Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 465: Hoang nguyên màu máu




Huyễn Vô Cực đang nghĩ ngợi, chợt thấy bên cạnh nhoáng lên một cái, thân ảnh tộc trưởng Mặc Giao tộc đột nhiên đáp xuống, hóa thành một trận gió đen vọt về phía Ma Thần đế cung!
Tộc trưởng Mặc Giao tộc tu vi Mệnh Vẫn tầng hai, theo hắn nghĩ, Ma Thần đế cung đã hoang phế mấy vạn năm, cho dù có pháp trận phòng hộ gì cũng mất đi hiệu lực, nhưng mà dù vậy, để cẩn thận đề phòng hắn vẫn thúc giục chân nguyên tới mức hạn, phía sau hắn, mơ hồ hiện ra một hư ảnh Giao Long.
Huyễn Vô Cực thấy một màn như vậy, căn bản không chút động tâm, chỉ cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, ngu ngốc!
- Xoạt!
Mắt thấy lúc tộc trưởng Mặc Giao tiến vào chỗ cửa vào chủ điện Ma Thần đế cung, một đạo sáng đỏ nhạt đột nhiên nhoáng lên một cái, ở lối vào đế cung đột nhiên xuất hiện một vầng sáng, giống như thủy triều mãnh liệt tràn ra ngoài, đánh lên người tộc trưởng Mặc Giao.
Chỉ nghe bồng một tiếng, thân thể tộc trưởng Mặc Giao giống như một quả bóng cao su bắn ngược trở về, trên không phun ra một ngụm máu.
Thấy một màn như vậy, cường giả Mệnh Vẫn ở đây sắc mặt đều khẽ biến, một cái đại điện đã hoang phế mấy vạn năm, không ngờ còn có trận pháp thủ hộ? Hơn nữa uy lực trận pháp này còn mạnh mẽ như vậy! Ngay cả Mặc Giao tộc trưởng Mệnh Vẫn tầng hai cao thủ bị đánh lên cũng phải hộc máu.
Tuy rằng nguyên nhân là do tộc trưởng Mặc Giao bị áp chế chân nguyên chỉ còn hai thành, nhưng mà nên biết rằng pháp trận cửa vào Ma Thần đế cung chỉ là pháp trận phòng ngự mà thôi.
Pháp trận phòng ngự, va chạm vào tộc trưởng Mặc Giao đã khiến cho hắn bị hộc máu, nếu như là pháp trận công kích, vậy còn không phải là trong nháy mắt mất mạng sao?
Trong lòng những cường giả Mệnh Vẫn ở đây đều âm thầm đề phòng, Ma Thần đế cung này quá khủng bố nếu còn tưởng nó trải qua năm tháng đã lâu mà bị hoang phế thì tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
Mặc Giao tộc trưởng lau tơ máu khóe miệng, nhìn pháp trận phòng ngự vẫn còn chớp động kia, sắc mặt âm trầm, đây là pháp trận quỷ quái gì, không ngờ trải qua hơn mấy vạn năm, hơn nữa sau mấy vạn năm còn mạnh như vậy, cái này làm sao bố trí ra được?
...
Trong rừng rậm này, khắp nơi đều ẩn chứa sát khí, một đường tiến tới, không ngừng có võ giả tử vong, một canh giờ sau mới ra khỏi rừng rậm, số lượng võ giả đã chết ba thành.
- Nơi này là...
Hiện ra trước mặt mọi người là bình nguyên mênh mông vô bờ màu đỏ sậm, lỗ chỗ trong mắt đất có xương trắng chưa bị vùi lấp, trên mặt đất bia đá màu xám cắm lộn xộn, bia đá có lớn có nhỏ, trên mỗi tấm bia đá đều có khắc phù văn cổ xưa phức tạp, hoàn toàn khác với hệ thống phù văn Yêu Diễn đại lục, căn bản xem không hiểu chúng viết gì.
Phiến bình nguyên đỏ sậm này, lại phát ra một loại áp bách cực độ, ngay cả bầu trời đều màu đỏ, phiếm lên từng mảng huyết quang.
Từ rừng rậm nguyên thủy tới hoang nguyên màu máu, mức chênh lệch mức nước của dòng sông và mặt biển quá lớn, nhìn qua vô cùng rung động.
Có lần vừa rồi, sau khi nhìn thấy bình nguyên màu đỏ quỷ dị này, trong lòng mọi người đều hoàn toàn cảnh giác.
Tuy nhiên đã tới bước này, đi xuống là nguy hiểm, tiếp tục ở lại rừng rậm cũng là nguy hiểm, như vậy không bằng cứ tiến về phía trước, có lẽ có thể tìm được một chút cơ duyên.
- Chúng ta đi.
Bước vào bình nguyên đỏ sậm đầu tiên là một lão nhân Nam Hải Ma Vực mũi ưng, hắn là trưởng lão của Nam Hải Ma Vực tên là Liên Thành Cổ, tu vi Toàn Đan trung kỳ, bên phía Nam Hải Ma Vực ngoài có hai trưởng lão Toàn Đan trung kỳ, còn có chín cường giả Toàn Đan sơ kỳ, trong đó hai, ba người đã là Toàn Đan sơ kỳ đỉnh phong, luận thực lực, Nam Hải Ma Vực mạnh nhất trong tất cả môn phái, bọn họ cũng tự tin nhất.
Nhưng mà bước vào mảnh hoang nguyên màu máu này, sắc mặt Liên Thành Cổ lại khẽ biến, hoang nguyên màu máu này áp chế chân nguyên lại càng mạnh, hắn chỉ có thể vận dụng được hai thành rưỡi chân nguyên.
- Lại áp chế nửa thành!
Liên Thành Cổ trầm giọng nói.
- Pháp tắc nơi này quá cổ quái, nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ càng ngày càng nguy hiểm.
Một gã trưởng lão khác vẻ mặt lo lắng, hắn quyết định, nếu chân nguyên bị áp chế dưới hai thành sẽ không tiếp tục đi tới. Nếu không còn tiếp tục cậy mạnh rất có thể bị hung thú giết chết.
Sau võ giả Nam Hải Ma Vực, những võ giả tông môn khác cũng theo thứ tự bước vào rất nhiều người mở ra phòng hộ thăm dò khe nứt không gian, ở cạnh nơi này không có sinh mệnh, cũng không biết có phải khe nút không gian sẽ xuất hiện sự tình gì, mở ra phòng hộ vẫn an toàn hơn một chút.
Dọc đường đi rất cẩn thận, tất cả đều cảnh giác, dù thế nào, thì vẫn cảm giác được hoang nguyên màu máu này nguy hiểm còn hơn rừng rậm lúc trước.
Nhưng mà không nghĩ tới chính là một đường tiến tới, đã hai khắc mà không gặp phải nguy hiểm gì.
Những người khác trong lòng không khỏi nghi ngờ, lúc này, lão nhân mũi ưng Nam Hải Ma Vực đi trước đột nhiên biến sắc, một chưởng đột nhiên vỗ xuống dưới.
Chỉ nghe ầm một tiếng, đất đá nổ tung, võ giả đi sau không khỏi kinh hãi, còn tưởng rằng địch tập kích, nhưng mà không nghĩ tới chính là trong lúc đất đá nổ tung, một thanh cự kiếm bắn vọt ra.
Trường kiếm thân dài năm xích, toàn thân đen như mực, mơ hồ phát ra khí thế có thể so sánh với bảo khí địa giai thượng phẩm!
- Cái gì?
Ánh mắt tất cả những võ giả ở đây tỏa sáng, từ trong lòng đất tùy tiện chụp một chụp không ngờ chụp được một kiện bảo khí địa giai thượng phẩm! Không đúng, không phải địa giai thượng phẩm, xem khí thế dao động từ bảo khí kia, chắc chỉ là địa giai trung phẩm, nhưng lại so với bảo khí địa giai trung phẩm bình thường mạnh hơn nhiều lần, chắc là vượt qua bảo khí địa giai trung phẩm.
Lâm Minh sờ sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ:
- Bảo khí địa giai trung phẩm Luyện Khí sư thời đại thượng cổ luyện chế ra so với bảo khí địa giai trung phẩm bây giờ mạnh hơn vài lần.
Bảo khí địa giai trung phẩm đã thập phần quý báu, lúc trước Lôi Mộ Bạch dùng là Đại Hoang huyết kích phỏng chế, cũng chỉ là đỉnh cấp bảo khí địa giai trung phẩm mà thôi.
Lâm Minh ánh mắt rất cao, tự nhiên không cảm thấy gì lạ, nhưng những kia võ giả bên cạnh hắn ánh mắt đều tỏa ánh sáng, trong số bọn họ phần lớn đều dùng bảo khí địa giai hạ phẩm, bảo khí địa giai trung phẩm vượt mức như vậy, tự nhiên khiến cho bọn họ đỏ mắt.
Nguy hiểm qua đi, rốt cuộc cũng gặp được cơ duyên!
Đây là ý nghĩ trong lòng phần lớn võ giả.
Chỗ hoang nguyên màu máu này nhìn qua nguy hiểm, kỳ thật không có gì nguy hiểm, ngược lại còn mai táng rất nhiều người chết và bảo khí, rất có thể là cổ chỉ của chiến trường cổ.
Nếu theo phía sau Nam Hải Ma Vực, căn bản kiếm là không thể lấy được, muốn đoạt trong tay bọn họ lại đánh không lại.
Nghĩ như vậy, rất nhiều võ giả tốp năm tụ ba, lặng yên biến đổi phương hướng, rời khỏi đại đội, để cẩn thận, đội ngũ những võ giả này thường có cao thủ Tiên Thiên Chí Cực dẫn dắt, thấp nhất cũng có tới hai ba tên Tiên Thiên hậu kỳ.
Đại đội càng đi càng ít, ngay cả võ giả Nam Hải Ma Vực cũng từng người tản ra, ai đều muốn nhiều kiếm một ít bảo khí, đi theo phía sau Liên Thành Cổ muốn kiếm thì còn lâu.
- Chúng ta đi bên kia.
Lâm Minh quay sang Mục Thiên Vũ nói, đại đội càng ngày càng ít, nếu tiếp tục đi theo sau Liên Thành Cổ thì có vẻ rất ngu xuẩn.
- Ừ!
Mục Thiên Vũ cùng Lâm Minh kết bạn rời đi, hoang nguyên màu máu này có phải thật sự an toàn hay không, vẫn không thể biết chắc!
Tin rằng rất nhiều người trong lòng cũng hiểu được điểm này, nhưng mà thấy lợi trước mắt, nhìn thấy Liên Thành Cổ chụp một cái chụp được một kiện đỉnh cấp bảo khí địa giai trung phẩm, bọn họ cũng không chống nổi sự mê hoặc.
Có lẽ chiến trường thượng cổ này, chẳng những có bảo khí, nói không chừng còn có các đồ vật khác, thậm chí có thể nhặt được một quả Tu Di giới, bên trong còn có toàn bộ gia sản cao thủ đỉnh cấp, nếu như vậy thì thực sự một bước lên mây.
Mục Thanh Thư đứng xa xa nhìn bóng dáng Lâm Minh và Mục Thiên Vũ, oán hận cắn răng, thậm chí hắn còn nghĩ muốn xông lên giết người, đáng tiếc nếu làm như vậy, huyết mạch trong cơ thể hắn trong vòng nửa năm, sẽ tiêu tan toàn bộ, công lực mất hết.
Không có biện pháp trả thù Lâm Minh, nhưng trơ mắt nhìn Lâm Minh và Mục Thiên Vũ càng ngày càng gần, tình chàng ý thiếp, hắn cảm giác buồn bực, tức muốn hộc máu.
Mục Viêm Trác đứng phía xa nhìn thấy tất cả, thở dài một hơi.
Sự thật thật tàn khốc, kết quả đã rất rõ ràng, chỉ là rất nhiều lúc cũng không phải lúc nào cũng ngọt ngào, nhất là bị người ta hoành đao đoạt ái, cướp đi hết thảy, loại tư vị này, rất khó chịu...
Dọc đường đi, Lâm Minh đều rất cẩn thận, cảm giác toàn lực tản ra, tại thế giới kỳ dị này, cảm giác Lâm Minh cũng chỉ có thể phát hiện trong phạm vi hai mươi trượng mà thôi, nếu như xâm nhập vào trong lòng đất, vậy thì càng ngắn hơn, chỉ có trên dưới mười trượng.
Trong mười trượng sâu này, đủ màu hài cốt tràn ngập.
- Nhiều hài cốt như vậy!
Lâm Minh thở nhẹ một hơi, các loại hài cốt, chỉ có một ít là hài cốt bình thường, mấy vạn năm chôn sâu trong lòng đất đã hóa đá, mà có một ít lại không bị năm tháng ảnh hưởng, trong suốt như ngọc chất vậy, thậm chí có một ít lại có tới bảy màu, mà những điều này hiển nhiên là liên quan tới tu vi và công pháp người chết khi còn sống tu luyện.
- Đúng là có Tu Di giới...
Lâm Minh phát hiện rõ ràng, trên một ngón tay có đeo một quả Tu Di giới, đánh ra một chiêu, Tu Di giới từ trong lòng đất bay ra, nhưng mà dùng tinh thần lực tra xét một phen, Lâm Minh lại khẽ lắc đầu, tiểu thiên thế giới bên trong Tu Di giới đã sụp đổ.
Loại tiểu thế giới này vốn đã không ổn định rồi, bình thường Tu Di giới địa giai hạ phẩm, tiểu thiên thế giới cũng chỉ tồn tại được mấy ngàn năm mà thôi.
Không riêng gì Tu Di giới, có rất nhiều bảo khí cũng mục nát, bảo khí chân chính ở trong mặt đất mấy vạn năm mà không hư, đều là loại đặc thù. Lúc này mới một khắc thôi, Lâm Minh vẫn chưa phát hiện được một kiện.
- Hả? Đó hình như là...
Mục Thiên Vũ trong lòng vừa động, nhìn phía mười mấy trượng cách đó không xa, ở chỗ đó có một bụi hoa kỳ dị.
Tại trên hoang nguyên vô ngần này, lại có một bụi hoa như vậy, đúng là chuyện lạ thường.
- Huyết Sát Hoa? Không nghĩ đến ở đây là có cái này...
Huyết Sát Hoa là một loại linh hoa chỉ sinh trưởng ở khu vực dày đặc huyết khí sát khí, chỉ có cơ duyên xảo hợp mới có thể dựng dục nảy mầm, nhưng mà sinh trưởng cực kỳ chậm, sống tới trăm ngàn năm, cho nên ở Thiên Diễn đại lục cực kỳ thưa thớt, không nghĩ tới ở trong này lại có một đám lớn như vậy.
Tuy nhiên, nơi này vốn là chiến trường thượng cổ, vốn đã có sát khí nồng đậm, hơn nữa qua mấy vạn năm không có người thu thập cho nên dựng dục ra một đám lớn như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.
- Huyết Sát Hoa này rất có lợi với bản mạng Chu Tước Hỏa Nhi của ta, đúng là vận khí tốt!
Mục Thiên Vũ trong lòng vui vẻ, đang muốn tiến lên thu thập, đột nhiên bước chân dừng lại, khẽ nhíu mày, nàng cảm giác rõ ràng có mấy cỗ khí tức ẩn nấp gần Huyết Sát Hoa, sát khí ẩn ẩn, như hổ rình mồi.
Khí tức này thuộc về nhân loại, tám chín phần mười là đồng bạn mới theo chân bọn họ, trong đó còn có một cường giả Toàn Đan.
- Dùng Huyết Sát Hoa làm mồi, giết người cướp của sao?
Mục Thiên Vũ trong lòng cười lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.