- Lấy tính mạng ta à? Ha ha ha...
Âu Dương Bác Duyên cất tiếng cười to:
- Lão phu cứ đứng ở chỗ này, để nhìn xem rốt cuộc ngươi làm thế nào lấy tính mạng ta!
Lâm Minh cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì, Tử Huyễn thương run lên, trên mũi thương lấp lóe điện mang!
Đi bước một tới hướng Âu Dương Bác Duyên, khí thế của Lâm Minh đang ngưng tụ!
- Làm càn! Ngươi tưởng nơi này là địa phương nào!
Lúc này, một nam nhân râu quai nón tiến lên trước một bước, cầm trong tay một cây cửu xích côn. Nam nhân này xuất thân từ một tông môn nhị phẩm, bản thân thiên phú rất tốt, tu vi đã nửa bước Tiên Thiên, nhưng chỉ vì điều kiện có hạn, hắn bị vây ở cảnh giới này mười năm cũng chưa thể đột phá Tiên Thiên.
Lần này hắn đến đầu nhập vào Âu Dương Bác Duyên, chuẩn bị rất nhiều lễ vật, muốn thử xem có thể trà trộn vào Hợp Hoan tông, tu luyện Hợp Hoan thần công hay không, mục đích tìm cơ hội đột phá Tiên Thiên.
Nam nhân râu quai nón có điều cầu xin ở nơi Âu Dương Bác Duyên, tự nhiên lúc này phải ra mặt để biểu lộ lòng thành.
Hắn vốn không biết Lâm Minh, cũng không chú ý tới ở phía sau hắn cách đó không xa, Âu Dương Minh gần như nhìn hắn với ánh mắt thương hại.
Tuy nhiên nam nhân râu quai nón cũng không ngốc, người thanh niên trước mắt này nếu có thể ngồi trên Phượng Hoàng, chỉ sợ thực lực có khả năng vượt qua mình. Hắn vung tay lên, ở phía sau hắn lại nhảy ra ba người, tu vi đều là Hậu Thiên đỉnh phong.
Bọn họ đều chung một tông môn, lần này cùng nhau tìm đến nương tựa Âu Dương gia tộc.
- Bốn người chúng ta đồng loạt ra tay, đừng khách khí, tên này rất khó đối phó!
Gã nam nhân râu quai nón dùng chân nguyên truyền âm nói.
- Được!
Bốn người đã từng phối hợp, sớm đã ăn ý chặt chẽ, gần như ra tay cùng một lúc, từ bốn phía công kích chỗ yếu hại quanh thân Lâm Minh, phong tỏa tất cả hướng né tránh của Lâm Minh.
- Cút!
“Ầm!”.
Bùng phát ra khí lãng khủng bố. Lâm Minh căn bản chưa từng ra tay, chỉ là khí thế toàn thân bùng phát, chân nguyên tùy ý phụt ra, gió lốc vô cùng cuồng mãnh cuốn bay các viên gạch cẩm thạch dưới mặt đất.
“Phốc!”.
Bốn người đồng thời phun máu bay ngược ra ngoài, thân thể giống như bốn cái hồ lô quay cuồng lăn lông lốc ra mười mấy trượng xa. Có hai người không hay ho "bủm bủm" hai tiếng rơi vào trong hồ.
Mà Lâm Minh vốn động cũng chưa hề động một chút nào!
Toàn trường đều kinh sợ!
- Cái gì? Một chiêu liền đánh bại bốn cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong trở lên? Hắn như thế nào làm được?
- Một chiêu? Ngươi có xác định Lâm Minh xuất chiêu không? Ta là không phát hiện! Hắn cũng hoàn toàn chưa nhích động, chỉ là hô “cút” một tiếng, những người này đã bị khí thế cuốn bay đi!
Một đệ tử Hậu Thiên kỳ của Thất Huyền cốc nói, hắn thực lực không tệ, nên nhìn thấy rõ hơn nhiều so với những đệ tử trong nhị phẩm.
- Lâm Minh?
Tên đệ tử tông môn nhị phẩm kia ngây ngẩn cả người:
- Cái gì? Ngươi nói người kia là Lâm Minh? Là Lâm Minh nào?
- Vô nghĩa! Tự nhiên là Lâm Minh lần trước chiếm hạng thứ nhất của hội võ tổng tông Thất Huyền cốc chúng ta!
Theo lời này vừa nói ra, trong quảng trường liền vang lên liên tiếp tiếng hít hơi lạnh. Hiện lúc này, đã không có người nào truy cứu rốt cuộc vì sao Lâm Minh chưa chết, bọn họ đều khiếp sợ trước thực lực của Lâm Minh.
Lâm Minh chỉ mới có mười bảy tuổi!!!
Mười bảy tuổi, chẳng những có tu vi Hậu Thiên hậu kỳ, thực lực cũng biến thái đến mức này! Một tiếng quát thổi bay bốn Hậu Thiên đỉnh phong, thậm chí là nửa bước Tiên Thiên. Cùng so sánh với hắn, cái gọi là những thiên tài luận bàn trước kia, quả thực giống như những đứa nhỏ vật lộn, không bắt mắt tí nào!
Các võ giả tông môn nhị phẩm ở đây chỉ cảm thấy dường như mình đang trong ảo mộng, đây là thiên tài đỉnh cấp sao? Trên thế giới này lại có tồn tại người như thế sao?
Lưu Huyền của Hồng Võ môn nhìn Lâm Minh giữa trường đấu. Trong lòng bàn tay đã thấm ra mồ hôi. Từ nhỏ hắn đã lớn lên dưới vầng hào quang thiên tài, trời sinh tính cao ngạo, vốn hắn tưởng rằng, mình dưới cơ duyên xảo hợp tiến vào động phủ của một cao thủ thần bí Nam Thiên Vực sau khi chết lưu lại. Là có cơ duyên quá lớn, cũng có thể xếp tên trong hàng ngũ thiên tài đỉnh cấp. Thế nhưng hiện tại so sánh với Lâm Minh, quả thực là chê cười.
Hắn không kìm nổi nhìn thoáng qua Âu Dương Minh trên chủ đảo, liền thấy Âu Dương Minh cũng là sắc mặt rất mất tự nhiên.
Tuy rằng Âu Dương Minh đã sớm dự đoán được bốn người này không thể uy hiếp đến Lâm. Minh, nhưng dù sao bốn người cùng lên, cộng thêm thuật hợp kích tinh thông, hẳn phải làm cho Lâm Minh phí chút tay chân mới đúng. Không nghĩ tới, Lâm Minh chỉ là quát lên một tiếng, đã đánh cho cả bốn người cùng bay tung đi!
Thiên phú của Lâm Minh càng thêm khủng bố so với một năm rưỡi trước đây! Điều này làm cho Âu Dương Minh có cảm giác lạnh cả người.
Lâm Minh lạnh lùng nhìn quét qua mọi người, mắt đầy sát khí nói:
- Ta chỉ nương tay lần này, nếu như lại có người chắn ta, CHẾT!
Trưởng lão Thất Huyền cốc đều biến sắc! Trưởng lão ở đây, đại đa số là Tiên Thiên sơ kỳ, có mấy người còn mới vào Tiên Thiên chỉ mấy năm, một màn vừa rồi, bọn họ xem thấy rõ ràng, tuy rằng bốn người nam nhân râu quai nón bọn họ là xuất thân tông môn nhỏ, thực lực bình thường, nhưng dù sao với tu vi đó cùng một lúc đi lên, vị tất Lâm Minh có thể thủ thắng, vậy mà chỉ một tiếng quát!
Cảnh này nguyên do là đối mặt với Lâm Minh hiện tại, trong đầu bọn họ lại sinh ra ý niệm không dám ngăn cản!
Lâm Minh cầm trong tay Tử Huyễn thương, như trước đi bước một tới phía trước, trên mũi thương chớp động lôi đình và ngọn lửa!
Sắc mặt của Âu Dương Bác Duyên đã trầm xuống có thể nổi trên mặt nước!
Rốt cuộc hắn hiểu ra một sự thực, có lẽ Lâm Minh, thật sự có vốn để chiến một trận cùng hắn!
Đi bước một tới phía trước, khí thế của Lâm Minh cường đại theo từng bước!
Âu Dương Bác Duyên cảm nhận được áp lực, dường như Lâm Minh trước mắt giống như một Tử Thần, mà hắn đang nghe tiếng bước chân của Tử Thần càng ngày càng gần!
- Làm càn! Ngươi thực tưởng Hợp Hoan tông ta không người sao?
Đúng lúc này, vang lên một thanh âm nặng nề như tiếng chuông sớm trống chiều, một lão nhân áo trắng thân mình nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trên quảng trường. Lão chính là Âu Dương Quang trưởng lão của Hợp Hoan tông, tu vi Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong!
Yến hội lần này cũng là ngày chúc mừng lão nạp thiếp, lão coi như là nhân vật chính của yến hội, tự nhiên không thể cho phép yến hội của mình bị người khác phá hỏng.
Lâm Minh lạnh lùng nhìn Âu Dương Quang:
- Ngươi muốn cản ta?
- Nực cười! Đây là Hợp Hoan tông ta, há có thể cho phép ngươi làm bậy! Chẳng lẽ ngươi thực nghĩ rằng mình là vô địch thiên hạ hay sao? Muốn giết lão phu hay sao!
Lâm Minh hoành ngang Tử Huyễn thương, lạnh lùng nói:
- Kẻ chắn ta, CHẾT!
Lâm Minh vốn đã không có mảy may cảm tình với Hợp Hoan tông, không nói đến hành vi của Hợp Hoan tông ở quá khứ, chỉ riêng lần này Âu Dương Bác Duyên đối phó với Tần Hạnh Hiên, nếu không phải thông qua mạng lưới quan hệ với Hợp Hoan tông, thì sao có thể áp chế được Cầm Tử Nha?
Hợp Hoan tông tất cả đều là bại hoại, là mầm tai họa của Thất Huyền địa khu này, Lâm Minh vốn cũng không thích giết người, nhưng giết những tên bại hoại của Hợp Hoan tông, trong đầu hắn không có mảy may ý niệm áy náy.
- Thật là hậu bối cuồng vọng không biết sống chết! Chỉ là tu vi Hậu Thiên hậu kỳ, có thể nghiền áp vài võ giả cùng cấp, liền tưởng mình là vô địch thiên hạ. Hôm nay lão phu phải cho ngươi kiến thức một chút, cái gì là thực lực của võ giả Tiên Thiên!
Âu Dương Quang hét lớn một tiếng. Bùng phát ra chân nguyên toàn thân, chân nguyên màu tím từ trong đan điền trào ra. Trong đan điền của võ giả Tiên Thiên ẩn chứa chân nguyên ngưng tụ thành khí xoáy, so với võ giả Hậu Thiên càng thêm tinh thuần nồng đậm.
Lửa tím sáng rực ở trên tay Âu Dương Quang, trong nháy mắt ngưng tụ thành một cây cốt mâu màu tím, từ trong thân mâu truyền ra từng tràng tiếng quỷ khóc.
Đây là Tử Viêm Cốt Mâu trong Hợp Hoan thần công, Lâm Minh từng thấy nhiều lần, chỉ là so với trước kia, cốt mâu trong tay Âu Dương Quang vô cùng thô to, hơn nữa chỗ cán cốt mâu ngưng tụ thành một cái đồ án đầu quỷ, nhìn qua vô cùng dữ tợn:
- Tiểu bối mau nhận lấy cái chết!
ÂDương Quang cầm cốt mâu trong tay đâm ra, mục tiêu đúng là bụng của Lâm Minh. Hắn không dám giết chết Lâm Minh, nhưng nhất định sẽ không để Lâm Minh sống dễ chịu.
Quỷ đầu cốt mâu tốc độ nhanh như tia chớp, mang theo tàn ảnh mơ hồ và một đuôi lửa màu tím thật dài, tiếng quỷ khóc hỗn loạn thê lương bén nhọn, dường như muốn đâm thủng màng tai người ta.
Lâm Minh vẫn thần sắc bình tĩnh, ánh mắt lạnh như băng, trên người Thanh Thương chân nguyên lóe ra giống như ngọn lửa, có thể rõ ràng nghe được, tiếng chân nguyên xé gió vô cùng sắc bén.
- Tà Thần Lôi Linh!
Lâm Minh đâm ra một thương, lôi đình gào thét, hào quang màu tím thô to như cự mãng đỏ tươi như máu, xoay tròn va chạm cùng một chỗ với Tử Viêm Cốt Mâu!
Lôi đình lực chuyên khắc chế quỷ ma tà vật!
Khi Tà Thần Lôi Linh va chạm với Tử Viêm Cốt Mâu, chỉ nghe một tràng tiếng “xuy xuy xuy...”, Tử Viêm Cốt Mâu đúng là giống như băng tuyết rơi vào lò lửa, trong nháy mắt tiêu tan!
Lôi đình lực thế đi không giảm, mang theo tiếng sấm động cuồn cuộn thẳng tới hướng Âu Dương Quang!
Âu Dương Quang trong lòng kinh hãi, người xem ở đây cũng hoảng sợ thất sắc, điều này sao có thể?
Lâm Minh có thực lực của võ giả Tiên Thiên, mọi người đều đã liệu đoán được, nhưng cũng không đến mức dễ dàng phá tan sát chiêu của Âu Dương Quang như thế!
- Lôi đình lực là chuyên khắc quỷ ma tà vật, Âu Dương trưởng lão cũng không biết sao?
Lâm Minh nói, trong giọng nói mang theo vài phần trêu tức, nhưng trong tay công kích không giảm chậm chút nào. Sau khi tế ra Tà Thần Lôi Linh, Lâm Minh vừa chuyển thế thương, bùng phát Lạc Tinh chi hỏa!
“Vạn Hỏa Liệu Nguyên!”.
Lôi đình ở phía trước, ngọn lửa ở phía sau, Lâm Minh phát huy Lôi Hỏa đến cực hạn.
Âu Dương Quang biến sắc, hét lớn một tiếng, không khí chung quanh hắn nhanh chóng vặn vẹo, gạch dưới chân cũng trong nháy mắt bị đốt đỏ, hai tay hắn chụp ra “Huyết Ma trảo”, cả người Âu Dương Quang như bao phủ trong một màn sương máu.
Theo huyết quang đại thịnh, huyết trảo đỏ thẫm đánh ra, đây là công pháp tầng thứ sáu của Hợp Hoan thần công, gần như là chín thành thực lực của Âu Dương Quang!
Lâm Minh bật cười, Hợp Hoan thần công vốn chính là võ công ma đạo, lúc trước Tuyệt Sinh Bạch Cốt kiếm của Trương Quan Ngọc, Tuyệt Hồn Huyết khô lâu của Âu Dương Địch Hoa, Tử Viêm Cốt Mâu của Âu Dương Tử Phong, bao gồm Huyết Ma trảo của Âu Dương Quang hiện tại... Toàn bộ đều là loại này, mỗi lần công kích đều phải tiêu hao khí huyết bản thân, cho nên mới phải thông qua song tu hút nguyên âm khí để bù lại thiếu hụt cho bản thân.
Loại công pháp này rơi vào trong tay Lâm Minh, chỉ có thể tính ngươi không hay ho.
“Diệt Huyết Tà Lôi!”.
Lôi quang trong tay Lâm Minh vừa chuyển, cự mãng lôi điện biến thành màu đỏ thẫm, Diệt Huyết Tà Lôi, chuyên hút tinh huyết!
“Rắc!”.
Cự mãng sáng đỏ há mồm trực tiếp cắn Huyết Ma trảo, một ngụm nuốt vào!
“Cái gì!”.
Âu Dương Quang không thể tin hai mắt của mình.
Nhưng mà lúc này đã không kịp cho hắn kinh ngạc, chùm lửa màu tím và lôi đình lực cùng một lúc bay tới trước mắt hắn!
Âu Dương Quang rút ra trường kiếm, chém xuống một kiếm!
“Ầm!”.
Cự mãng lôi điện suy yếu bị một kiếm của Âu Dương Quang chém nát, nhưng Lạc Tinh chi hỏa lại mạnh mẽ rắn chắc đánh vào trên chân nguyên hộ thể của Âu Dương Quang.
Lạc Tinh chi hỏa đặc biệt có lực ăn mòn, trực tiếp xé mở mấy chục chỗ hổng nhỏ trên hộ thể chân nguyên của Âu Dương Quang, bao hàm ngọn lửa mang theo lực ăn mòn ào ào đi vào kinh mạch trong cơ thể Âu Dương Quang. Thân mình Âu Dương Quang chấn động mạnh, lỗ mũi trào máu, sắc mặt tái nhợt!
Thấy một màn này, võ giả toàn trường tĩnh lăng như tờ, Âu Dương Quang là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, vậy mà chỉ giao thủ vài hiệp liền bị thương!?