Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 416: Cảm giác không mất đi, thật là tốt!




Nguồn bị nhảy chương, nội dung vẫn liền mạch.
Chương 416: Cảm Giác Không Mất Đi, Thật Là Tốt!
Âu Hùng đã chết, chết trong đau đớn, bởi vì hắn tu vi có chút cao, nên Diệt Huyết Tà Lôi cũng không giết chết hắn ngay, nhưng lại làm cho hắn càng thêm đau đớn, cuối cùng hắn vẫn rơi vào kết cục biến thành thây khô.
Ba luồng Diệt Huyết Tà Lôi gào thét bay về trên tay Lâm Minh, dung nhập vào trong Lôi Linh Diệt Huyết Tà Lôi.
Cầm Diêu nuốt một ngụm nước miếng, phương pháp giết người này làm cho da đầu nàng run lên, thật sự không giống như điều mà chính đạo thường làm.
Lâm Minh quay đầu nhìn lại, Cầm Diêu hoảng sợ, trong lúc vô tình, tay nàng đã thấm đẫm mồ hôi.
- Cảm ơn ngươi.
Lâm Minh nói, lúc đó, cảnh tượng Cầm Diêu cứu Tần Hạnh Hiên đã được Lâm Minh thấy tận mắt, có thể tưởng tượng được, Cầm Diêu tất nhiên đã chiếu cố Tần Hạnh Hiên rất nhiều lần rồi, nếu không thì với trạng thái khi đó của Tần Hạnh Hiên, căn bản không có khả năng cầm cự được trong đàn Huyết Ma cho tới khi mình đến.
- Cái này cho ngươi.
Lâm Minh lấy từ trong Tu Di giới ra hai bình đan dược.
Lúc trước, Lâm Minh cầm đi Tu Di giới của Nam Hải Ma Vực thánh tử Lôi Mộ Bạch, trong đó ngoài phỏng chế phẩm Đại Hoang huyết kích, ngọc giản công pháp Thượng Cổ ma quyển ra, còn có rất nhiều đan dược, bảo khí quý giá, trong đó có một số đan dược còn giá trị cao hơn cả Nhập Thiên đan.
Lâm Minh cũng không có keo kiệt, trực tiếp lấy ra một bình Tạo Hóa đan cùng một bình Địa Linh đan, đây là linh đan cho võ giả Tiên Thiên và võ giả Hậu Thiên sử dụng, hai loại đan dược này đều dùng để củng cố tu vi, bồi luyện chân nguyên trong cơ thể.
Cái gọi là “cố bản bứ nguyên”, kỳ thật chính là củng cố căn cơ, căn cơ của Lâm Minh từ lúc hắn đột phá cảnh giới thì cũng đã vững chắc đến cực hạn, cho nên hai bình đan dược này cũng không có hiệu quả gì lớn với hắn nữa.
Đan dược có thể củng cố căn cơ, giá cả còn cao hơn đan dược gia tăng tu vi rất nhiều lần. Mỗi hai viên Địa Linh đan tương đương với một viên Nhập Thiên đan, mà mỗi một viên Tạo Hóa đan thì thậm chí còn cao hơn Nhập Thiên đan một chút!
Lâm Minh đưa ra tận tám viên Địa Linh đan và ba viên Tạo Hóa đan.
Cầm Diêu nhận lấy bình đan dược, ngửi được dược hương trong đó, lập tức hoàn toàn dại ra:
- Đây là... Địa Linh đan?
Cầm Diêu cũng biết tới Địa Linh đan, loại đan dược này đối với nàng mà nói thì gần như là đan dược trong truyền thuyết, trong Thất Huyền cốc thì cũng chỉ có tông môn thủ tịch đệ tử, ví dụ như Khương Bạc Vân, Cầm Vô Tâm thì mới có thể nhận được hai viên Địa Linh đan để cố bản bồi nguyên khi vừa mới bước vào Hậu Thiên.
Mà Lâm Minh vừa ra tay đã là tám viên!
Mỗi hai viên Địa Linh đan thì chính là một viên Nhập Thiên đan a!
Đối với võ giả Thất Huyền cốc mà nói, đan dược đắt đỏ này đều làm cho người ta phải líu lưỡi, làm sao nỡ ăn đây?
Có Địa Linh đan, còn không bằng dùng để đổi lấy Nhập Thiên an, nên biết rằng hiệu quả của Địa Linh đan mặc dù tốt, nhưng hiệu quả của nó thì chỉ cần chăm chỉ lâu ngày cố gắng, thì cũng có thể đạt tới được.
Nhưng Nhập Thiên đan lại không giống, không có Nhập Thiên đan, có cố gắng như thế nào đi nữa thì cũng không thể đạt tới Tiên Thiên được.
Cho nên Địa Linh đan đối với đệ tử Thất Huyền cốc mà nói, chính là thứ mỹ vị trân phẩm, giống như thịt hung thú đối với bần dân vậy, bần dân ngay cả bánh bao cũng không có mà ăn, làm gì nói tới thịt hung thú đây, thà rằng dùng nó để đổi lấy mấy gói bột mỳ thì còn thực tế hơn.
- Ta...
Cầm Diêu cũng không biết nên nói gì cho tốt, Địa Linh đan thì nàng biết, nhưng Tạo Hóa đan thì nàng lại chưa từng thấy qua, nhưng chỉ cần nhìn vào nguyên khí thiên địa nồng đậm ngưng tụ trong Tạo Hóa đan, thì cũng có thể đoán được đây chắc chắn là đan dược còn quý giá hơn cả Địa Linh đan.
Kỳ thật nàng rất muốn một vài viên Nhập Thiên đan là đã đủ rồi. Lúc trước nàng liều chết đến Huyết Sát đảo, chính là để kiếm đủ Chân Nguyên thạch trung phẩm về đổi lấy Nhập Thiên đan, về phần những Địa Linh đan và thứ này, thì hoàn toàn là xa xỉ phẩm đối với nàng.
Lâm Minh đoán được ý nghĩ của Cầm Diêu, cười nói:
- Địa Linh đan là để cho ngươi dùng, chân nguyên trong cơ thể ngươi rất hỗn độn, căn cơ bất ổn, nếu không thì tại sao chỉ mấy con địa giai Huyết Ma cũng không đối phó được như vậy, với trạng thái của ngươi, rất khó trùng kích Tiên Thiên, có Địa Linh đan để cố bản bồi nguyên, cơ hội sẽ lớn hơn nhiều, về phần viên Tạo Hóa đan này thì có thể dùng để đổi lấy Nhập Thiên đan, ba viên Tạo Hóa đan ít nhất cũng có thể đổi được ba viên Nhập Thiên đan, khi căn cơ của ngươi vững chắc, thì chỉ cần hai, ba viên Nhập Thiên đan cũng đã đủ để ngươi trùng kích Tiên Thiên rồi!
Ba viên Tạo Hóa đan đổi lấy ba viên Nhập Thiên đan ư?
Cầm Diêu ngây người.
Lúc này, Cầm Tử Nha cười nói:
- Cầm Diêu, Tạo Hóa đan này là thứ mà võ giả Tiên Thiên dùng, giá trị của nó quả thật hơn cả Nhập Thiên đan, ta có thể hỏi tông chủ để đổi giúp ngươi, tông môn trưởng lão của Thất Huyền cốc chắc là rất vui khi làm cuộc mua bán này.
Cầm Tử Nha là Cầm tông trưởng lão, để hắn tới đổi thì không sợ bị thua thiệt, cũng càng an toàn hơn, Cầm Tử Nha không có Nhập Thiên đan, nếu không thì hắn cũng rất vui mừng đổi lấy, dù sao Nhập Thiên đan cũng vô dụng với võ giả Tiên Thiên, mà Tạo Hóa đan thì lại có thể dùng để cố bản bồi nguyên.
Cầm Diêu kích động tới mức không biết nói gì cho phải, nàng khẽ ôm lấy ngực, hô hấp trở nên dồn dập, tất cả mọi chuyện lúc này dường như là một giấc mơ!
Cảnh giới Tiên Thiên a! Mình đã hạ quyết tâm, không tiếc hy sinh tính mạng để cố gắng cả đời, nhưng mục tiêu này lại được hoàn thành chỉ trong nháy mắt!
Nhìn bộ dáng vô cùng kích động của Cầm Diêu, Lâm Minh không kìm được cảm khái, hắn hiểu rất rõ suy nghĩ của Cầm Diêu, lúc trước tại Thiên Vận quốc, rất nhiều võ giả cả đời chỉ có một mục tiêu là đặt chân vào cảnh giới Ngưng Mạch mà thôi, võ giả Tiên Thiên đối với bọn họ mà nói cũng giống như thần tiên vậy.
Nhưng hiện tại, chỉ hai bình đan dược đã có thể tạo ra một võ giả Tiên Thiên, hoàn thành nguyện vọng cả đời của đệ tử một tông môn tam phẩm.
Chỉ có thể nói, thế giới này chênh lệch quá lớn, chúng sinh giống như con kiến, mà một vài kẻ tự mình cảm thấy cao quý, thì cũng chỉ là một con kiến to hơn một chút mà thôi.
Con đường mà mình phải đi còn rất dài!
- Cầm Diêu, tin tức ta còn sống thì không nên nói cho bất kỳ kẻ nào.
- Ta... Ta biết.
Cầm Diêu ra sức gật đầu, tuy rằng nàng cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng thanh âm vẫn có chút run rẩy.
Lâm Minh khẽ cười, cúi xuống bế Tần Hạnh Hiên đang ngủ say lên.
Tạm thời áp chế sát ý nồng đậm trong lòng, Lâm Minh tìm một chỗ yên tĩnh trên Huyết Sát đảo, dùng cỏ khô và quần áo để lót thành một cái giường tạm thời giường, để cho Tần Hạnh Hiên nằm lên trên.
Hắn phải chờ tới khi Tần Hạnh Hiên hoàn toàn khỏe lại thì mới có thể đi tới Thất Huyền cốc.
Tần Hạnh Hiên ngủ một giấc tận hai ngày, trong lúc đó, Cầm Tử Nha cũng chờ một bên, hai ngày qua luôn thảo luận công pháp Cầm tông với Cầm Diêu, hai người là cùng một mạch, thiên tư của Cầm Tử Nha là cực cao, chỉ là tu luyện quá muộn, hiện giờ đã bỏ lỡ thời kỳ tăng lên tốt nhất, tuy nhiên hắn có kinh nghiệm cực kỳ phong phú đối với công pháp của Cầm tông, nhất là lý giải đối với Cầm tâm, hai ngày nói chuyện này, Cầm Diêu được lợi không ít.
Hai ngày bình an vô sự, Lâm Minh bố trí pháp trận ngăn cách khí tức chung quanh, Hỏa Lân rất dễ làm cho người khác chú ý tới, nên cũng bị Lâm Minh giấu trong sơn động, cũng không phải là hắn sợ Huyết Ma, mà chỉ không muốn chiến đấu làm quấy rầy đến Tần Hạnh Hiên.
Tần Hạnh Hiên trong lúc ngủ say có vẻ rất an bình, khuôn mặt hồng nhuận thoạt nhìn như trẻ con.
Chỉ là ngẫu nhiên nàng sẽ có chút nhíu mày, thậm chí còn như hoảng sợ, có lẽ là do những chuyện nàng trải qua gần đây tạo thành ám ảnh tâm lý quá sâu, Lâm Minh chết, Tần gia nguy cơ sớm tối, Âu Dương Bác Duyên như một con rắn độc, Huyết Sát đảo tràn ngập nguy cơ, tất cả đều là ác mộng đối với Tần Hạnh Hiên, ép cho nàng không thở nổi.
Mỗi khi nhìn thấy Tần Hạnh Hiên như vậy, Lâm Minh đều cảm thấy lo lắng, hắn chỉ có thể yên lặng cầm tay Tần Hạnh Hiên, như muốn làm cho nàng yên tâm...
Cách làm này quả thật có hiệu quả, mỗi lần như thế, Tần Hạnh Hiên lại chậm rãi bình tĩnh, có khi khóe miệng còn hiện ra nụ cười hạnh phúc.
Trong sơn động rất lạnh, hơi nước ngưng kết trên đỉnh sơn động, hóa thành từng bọt nước trong suốt, sau khi tích tụ đủ thì sẽ nhỏ xuống, phát ra tiếng vang giòn tan.
Tuy nhiên Tần Hạnh Hiên cũng không cảm thấy lạnh, tinh huyết Chu Tước luôn âm thầm cải tạo huyết mạch của nàng, làm cho khí huyết toàn thân nàng như một lò lửa, có đôi khi, Tần Hạnh Hiên còn đổ mồ hôi đầm đìa, đạp chăn ra, thậm chí còn theo bản năng xé áo trên người.
Những lúc như vậy, Lâm Minh đều có chút xấu hổ, một lần nữa đắp chăn cho Tần Hạnh Hiên, chờ đợi tinh huyết Chu Tước hoàn toàn dung hợp với nàng, xâm nhập vào trong cốt tủy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, từng ngày lại từng ngày.
Đêm khuya, trăng sáng treo cao trên bầu trời, nhưng do quanh năm Huyết Sát đảo bị bao phủ bởi sương mù đỏ, nên vầng trăng này lại bị bịt kín bởi một quầng sáng màu máu, thoạt nhìn hết sức yêu dị.
Tần Hạnh Hiên đã hoàn toàn yên lặng, trên mặt nàng thường thường hiện lên màu hồng, lúc này cũng đã trở lại như cũ.
Quá trình cải tạo huyết mạch yên lặng hoàn thành.
Một giọt nước mắt ngưng lại trên mi Tần Hạnh Hiên, dưới ánh trăng màu đỏ yêu dị chiếu xuống, hiện lên một màu đỏ nhạt, giống như một hạt huyết trânẩn trong vỏ sò giữa đêm, hết sức đẹp đẽ.
Nước mắt rơi xuống, nhưng lại bị một bàn tay hứng lấy, Lâm Minh nhẹ nhàng lau khô giọt nước mắt này, có chút đau lòng.
Đúng lúc này, Tần Hạnh Hiên ho khan một tiếng, lộ ra vẻ đau đớn, sau đó... Nàng mở mắt.
Tầm nhìn mơ hồ chậm rãi rõ ràng hơn, trong tầm mắt của nàng xuất hiện khuôn mặt của Lâm Minh.
Nàng lập tức giật mình!
Hai ngày qua, vô số mộng cảnh xuất hiện, làm cho Tần Hạnh Hiên không rõ rốt cuộc đâu là trong mơ, đâu là sự thật, nàng nhớ mang máng lúc mình sắp chết, thấy Lâm Minh cưỡi Chu Tước đi đến, nhưng lại không nhớ được đây rốt cuộc là sự thật hay là giấc mơ, thậm chí nàng còn không biết mình rốt cuộc còn sống hay là đã chết.
Lúc này, khi nàng tỉnh lại, vốn cho rằng mình sẽ phải cô đơn trong thế giới thảm đạm này, nhưng lại thấy Lâm Minh đang ngồi bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười vui mừng.
Khoảnh khắc đó, nước mắt của Tần Hạnh Hiên cũng không còn kìm được, nàng gục vào trong lòng Lâm Minh, khóc rống lên.
Nàng ôm chặt lấy lưng Lâm Minh, dường như sợ hãi chỉ cần buông tay ra, thì sẽ mất đi hắn vậy.
- Không có việc gì, tất cả đều tốt rồi!
Lâm Minh khẽ vuốt lưng của Tần Hạnh Hiên, trong lòng cực kỳ cảm khái, cảm giác không mất đi, thật là tốt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.