Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 422: Âu Dương tông chủ




Mọi người trên quảng trường theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ngoài trăm trượng, một nam nhân áo trắng đạp hư không bay đến với tốc độ cực nhanh, khi mới thấy còn ở ngoài xa trăm trượng, trong phút chốc đã còn lại mấy chục trượng, đệ tử Hợp Hoan tông lập tức trong lòng mừng rỡ.
- Là tông chủ! Tông chủ đến rồi!
Âu Dương Thần Tú tông chủ Hợp Hoan tông, tu vi Tiên Thiên Chí Cực, ở trong toàn bộ cao thủ Tiên Thiên của Thất Huyền cốc, thực lực của lão có thể xếp vào bốn hạng đầu.
Nhưng mà Lâm Minh hoàn toàn không hề quan tâm tới cảnh báo của Âu Dương Thần Tú, vẫn như trước sử dụng Tà Thần Lôi Linh phát động một kích cuối cùng tới Âu Dương Bác Duyên!
- Làm càn!
Lúc này Âu Dương Thần Tú người còn ở xa hơn mấy chục trượng, muốn ngăn lại cương châm Tà Thần cũng không dễ dàng.
- Đi!
Âu Dương Thần Tú chém ra một kiếm, phát ra một luồng kiếm khí màu đỏ nhạt, chuẩn xác chém trúng mục tiêu cương châm Tà Thần, nhưng dù sao lão ra chiêu vội vàng, hơn nữa khoảng cách lại xa, nên tuy rằng cương châm Tà Thần chấn động kịch liệt một chút, nhưng vẫn có đại lượng lôi đình lực trút xuống trên thân Âu Dương Bác Duyên.
Chân nguyên hộ thể suy yếu của Âu Dương Bác Duyên kia, gần như chỉ trong nháy mắt liền bị đánh vỡ, hắn kêu một tiếng thảm thiết, thân thể bị bắn tung lên cao, giống như con chim trĩ bị thiêu cháy lông ngã trên mặt đất, cả người máu thịt bầy nhầy.
Thân thể co giật một chút, Âu Dương Bác Duyên há mồm phun ra một đống máu lớn, đã thở ra nhiều hơn hít vào.
Lúc này Âu Dương Thần Tú mới bay tới quảng trường, thấy một màn như vậy sắc mặt trầm xuống. Lão đã trước thời hạn phát ra tiếng cảnh cáo, nhưng Lâm Minh lại ngoảnh mặt làm ngơ vẫn tiếp tục xuống nặng tay!
“Phốc! Phốc!”.
Đi theo phía sau Âu Dương Thần Tú là hai nam nhân áo trắng hạ xuống. Hai người bọn họ đều là đồ đệ của Âu Dương Thần Tú thu nhận từ rất sớm trước kia, hiện giờ đột phá Tiên Thiên không tới mười năm, xem như trưởng lão hơi kém từng trải một chút.
Trong đó một người nhìn thấy Âu Dương Bác Duyên như thế, ánh mắt lập tức đỏ bừng. Hắn là Âu Dương Bác Tu đệ đệ cùng cha cùng mẹ với Âu Dương Bác Duyên. Ngay nháy mắt hắn xuất hiện ở bên cạnh Âu Dương Bác Duyên, liền nhét một viên Tục Mệnh đan vào miệng Âu Dương Bác Duyên. Sau đó đứng lên, trong mắt tràn ngập sát khí, giống như hung thú phẫn nộ.
- Lâm Minh! Ta muốn ngươi chết!
Âu Dương Bác Tu rút kiếm đinh tiến lên, Âu Dương Thần Tú hừ lạnh một tiếng:
- Lui ra!
Âu Dương Bác Tu sắc mặt trắng nhợt, cắn răng lui một bước, ánh mắt vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, trong đó tất cả đều là hận ý khắc cốt ghi tâm.
- Lâm Minh! Đã lâu không gặp!
Âu Dương Thần Tú lạnh lùng nhìn Lâm Minh. Lúc trước ở hội võ tổng tông của Thất Huyền cốc, Âu Dương Thần Tú từng một lần gặp mặt Lâm Minh, thậm chí từng chào mời Lâm Minh gia nhập Hợp Hoan tông, kết quả không giải quyết được gì.
- Âu Dương tông chủ!
Lâm Minh đối mặt với Âu Dương Thần Tú, thần sắc vẫn bình thản như thường.
Hắn cũng không e ngại Âu Dương Thần Tú, hắn biết sớm hay muộn lão già này sẽ nhảy ra, chỉ có bọn họ mới là địch nhân chân chính mình cần nghiêm túc đối đãi.
Ở trước khi số lão già này xuất hiện, Lâm Minh luôn có điều giữ lại. Lôi Hỏa Sát trước đó, nếu không phải đối mặt với công kích của năm trưởng lão cùng liên thủ, hắn cũng sẽ không dùng đến. Cho dù là dùng, chẳng qua cũng chỉ vận dụng ba thành lực lượng, còn bảy thành Lôi Hỏa lực vẫn giữ lại ở trong hạt giống Tà Thần, hơn nữa với tốc độ cực nhanh khôi phục.
- Lâm Minh! Lúc trước ở Thất Huyền cốc đối đãi với ngươi không tệ, ngươi từng học ở Thất Huyền võ phủ Thiên Vận quốc. Đến sau ngươi đoạt được danh hiêu đệ nhất hội võ tổng tông, Thất Huyền cốc cũng ban thưởng cho ngươi Nhập Thiên đan. Hôm nay ngươi đánh tới Thất Huyền cốc, đánh cho trưởng lão Hợp Hoan tông ta trọng thương tàn phế, là đạo lý nào?
- Đối đãi không tệ ư?
Lâm Minh cười lạnh một tiếng:
- Thất Huyền cốc cướp đoạt tài nguyên tu võ của Thiên Vận quốc, khiến võ giả Thiên Vận quốc không có tài nguyên để dùng. Ngay cả đột phá Ngưng Mạch kỳ đều là hy vọng xa vời! Thất Huyền võ phủ, chẳng qua là trả lại một ít tài nguyên do bọn ngươi cướp đoạt, bồi dưỡng nhân tài cho các ngươi sử dụng mà thôi, theo như nhu cầu, hoàn toàn không tính là ân đức!
- Một năm rưỡi trước đây, ta có giá trị rất lớn với Thất Huyền cốc, đương nhiên Thất Huyền cốc đối xử tốt với ta. Thế nhưng, sau khi Thất Huyền cốc biết tin cái chết của ta, Âu Dương Bác Duyên vì báo thù riêng, nhiều lần xuống tay đối phó với Tần Hạnh Hiên, Tần gia, bao gồm Lâm gia ta... Những điều này, chẳng lẽ không phải thông qua mạng lưới quan hệ của Âu Dương gia tộc các ngươi? Lúc trước ta rời đi Thất Huyền cốc, Thần Hoàng đảo đã vì việc này chi trả cũng đủ cái giá phải trả, ta không nợ Thất Huyền cốc gì nữa. Hôm nay ta đến, chỉ là vì đòi lại một cái công đạo, Âu Dương Bác Duyên, hẳn phải chết!
Âu Dương Thần Tú cau mày, lão đã chạy tới hiện trường, Lâm Minh vẫn còn nói ra lời ngông cuồng như thế, nếu trước mặt lão, cứ để Lâm Minh giết chết Âu Dương Bác Duyên, về sau làm sao lão sống yên ở giới võ học?
- Chuyện theo như lời ngươi nói, lão phu cũng không rõ ràng lắm!
Âu Dương Thần Tú thật ra không có nói dối, lão là nhân vật tầng đỉnh của Thất Huyền cốc, những việc nhỏ nhặt của người cấp dưới làm ra dĩ nhiên sẽ không chú ý lắm. Tuy nhiên lường trước hết tám chín phần mười lời nói của Lâm Minh là thật! Lão cũng có vài phần hiểu biết về Âu Dương Bác Duyên, loại chuyện này, khẳng định hắn đã làm.
- Cho dù theo như lời ngươi nói, cô gái sau lưng ngươi kia chính là Tần cô nương phải không? Mặc dù Âu Dương Bác Duyên muốn hại nàng, hiện giờ nàng vẫn bình yên vô sự, nhưng ngươi lại chém rớt một cánh tay của Âu Dương Bác Duyên, trọng thương đến mức như thế, cuộc đời này con đường võ học của hắn đã phế bỏ! Vây có phải ngươi khinh người quá đáng hay không?
- Ha ha...
Lâm Minh cười to:
- Bình yên vô sự? Hay cho câu bình yên vô sự! Âu Dương Bác Duyên uy hiếp tính mạng già trẻ của Tần gia, bức Tần Hạnh Hiên đi Huyết Sát đảo, ước chừng hơn một tháng, lúc Lâm mỗ đuổi tới, Tần Hạnh Hiên đã hao hết tinh huyết toàn thân, sinh cơ đã tuyệt. Nếu không nhờ Lâm mỗ xuất ra mấy viên kỳ dược đủ để tạo nên mấy cao thủ Toàn Đan cứu giúp, hiện giờ sớm đã hương tiêu ngọc vẫn, đây là bình yên vô sự theo như lời ngươi ư!?
Lâm Minh vừa nói ra, toàn trường đều cả kinh, kỳ dược đủ để tạo nên mấy cao thủ Toàn Đan?
Trời ạ! Nếu Lâm Minh nói là sự thật, dùng kỳ dược đủ để tạo nên mấy cao thủ Toàn Đan mà chí để cứu trị một tiểu bối Ngưng Mạch kỳ, điều này quả thực là phung phí của trời mà!
Âu Dương Thần Tú co rúm khóe miệng, mặc dù với lão mà nói, cảnh giới Toàn Đan cũng là khó có thể thực hiện. Trong tất cả trưởng lão tông chủ của Thất Huyền cốc một thế hệ này, cũng chỉ có Khương Vô Cực tông chủ Kiếm tông là có một đường cơ hội đột phá Toàn Đan, nhưng cũng chỉ là xác suất không tới phân nửa.
Chân chính có hy vọng nhất đạt tới Toàn Đan, là Khương Bạc Vân thủ tịch đệ tử của Kiếm tông hiện giờ.
Lão không kìm được dùng chân nguyên truyền âm hỏi Âu Dương Quang:
- Lâm Minh rốt cuộc là thực lực gì?
Âu Dương Quang hơi suy nghĩ một chút, dùng chân nguyên truyền âm đáp:
- Hẳn là tương đương với Tiên Thiên hậu kỳ, vừa rồi năm trưởng lão Tiên Thiên bao gồm ta và Âu Dương Bác Duyên cùng liên thủ công kích hắn, lại bị hắn với một chiêu đánh bại. Tuy nhiên một chiêu đó, hắn cũng không phải là chiêu thức áp đáy hòm của Lâm Minh!
“Tiên Thiên hậu kỳ...”. Âu Dương Thần Tú sắc mặt trầm trọng, thực lực của Âu Dương Quang đã là Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, cộng thêm bốn trưởng lão, hợp lực một kích, lại bị Lâm Minh đánh bại... Khẳng định thực lực của Lâm Minh đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ!
Mới mười bảy tuổi là Tiên Thiên hậu kỳ, quả thực không thể tưởng tượng! Ở Thất Huyền cốc, trong số gần trăm cao thủ Tiên Thiên, có hơn phân nửa ngưng lại ở Tiên Thiên sơ kỳ, hai mươi, ba mươi người là Tiên Thiên trung kỳ, về phần trưởng lão Tiên Thiên hậu kỳ và Tiên Thiên Chí Cực cộng hết lại cũng chỉ có mười mấy người mà thôi! Tiên Thiên hậu kỳ không nhiều hơn Tiên Thiên Chí Cực mấy người, Hợp Hoan tông bọn họ cũng chỉ có hai vị phó tông chủ đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, hiện giờ đang tham chiến ở Nam Hải chưa về.
Bởi vậy có thể thấy được, Tiên Thiên hậu kỳ rất thưa thớt.
Nếu có thể, Âu Dương Thần Tú quyết nhiên không muốn là địch với Lâm Minh, nhưng hiện tại lão ở tình thế đâm lao phải theo lao, Hợp Hoan tông ở trường hợp trọng yếu như thế, bị người tới cửa quét ngang toàn bộ tông môn, nếu cứ như vậy bỏ qua không giải quyết, Hợp Hoan tông bọn họ còn làm thế nào sống yên?
Cắn chặt răng, Âu Dương Thần Tú nói:
- Một khi đã như vậy, Âu Dương Bác Duyên đã trả giá hẳn đúng cái giá phải trả rồi, việc này xóa bỏ, ta không hề truy cứu. Nhưng hôm nay ngươi đánh lên chủ sơn Hợp Hoan tông ta, đả thương rất nhiều trưởng lão đệ tử Hợp Hoan tông, ta cũng không thể không truy xét! Tiếp ta ba chiêu, sau ba chiêu bất kể còn sống hay chết, từ đó mới thôi!
- Việc này xóa bỏ, ngươi không hề truy cứu?
Lâm Minh nhướng chân mày, cười lạnh một tiếng:
- Người đối phó với Âu Dương Bác Duyên là ta, ngươi có tư cách gì nói không hề truy cứu? Hôm nay ta quyết lấy tính mạng của Âu Dương Bác Duyên! Ai ngăn cản, chính là địch nhân của ta!
- Lâm Minh!
Âu Dương Thần Tú sắc mặt cực kỳ khó coi, lão đã lui một bước, nói là không kể sống hay chết, kỳ thật Âu Dương Thần Tú quyết nhiên không dám giết chết Lâm Minh, nhiều nhất là đánh trọng thương hắn. Vốn chỉ cần Lâm Minh chịu chút thương tích, mềm xuống một chút, chuyện này sẽ dừng ở đây, lão cũng không mất mặt mũi. Nhưng không nghĩ tới Lâm Minh khoa trương khinh người như thế, điều này khiến trong lòng Âu Dương Thần Tú dâng lên cơn giận dữ.
- Lâm Minh! Ngươi thực tưởng Hợp Hoan tông ta không người ư? Tốt! Ta vốn định chỉ trừng phạt nhẹ ngươi thôi, ngươi lại kiêu ngạo, khinh người quá đáng như thế, hôm nay ta thật muốn nhìn xem, ngươi làm thế nào lấy tính mạng Bác Duyên!
Âu Dương Thần Tú nói xong, đột nhiên tiến lên trước một bước, khí thế toàn thân bùng phát ra, lập tức sóng máu cuồn cuộn, mãnh liệt cuốn tới!
Chung quanh bất kể trưởng lão hay là các đệ tử khác, đều bị khí thế này áp bức tới tấp lui về phía sau.
Có vết bánh xe đổ, lần này đệ tử bậc thấp đều học khôn ra, ngoại trừ mấy đại trưởng lão, đệ tử còn lại nhao nhao triển khai thân pháp rời khỏi chủ đảo, để tránh làm cá trong chậu bị họa lây.
Ngay cả Âu Dương Minh cũng lui lại mấy bước, thối lui đến bên bờ chủ đảo, về phần Lưu Huyền của Hồng Võ môn, trời sinh tính cao ngạo, vốn không bỏ xuống được mặt mũi, nên muốn ở lại trên chủ đảo, nhưng khi nhìn thấy khí thế của Âu Dương Thần Tú, rốt cuộc cũng phải cắn chặt răng, lui về chỗ nhà thủy tạ của mình. Trước đó dư ba của Lôi Hỏa Sát từ Lâm Minh phát ra, đã làm cho Lưu Huyền dùng hết toàn lực ngăn cản mới miễn cưỡng ngăn chống được, trận chiến lần này còn đại quy mô hơn, Lưu Huyền tự nhận là không có bản lãnh ngăn cản.
- Lâm Minh! Thái độ của ngươi quá mức kiêu ngạo, ngang ngược ương ngạnh, mặc dù ngươi có Thần Hoàng đảo làm chỗ dựa, ta cũng phải dạy cho ngươi một bài học, ba chiêu này, ta sẽ không nương tay, sống chết tự mình quyết đi!
Lâm Minh chỉ là hoành thương nơi tay, trầm mặc không nói gì, ánh mắt hắn giống như tinh tú trong đêm khuya, sáng ngời mà lại bình tĩnh. Thế nhưng trong lòng Lâm Minh lúc này, lại nhiệt huyết sôi trào, chiến ý dâng cao!
Tiên Thiên Chí Cực!
Bao lâu nay, Tiên Thiên Chí Cực ở trong mắt hắn luôn luôn là đại danh từ “cao thủ đỉnh cấp”, Sử Tông Thiên, Âu Dương Thần Tú, Khương Vô Cực... Những người này, người nào không phải nhân vật oai phong một cõi của Thất Huyền địa khu!
Một năm rưỡi trước đây, đối mặt với các nhân vật này hắn chỉ có thể nhìn lên, mà hiện giờ, Lâm Minh đã có thể đứng ở trước mặt cao thủ Tiên Thiên Chí Cực, mà còn chiến một trận!
Khi một con kiến trưởng thành là mãnh hổ, hắn quay đầu nhìn lại con đường mình từng đi qua, khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm khái thương hải tang điền.
“Một trận chiến này, so chiêu với cường giả Tiên Thiên Chí Cực, ta cũng có thể hiểu biết một chút, rốt cuộc Tôi Tủy hơn sáu thành đối ứng là cảnh giới gì của võ học!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.