Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 431: Không có lựa chọn nào khác




Thần Hoàng đảo, phía sau núi Chu Tước điện.
Tam trưởng lão Mục Viêm Trác bước dài từ trong Chu Tước điện đi ra, gương mặt nặng đến muốn chảy ra nước.
- Tam trưởng lão!
Một đôi thị nữ ngoài Chu Tước điện khom người thi lễ với lão.
Mục Viêm Trác chỉ hừ một tiếng, căn bản lười để ý đến. Sau khi đi tới khoảng cách trước đại điện mười trượng, lão phất tay áo, bay lên trời.
Tuy nói quảng trường trước Chu Tước điện không quy định rõ ràng cấm bay như sơn môn, nhưng Chu Tước điện là tẩm cung của Mục Dục Hoàng, cũng là nơi quyền lực cao nhất của Chu Tước phân tông, người bình thường đều sẽ đi ra ngoài quảng trường mới phi hành. Nhưng là Mục Viêm Trác lúc này đã hoàn toàn lười để ý đến những quy củ này, vừa rồi nói chuyện với Mục Dục Hoàng khiến Mục Viêm Trác rất không thích.
Nghi thức thánh nữ đính hôn vốn gần như đã lên lịch bị Mục Dục Hoàng tìm cớ khước từ, kéo dài vô thời hạn!
Phừng!
Một ánh lửa Truyền Âm phù cháy lên trước mặt Mục Viêm Trác, người gọi lão là đại trưởng lão Mục Xích Hỏa.
Mục Viêm Trác nhíu nhíu mày, lão cùng đại trưởng lão quan hệ khá bình thường. Bên trong Thần Hoàng đảo, quyền lực phân tranh rắc rối phức tạp. Mục Viêm Trác là tam trưởng lão, đại biểu lợi ích của một phe phái. Mục Xích Hỏa cũng đại biểu một phe khác.
Giữa hai phe phái, lợi ích tự nhiên có nhiều chỗ xung đột. Điều này cũng khiến cho quan hệ giữa Mục Viêm Trác và Mục Xích Hỏa cũng không hòa thuận. Đây cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Mục Viêm Trác do dự một chút, vẫn đổi hướng bay tới Hỏa Lình cung nơi đại trưởng lão.
- Ha ha, Viêm Trác huynh, vẫn ổn chứ hả.
Ở ngoài Hỏa Linh cung, đại trưởng lão mặc một thân trường bào đỏ thẫm, cười ha ha ở ngoài chờ đợi.
- Làm phiền Xích Hỏa huynh nhớ nhung, tạm ổn.
Mục Viêm Trác hạ độn quang mà xuống, ôm quyền.
- Tạm ổn sao? Chỉ sợ, không quá ổn đâu!
Đại trưởng lão như cười như không nói.
Mục Viêm Trác nhíu nhíu mày, không phản bác gì.
- Viêm Trác huynh, ta biết ngươi đang nhọc lòng vì hôn sự của Thanh Thư. Tuy nhiên thứ ta nói thẳng, Viêm Trác huynh vẫn là hết hy vọng thì hơn. Chẳng lẽ Viêm Trác huynh không nhìn ra, Mục Dục Hoàng sớm đã tính toán đem Mục Thiên Vũ gả cho Lâm Minh rồi sao? Hơn nữa xem quan hệ thân mật giữa Mục Thiên Vũ và Lâm Minh, hơn phân nửa là cũng nguyện ý đáp ứng mối hôn sự này. Thanh Thư vẫn là làm tính toán khác đi!
Lời nói của Mục Xích Hỏa rất chói tai, Mục Viêm Trác nặng mặt. Lời nói của Mục Xích Hỏa đương nhiên lão rõ ràng, chỉ là không muốn chấp nhận sự thật mà thôi.
- Ngươi muốn nói gì?
Mục Viêm Trác hỏi thẳng vào vấn đề, lão biết đại trưởng lão lần này gọi lão đến tuyệt đối không phải chỉ là vì quở trách lão.
Mục Xích Hỏa cười nói:
- Viêm Trác huynh là người minh bạch, hai người chúng ta trước kia quả thật có chút không thoải mái nho nhỏ. Tuy nhiên, chúng ta dù sao đều là họ Mục, Thần Hoàng đảo kế thừa ba ngàn năm nay, có rất nhiều đệ tử họ khác gia nhập. Nhưng là nhiều nhất làm đến trưởng lão họ khác, rất ít lên trên nữa. Nhưng là Lâm Minh ngày sau sợ là không chỉ làm đến trưởng lão nhỉ. Địa vị của Lâm Minh càng ngày càng trọng yếu, nếu ngày sau lại cưới Mục Thiên Vũ, vậy thậm chí có thể trở thành đảo chủ của Thần Hoàng đảo.
Mục Viêm Trác nói:
- Ba ngàn năm nay, còn chưa từng ra người họ khác làm đảo chủ, đây tương đương với đem Thần Hoàng đảo giao vào trong tay người khác, trưởng lão hội không có khả năng đồng ý, ai có thể cam đoan người ngoài có phải là rắp tâm hại người hay không?
Thần Hoàng đảo nói là tông môn, kỳ thật phi thường coi trọng huyết mạch truyền thừa. Trên đảo với người họ Mục chiếm đa số, gần với hình thức gia tộc.
Một cái gia tộc sẽ không đem ngôi vị gia chủ giao vào trong tay người họ khác, cho nên các trưởng lão của Thần Hoàng đảo sẽ không chấp nhận một người họ khác làm đảo chủ.
- Hắc hắc, vậy thì chưa chắc. Mục Phượng Tiên rất coi trọng Lâm Minh, Mục Dục Hoàng cũng cực kỳ tín nhiệm hắn, hơn nữa tiềm lực hắn rất khủng bố. Viêm Trác huynh còn không biết nhỉ, Lâm Minh lần này, một người đánh vào Hợp Hoan tông Thất Huyền cốc, chiến liền bảy, tám trưởng lão của Hợp Hoan tông, thậm chí đánh bại Hợp Hoan tông chủ Tiên Thiên Chí Cực!
- Cái gì!???
Mục Viêm Trác biến sắc mặt:
- Ngươi nói Lâm Minh với tu vi Hậu Thiên hậu kỳ đánh bại cao thủ Tiên Thiên Chí Cực?
- Đúng! Đây tuyệt đối là thiên phú cường giả phong hoàng mới có. Cho nên ta nói, Lâm Minh ngày sau trở thành đảo chủ Thần Hoàng đảo, thậm chí nắm giữ toàn bộ Thần Hoàng đảo cũng không phải không có khả năng. Đến lúc đó, thật sự không có đất dung thân cho chúng ta nữa rồi!
Sắc mặt Mục Viêm Trác cực kỳ khó coi, nghiến răng nói:
- Nếu đã như vậy, lão phu cũng không có gì để nói nữa. Lâm Minh quật khởi đã là thế không thể đỡ, ta sẽ khuyên Thanh Thư tuyệt phần tâm tư này, tu luyện thật tốt là được. Thiên phú không bằng người, chỉ có thể nhận mệnh. Tương lai tuy rằng sẽ bị quản chế bởi người, khả năng làm cho nhánh Mục Viêm Trác ta chậm rãi suy sụp. Nhưng là có thể kéo dài hơi tàn dù sao cũng tốt hơn bị người diệt. Ta nghĩ, Xích Hỏa huynh chắc là cũng không có biện pháp gì đối với Lâm Minh hả! Nhân vật bậc này, một khi trưởng thành cực kỳ khủng bố. Nếu là hiện tại đắc tội hắn, về sau sẽ chết rất thảm!
Mục Xích Hỏa khinh thường nói:
- Viêm Trác huynh, ngươi còn muốn bo bo giữ mình? Chúng ta đã đắc tội hắn rồi!
- Hừ, đó là Xích Hỏa huynh đắc tội mà thôi. Hiện giờ Xích Hỏa huynh đã cùng Dục Hoàng đảo chủ thế như nước lửa rồi nhỉ, Mục Viêm Trác ta còn không có lá gan này. Tranh không được quyền lực, phục tùng người là được. Xích Hỏa huynh chớ muốn kéo ta xuống nước nữa!
- Hắc hắc.
Mục Xích Hỏa đột nhiên cười lạnh hai tiếng:
- Viêm Trác huynh quá ngây thơ rồi. Chắc là Viêm Trác huynh còn không biết Lâm Minh vì sao lại đánh lên Hợp Hoan tông Thất Huyền cốc nhỉ?
Mục Viêm Trác hơi hơi bị kìm hãm, hừ nhẹ một tiếng không trả. Đối với chuyện giữa Lâm Minh và Âu Dương Bác Duyên lão không biết một chút nào, đối với Thần Hoàng đảo mà nói chút chuyện nhỏ khi xưa xảy ra ở Thiên Vận quốc giống như là kiến đánh nhau mà thôi, căn bản là sẽ không khiến cho Thần Hoàng đảo chú ý. Huống chi hiện tại Thần Hoàng đảo còn đang bận việc chiến loạn.
Mục Xích Hỏa cười nói:
- Mấy tháng trước tin Lâm Minh chết truyền tới Thất Huyền địa khu, một kẻ thù của Lâm Minh vì tiết hận, ra tay trả thù gia tộc họ Lâm, cũng đem một thiếu nữ cùng Lâm Minh quan hệ không cạn đẩy vào tuyệt lộ. Chuyện này lão phu cũng là gần nhất mới biết được. Kẻ thù này của Lâm Minh chính là người của Hợp Hoan tông Thất Huyền cốc, cho nên Lâm Minh mới đánh lên Hợp Hoan tông, giết liền mấy người. Toàn bộ đều là trưởng lão Hợp Hoan tông, cao thủ Tiên Thiên.
- Vậy thì sao?
- Hắc hắc, xem ra Viêm Trác huynh là thật sự không biết. Viêm Trác huynh nghĩ một chút. Người thân bằng hữu của Lâm Minh sau khi Lâm Minh chết, bị ép tới nước đó, làm sao lại không cầu cứu Thần Hoàng đảo ta? Bọn họ nhưng là biết quan hệ giữa Lâm Minh và Mục Thiên Vũ. Nhưng mà không khéo chính là, lúc trước Mục Thiên Vũ đang cùng lệnh tôn Mục Thanh Thư ở một chỗ, kết quả không biết là loại nguyên nhân nào, lệnh tôn dường như đem thư chặn lại, chặn liền mấy phong không giao cho Mục Thiên Vũ, làm cho sau lại thiếu nữ quan hệ không cạn với Lâm Minh kia gần như chết mất.
Một phen lời của Mục Xích Hỏa nói ra không nhanh không chậm, sắc mặt Mục Viêm Trác thay đổi. Mục Xích Hỏa sẽ không nói lung tung, chuyện này có tám chín phần là thật. Hơn nữa lão biết rõ tính tình của Mục Thanh Thư, loại chuyện này hắn rất có thể làm ra được.
Mục Viêm Trác đuôi lông mày nhảy một hồi, nhìn chằm chằm đại trưởng lão, lạnh giọng nói:
- Ngươi bố trí người ở chỗ ta?
Nếu đại trưởng lão không phải là bố trí nằm vùng trong số người của mình, loại chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi này 㯠ta không có khả năng biết.
- Ha ha, Viêm Trác huynh không nên nói khó nghe như vậy, vẫn là ngẫm lại cho kỹ nên làm thế nào ứng phó lửa giận của Lâm Minh đi. Theo lão phu biết, Lâm Minh người này, có thù tất báo, xem xem thảm tượng của Hợp Hoan tông là biết. Lâm Minh lần này về Thần Hoàng đảo, tất nhiên truy tra việc này. Mà lúc trước, lệnh tôn cho rằng Lâm Minh chết rồi, cho nên lúc làm việc này cực kỳ tùy ý, làm không sạch sẽ gì cả. Nếu như Lâm Minh truy tra, muốn tra rõ cũng không khó. Với năng lực hiện tại của Lâm Minh, đương nhiên không làm gì được Thanh Thư. Tuy nhiên chờ ngày sau, khi thành tựu Toàn Đan, Viêm Trác huynh còn có thể bảo vệ được Thanh Thư sao? Đến lúc đó Thanh Thư chỉ sợ sẽ...
Mục Xích Hỏa nói tới đây chậc chậc lắc đầu, Mục Viêm Trác mặt trầm như nước. Mục Thanh Thư là nhân vật xuất sắc nhất trong chi của hắn, ngày sau nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tất thành trưởng lão, cũng chính là thay thế cho vị trí hiện tại của mình.
Vị trí trưởng lão cực kỳ trọng yếu, nếu như một phe phái ngay cả một trưởng lão đều không có, như vậy ở trong cao tầng tông môn, căn bản là không có quyền lên tiếng, kết quả chỉ có thể là càng ngày càng yếu, cuối cùng chậm rãi suy bại tiêu vong, ngay cả kéo dài hơi tàn cũng không có khả năng.
Nếu là xung đột bình thường, Mục Viêm Trác còn có thể xin lỗi. Nhưng là loại chuyện này, đổi là Mục Viêm Trác chỉ sợ cũng sẽ không chịu từ bỏ ý đồ!
Mục Viêm Trác sắc mặt thay đổi vài lần, dùng chân nguyên truyền âm hỏi:
- Xích Hỏa huynh chẳng lẽ có biện pháp?
Theo như Mục Viêm Trác thấy, với thiên phú, thực lực của Lâm Minh trước mắt, lại thêm sự duy trì của Mục Phượng Tiên, lão cho dù liên thủ với Mục Xích Hỏa cũng rất khó tạo thành uy hiếp đối với Lâm Minh.
- Viêm Trác huynh không gần gấp, biện pháp luôn là có. Viêm Trác huynh vẫn là theo ta về Hỏa Linh cung, bàn bạc kỹ hơn. Thế nào?
Mục Viêm Trác gật gật đầu, lão cũng không có lựa chọn nào khác.
***
Trên một hòn đảo cách Thần Hoàng đảo một ngàn dặm, đá ngầm lởm chởm, sóng biển mênh mông.
Một đội đệ tử Thần Hoàng đảo đang tiến hành tuần tra hằng ngày. Lúc giữa trưa, đệ tử Tiên Thiên dẫn đầu đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời xa xa sáng lên một ánh lửa, ánh mắt hắn vô cùng tốt, ngay lập tức nhận ra đó là một con Chu Tước!
Hơn nữa là Chu Tước trưởng thành.
Chu Tước trưởng thành của Thần Hoàng đảo chỉ có mấy con như vậy, người có thể cưỡi Chu Tước xuất hành rất có thể là trưởng lão.
Tên đệ tử này lập tức đốt một tấm Truyền Âm phù.
***
Ở giữa đảo nhỏ, trong một tòa lầu nhỏ tao nhã, Mục Thiên Vũ đang tưới hoa.
Mấy ngày nay, tâm tình Mục Thiên Vũ rất không tồi, trong lúc nhàn nhã sẽ chơi đùa một ít hoa hoa cỏ cỏ.
Mục Thanh Thư đứng ở trong viện, trầm mặc nhìn Mục Thiên Vũ tưới hoa.
Những ngày này, thái độ của Mục Thiên Vũ đối với hắn rõ ràng tốt hơn nhiều, nhưng mà loại chuyển biến thái độ này lại khiến Mục Thanh Thư cao hứng không nổi.
Từ khi biết tin tức Lâm Minh còn sống, sắc mặt Mục Thanh Thư liền rất kém, Lâm Minh chẳng những còn sống, hơn nữa tu vi lại càng đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ.
Hậu Thiên hậu kỳ mười bảy tuổi đã vượt qua Mục Thiên Vũ lúc trước.
Điều này khiến Mục Thanh Thư có cảm giác nguy cơ thật sâu. Dựa theo tốc độ này, chỉ sợ không mất mấy năm, thực lực Lâm Minh sẽ vượt qua hắn.
Đến lúc đó, hắn thật sự là nửa điểm ưu thế đều không có.
Vài năm này là cơ hội cuối cùng của hắn.
Mục Thanh Thư đã cầu gia gia mình làm ra cố gắng cuối cùng, tuy rằng khả năng không lớn, nhưng dù sao có một chút xíu hy vọng. Dù sao hắn so với Lâm Minh có một ưu thế thật lớn, đó chính là hắn họ Mục.
Đúng vào lúc này, trước mắt Mục Thanh Thư sáng lên một ánh lửa.
- Hả? Có người cưỡi Chu Tước tới đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.