rót, bên ngoài vài bước là thủ vệ võ trang hạng nặng, Dương Lâm ngay cả nửa bước cũng không thể ra khỏi phòng.
Bên ngoài tiếng kèn tấu đại điển đăng cơ, Dương Lâm cười chua xót. Uống một ngụm rượu, lại rót một chén rượu, đổ xuống mặt đất.
- Lâm huynh đệ, xem ra ta không còn mấy ngày sẽ đi Hoàng Tuyền lộ gặp ngươi...
Dương Lâm thở dài một tiếng, Dương Chấn đăng cơ. Hắn hoặc là bị giết, hoặc là bị giam lỏng mãi mãi, bất kể loại nào, với hắn mà nói đều giống nhau, hơn nữa muội muội hắn, mẫu thân hắn, đều rơi vào kết cục thê thảm.
...
Sau khi Cầm Tử Nha truyền tin, bắt đầu chờ đợi, chờ đến chờ đi, thời gian mười ngày mà vẫn bặt vô âm tín.
Cầm Tử Nha sợ chiến trường chiến cuộc phức tạp, thư truyền ra phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mười ngày sau hắn lại gửi phong thư thứ hai, nhưng mà vẫn như trâu đất xuống biển!
Bây giờ đã qua một tháng, Cầm Tử Nha đã buông tha, mười ngày trước, Tần Hạnh Hiên đã tiếp nhận lệnh điều đi rồi, chuyển tới chiến trường ngoại hải, nàng không thể không làm vậy, mạng Tần gia nàng đều nắm trong tay Dương Chấn!
Binh quyền giới thế tục, đối với võ giả có lực lượng tuyệt đối mà nói, chỉ là một chuyện cười, Tần Tiêu ở Thiên Vận quốc là loại anh hùng cỡ nào, nhưng mà ở trong mắt tân phủ chủ Âu Dương Lâm Thất Huyền võ phủ cũng chỉ giống như sơn dương đợi bị làm thịt mà thôi!
Nhìn sóng biển mênh mông, Cầm Tử Nha bùi ngùi thở dài:
- Người chết như đèn tắt, hai phong thư của ta bị chìm xuống đáy biển, chỉ sợ Mục Thiên Vũ cũng không thèm để ý gia quyến một người bị chết, huống chi thân phận Tần Hạnh Hiên trong mắt Mục Thiên Vũ chưa chắc đã là gì...
Cầm Tử Nha cười khổ trong lòng, kỳ thật hắn cũng muốn đi qua, nhưng thư của hắn căn bản không có tư cách gửi tới tay Mục Thiên Vũ, vậy thì bất kể loại nào đối với hắn mà nói cũng không có gì khác nhau, ngay cả thư cũng không gửi tới được, cho dù Cầm Tử Nha tự mình đi Thần Hoàng đảo một chuyến, cũng không có khả năng gặp được Mục Thiên Vũ, việc này chẳng khác nào bình dân đi bái kiến một vị công chúa, căn bản không có phương pháp.
- Hạnh Hiên, sự việc tới mức này, ta cũng chỉ có thể tận lực bảo toàn người nhà của ngươi, chiến trường ngoại hải tuy rằng hung hiểm vạn phần, nhưng cũng không phải có đi mà không về, mong rằng ngươi ở ngoại hải có thể kiên trì được tới khi chiến tranh kết thúc...
Cầm Tử Nha lắc lắc đầu tự giễu, muốn trách chỉ có thể trách hắn thực lực, bối cảnh quá yếu, hắn lẻ loi một mình, năm đó chỉ là một tên Cầm sư, được Thất Huyền cốc thu lưu, ban thưởng tính cầm, hắn căn bản không thể so được với Âu Dương Bác Duyên có cả gia tộc Âu Dương Thất Huyền cốc đứng phía sau ủng hộ.
Hắn biết rõ, nếu Tần Hạnh Hiên chém giết ở chiến trường ngoại hải, với tu vi vừa mới đột phá Ngưng Mạch kỳ có thể sống sót tới khi chiến tranh chấm dứt là chuyện rất khó...
...
Ở trong Thần Hoàng bí cảnh, trên bình nguyên mờ mịt màu đỏ, một đầu cốt long toàn thân đỏ thẫm khủng bố phóng lên cao, toàn bộ mặt đất dường như đều bị xới lên, dưới vụ nổ bị hóa thành tro bụi.
Tà Thần Lôi Linh phối hợp Lôi Hỏa Sát Lạc Tinh chi hỏa, uy lực mạnh tới long trời lở đất!
Lâm Minh dùng Tử Huyễn thương chống đỡ thân thể, nửa quỳ trên mặt đất, thở hổn hà hổn hển, hắn một đường chém giết, bây giờ đã không còn con rối nham thạch nào nữa rồi, lượng lớn hài cốt hung thú chất đống, tạo thành cốt long khổng lồ giống như vừa rồi.
Cốt long này phòng ngự quá mạnh mẽ, Lâm Minh đánh rất lâu rốt cuộc phải phát ra trạng thái Lôi Hỏa Sát, trực tiếp đánh nó thành tro bụi.
Mặc dù bây giờ tu vi của Lâm Minh đã đạt tới Hậu Thiên trung kỳ, một chiêu trạng thái Lôi Hỏa Sát mạnh nhất vẫn tiêu hao năm thành chân nguyên như trước.
- Theo thời gian đẳng cấp Hỏa Tinh Lôi Linh tăng lên, Lôi Hỏa Sát tiêu hao cũng càng ngày càng khủng bố, tu vi của ta đã đạt tới Hậu Thiên trung kỳ đỉnh phong, Tôi Tủy cũng hoàn thành sáu thành, giờ chỉ còn lại một viên Ma Tâm Toái Tinh cuối cùng!
Sau khi đột phá Hậu Thiên kỳ, nhân cơ hội cơ sở vững chắc, tu vi Lâm Minh tăng tiến vùn vụt, thời gian nửa năm, từ Hậu Thiên sơ kỳ đến Hậu Thiên trung kỳ đỉnh phong, cách Hậu Thiên hậu kỳ chỉ còn một bước.
Lâm Minh nắm chặt Ma Tâm Toái Tinh trong tay:
- Ăn viên Ma Tâm Toái Tinh cuối cùng này, gần như có thể đột phá, Tôi Tủy của ta cũng sẽ đạt tới sáu thành rưỡi, cảnh giới Tôi Tủy sáu thành rưỡi, không biết khi chiến đấu sẽ đạt được hiệu quả gì?
Lâm Minh đang muốn ăn Ma Tâm Toái Tinh, đột nhiên không gian trước mặt vặn vẹo một cái.
- Hả? Điện Linh?
Lâm Minh nhìn đoàn quang ảnh màu trắng trước mặt, Điện Linh từ lúc thí luyện đã ngủ say, rốt cuộc lại lần nữa xuất hiện...