Lâm Minh ngồi trong góc, bắt đầu quan sát những võ giả ở đây. Nam Hải Ma Vực, Mặc Giao tộc, cùng với Đại Thiện tự đều có cường giả Toàn Đan trung kỳ tọa trấn, về phần những cao thủ Mệnh Vẫn đã sớm không thấy, quá nửa là bọn họ chạy đi Ma Thần đế cung, quy tắc cấm bay nơi này chưa chắc có thể hạn chế các lão quái đó.
Các đệ tử khác, đa số là cao thủ Tiên Thiên kỳ, cảnh giới Toàn Đan là chính, Hậu Thiên kỳ chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
- Lâm ca, là ngươi ư?
Lúc này, Lâm Minh bỗng nghe có người gọi mình, nhìn lại, thì ra là đệ tử hạch tâm Trương Trấn lúc trước dẫn hắn vào sơn môn Thần Hoàng đảo.
Lúc trước, Trương Trấn dẫn Lâm Minh tham dự luận bàn yến hội của Thiên Quang thượng nhân, nói cho Lâm Minh không ít chuyện về Thần Hoàng đảo cùng Ngũ Hành Vực, quan hệ giữa hai người rất hòa hợp.
- Trương sư huynh, ngươi cũng đến đây?
Lâm Minh có chút kinh ngạc, thực lực của Trương Trấn mà đến đây thì thật là miễn cưỡng.
Trương Trấn nghe Lâm Minh nói vậy, liền cười khổ không thôi:
- Ta vừa lúc đến gần chiến trường này, muốn đi theo xem một chút, không ngờ nguy hiểm như vậy...
Trương Trấn nói tới đây, vẻ mặt ảo não.
Ngay lúc này, mặt đất dưới chân Trương Trấn bỗng nhiên lồi lên.
Ánh mắt Lâm Minh co rút.
- Cẩn thận!
Vù!
Một con rắn hoa văn đỏ to cỡ cánh tay phóng ra từ mặt đất, Tử Huyễn thương trong tay Lâm Minh đâm ra nhanh như chớp!
Phập!
Trực tiếp đâm vào chỗ ba tấc của con rắn hoa đỏ, đóng đinh con rắn dưới đất!
Một cỗ máu đen phun ra, rải trên mặt đất, cỏ xanh gần đó nhanh chóng héo rũ!
Trương Trấn hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, rắn ban đỏ này công kích nhanh như điện xẹt, hơn nữa ẩn chứa độc tố nhìn mà kinh hãi. Trong nháy mắt vừa rồi nếu không phải Lâm Minh ra tay đúng lúc, hắn không cần nghĩ cũng biết mình đã mất mạng.
Cùng lúc đó, trong bãi đất trống này lại có mấy con rắn ban đỏ chui từ dưới đất lên, thế công chớp nhoáng tấn công mấy đệ tử tông môn khác, mấy đệ tử tu vi yếu không né tránh kịp, trực tiếp bị rắn cắn vào cổ họng.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết kinh hồn vang lên, võ giả bị rắn ban đỏ cắn trúng nháy mắt cả mặt biến thành màu tím đen.
- Sư đệ!
Thanh niên bên cạnh võ giả bị cắn liền đỏ mắt, một kiếm chém con rắn ban đỏ, nhưng kiếm chém lên lưng rắn chỉ phát ra tiếng vang như kim loại, căn bản không thể chặt đứt. Mà chỉ chậm trễ một chút, võ giả bị cắn đã mất mạng.
Trong nháy mắt sư đệ cùng tu luyện với mình mười mấy năm đã chết như thế, võ giả kia hết sức đau đớn.
- Mọi người cẩn thận! Rắn này rất khó đối phó!
Các võ giả vốn còn ngồi dưới đất đều đứng lên.
Bởi vì chân nguyên bị áp chế còn ba thành công kích của các cường giả Tiên Thiên bình thường căn bản không phá được phòng ngự của rắn ban đỏ.
Xẹt xẹt xẹt!
Các cường giả Toàn Đan đồng loạt ra tay, từng con rắn ban đỏ bị chém làm hai, nhưng sinh mệnh lực những con rắn này rất mạnh, dù bị chém đứt vẫn há mồm cắn những võ giả.
- Nghiệt súc, chịu chết!
Nhà sư râu dài dẫn đầu Đại Thiện tự cầm thiền trượng đập xuống, chỉ thấy những đạo ánh sáng vàng hiện ra, mơ hồ có phạm âm vang lên, một đạo kim thân phật tượng trên trời giáng xuống trực tiếp đập mười mấy con rắn ban đỏ thành thịt nát.
Có nhà sư râu dài ra tay, áp lực của mọi người liền giảm đi, nhưng ngay lúc này mọi người nghe được tiếng sột soạt từ xa truyền đến, nó như cả trăm cả ngàn con rắn đang cùng nhau di chuyển.
- Đi!
Dù là cao thủ Toàn Đan trung kỳ cũng không có lòng tin đối mặt với đàn rắn, mọi người cùng nhau thi triển thân pháp, xông vào rừng rậm.
- Lâm Minh, chúng ta mau đi!
Mục Thiên Vũ vội hô.
- Ừ!
Lâm Minh không nói hai lời, kéo theo Trương Trấn tiến thẳng vào sâu trong rừng.
Trên đường, cao thủ Toàn Đan mở đường, hào quang bảo khí bắn ra, nơi đi ngang qua dây mây bị chém nát, cỏ cây tán loạn.
Tinh thần lực bị hạn chế, mọi người chỉ tra xét được mười mấy trượng mà thôi, chút khoảng cách như thế thật không có tác dụng gì lớn, đợi bọn họ dùng cảm giác tra xét được nguy, nguy hiểm cũng đã ở ngay trước mắt.
Trong lúc chạy tốc độ cao, một dây mây màu đỏ lặng lẽ vươn ra từ trong đất, nhắm ngay vào một võ giả Tiên Thiên bay ngang qua, bắn ra như chớp!
Phập!
Chân nguyên hộ thể của võ giả Tiên Thiên kia lập tức bị đâm thủng như giấy, dây mây đỏ chui vào đùi hắn, vô số sợi tơ đâm vào thịt bắt đầu hút máu.
- A!
Võ giả kia phát ra tiếng hét thảm thiết, thân thể nhanh chóng khô quắt thấy rõ bằng mắt thường, những đường màu đỏ trải rộng trên dây mây, vốn đã to bằng cánh tay liền nhanh chóng căng phồng ra.
- Cẩn thận, là thực vật hút máu!
Dây mây màu đỏ này cực dai, võ giả Tiên Thiên bị áp chế chân nguyên chỉ còn ba thành căn bản không làm gì được nó, từng võ giả bị dây mây hút máu bị dây mây bắn trúng, liền chết như thế!
- Đệ đệ!
Một cao thủ Toàn Đan Mặc Giao tộc nhìn thấy đệ đệ mình bị dây mây hút máu đâm trúng bụng, đỏ mắt một đao chặt đứt dây mây hút máu. Máu phun ra từ mặt cắt dây mây, nhưng đoạn dây mây bị chặt vẫn cắm vào người đệ đệ hắn, vẫn còn hút máu.
- Đáng chết!
Cao thủ Toàn Đan Mặc Giao tộc nắm lấy đoạn dây mây đứt, kéo nó ra khỏi người đệ đệ mình. Nhưng sợi dây mây bị rút ra, những sợi tơ đã đâm xuyên vào thịt kéo theo thịt đi ra, võ giả kia hét thảm, sắc mặt tái nhợt hơi thở mong manh.
- Dây mây này sợ lửa!
Có đệ tử Thần Hoàng đảo bỗng hô lên, vừa rồi hắn dùng võ kỹ Chu Tước Cấm Thần lục công kích dây mây, trực tiếp đốt trọi một sợi dây mây.
Tiếp theo, Mục Xích Hỏa hét lớn, hai tay đẩy ra, sóng lửa ngợp trời thiêu đốt, những dây mây đỏ kia gặp sóng lửa liền nhanh chóng héo rũ, một lát sau đều rút sâu vào trong rừng.
Nhìn cảnh này, Lâm Minh âm thầm kinh hãi, lão già Toàn Đan trung kỳ kia dù bị áp chế còn ba thành thực lực vẫn mạnh mẽ như trước.
Lúc này mọi người mới thở phào.
- Nơi này không nên ở lâu.
Mục Xích Hỏa nói.
Mọi người không dám coi thường, thi triển thân pháp chạy vào sâu trong rừng.
- Thật là xui xẻo, cứ tưởng nơi này sẽ có cơ duyên, kết quả lại là một chỗ quỷ quái, cơ duyên tốt không có, cơ duyên chết ở khắp nơi!
- Đừng oán giận, chúng ta không trở về được, chỉ có thể đi tới trước.
Chỉ một thoáng vừa rồi, võ giả nơi này đã tổn thất một phần mười, cường giả Toàn Đan thì không một ai ngã xuống, chết đều là Tiên Thiên sơ kỳ trung kỳ, còn có võ giả Hậu Thiên kỳ.
Bị thiệt thòi hai lần, các võ giả cũng cẩn thận hơn, dù chỉ có thể phát ra cảm giác không đến hai mươi trượng, nhưng cũng mở ra mọi lúc, ít nhất có thể dự phòng được nguy hiểm xuất hiện trong lòng đất.
...
Lúc này ở cách trăm dặm, trên một mảnh sa mạc, hai mươi đường ánh sáng mờ nhạt lóe qua bầu trời, đó là độn quang khi những cao thủ đỉnh cấp bay qua để lại.
Quy tắc cấm bay trong thế giới tàn phá này cuối cùng không ảnh hưởng được cường giả Mệnh Vẫn, chỉ làm tốc độ bay của bọn họ bị kìm chế rất lớn, bằng không khoảng cách chỉ khoảng trăm dặm, chỉ cần nửa nén nhang là có thể xẹt qua.
Lúc này, ba đạo độn quang trong đó ngày càng thấp, cuối cùng chầm chậm hạ xuống, ba lão nhân hai nam một nữ bất đắc dĩ đáp xuống đất. Tu vi của bọn họ đều là Toàn Đan hậu kỳ, càng đi sâu vào trong thế giới tàn phá, pháp tắc càng áp chế mạnh mẽ, bây giờ ngay cả cường giả tu vi Toàn Đan hậu kỳ bình thường cũng không bay nổi.
Nữ trưởng lão trong ba người nhìn hơn hai mươi đường ánh sáng ngày càng mờ đi giữa trời, thở dài:
- Xem ra Ma Thần đế cung này vô duyên với chúng ta.
- Hắc hắc, lão phu vốn đến đây là góp vui, dù là thật sự đi Ma Thần đế cung, có những lão quái Mệnh Vẫn ở đó, Phạm Thiên Long Căn chúng ta cũng tuyệt đối không chiếm được. Nhiều lắm là chiếm được một ít cơ duyên nhỏ, không ngờ bây giờ ngay cả cửa vào còn chưa được, cũng bớt lo thôi!
- Ừ, không vào được Ma Thần đế cung dù đáng tiếc, nhưng thật vào được cũng chưa chắc là chuyện gì tốt, không ai biết bên trong có gì, chúng ta ở bên ngoài, cũng chưa chắc không gặp được cơ duyên...
...
Theo lực lượng pháp tắc không ngừng mạnh thêm, Mục Dục Hoàng cũng có chút không duy trì được, nàng đã là người duy trì lâu nhất trong võ giả Toàn Đan hậu kỳ.
“Thấy rồi, hẳn là nó”.
Đúng lúc này, bên tai Mục Dục Hoàng vang lên chân nguyên truyền âm của Mục Phượng Tiên.
Mục Dục Hoàng nhìn ra xa, mơ hồ thấy được một cái bóng mờ ở bầu trời xa, đó là một tòa cung điện rực rỡ.
Ma Thần đế cung?
Trong lòng Mục Dục Hoàng cả kinh.
Ma Thần đế cung thoạt nhìn mơ hồ vặn vẹo, không giống như thực thể.
Cường giả Mệnh Vẫn bay đằng trước cũng phát hiện ra Ma Thần đế cung to lớn, tăng nhanh tốc độ bay.
Ma Thần đế cung to lớn, kéo dài không biết bao nhiêu dặm, cung điện dựng thẳng giữa sa mạc, xung quanh có rất nhiều cột trụ rất to, trên trụ có đầy phù điêu vật tổ.
Ở giữa Ma Thần đế cung có một pho tượng Ma Thần mặc áo giáp, cầm búa lớn. Pho tượng cao tới trăm trượng, chỉ đứng đó liền tự nhiên phát tán ra một cỗ khí tức man hoang thời đại thượng cổ, truyền ra khắp nơi, xuyên qua trời đất làm tâm thần người ta rung động mạnh.
Nên biết, pho tượng Ma Thần này đã sừng sững mấy vạn năm, những cường giả Mệnh Vẫn bay tới cạnh pho tượng bé nhỏ như một đám muỗi.
“Chân nguyên bị áp chế chỉ còn lại hai thành”.
Huyễn Vô Cực thầm giật mình, lực lượng pháp tắc thế giới này quá cổ quái, ngay cả cường giả Toàn Đan hậu kỳ cũng không bay nổi, bây giờ đối mặt với pho tượng Ma Thần đế cung khổng lồ, Huyễn Vô Cực thật sinh ra một loại cảm giác muốn quỳ bái.
Loại cảm giác này, làm Huyễn Vô Cực kinh hãi không thôi!
Không biết lúc trước rốt cuộc là ai điêu khắc ra pho tượng khủng bố như vậy, bên trên như ngầm chứa lực lượng pháp tắc, như vậy... Chỉ mỗi một pho tượng đã làm mình như thế, tiến vào Ma Thần đế cung, nếu như gặp được cái gì, vậy còn có thể chống cự được ư?
Huyễn Vô Cực hít sâu một hơi, đi sâu vào thế giới tàn phá này, hắn ngày càng phát hiện mình so với Ma Đế mấy vạn năm trước, quả thật yếu ớt như đứa trẻ sơ sinh!
“Tu vi Ma Đế sâu không lường được, dù là cường giả phong hoàng trên Thiên Diễn đại lục hiện tại cũng không đáng nhắc ở trước mặt hắn!”