Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 478: Độn phù




Trên đỉnh đầu mọi người, một lão già mày kiếm, mặc tử mãng bào thất tinh, lăng không mà đứng. Chung quanh thân thể lão, vô số tia sét thật nhỏ đang lóe lên, phát ra tiếng vang khẽ “rẹt rẹt”. Đây là tiếng Lôi nguyên khí kịch liệt chấn động.
Người này chính là Lôi Cực tông chủ Lôi Kinh Thiên.
- Bay lơ lửng giữa trời!
Sắc mặt Mục Thanh Y biến đổi. Bọn họ sau khi tiến vào thế giới tàn phá này, không bay ra bao xa liền mất năng lực bay, không thể không bị ép hạ xuống. Nhưng Lôi Kinh Thiên thẳng cho đến hiện tại, lại vẫn có thể phi hành.
Đây là điểm cường đại của võ giả Toàn Đan hậu kỳ.
Từ Toàn Đan trở đi, mỗi một cảnh giới nhỏ đều chênh lệch thật lớn, vượt cấp chiến đấu cực kỳ khó khăn. Cho dù là thiên tài cấp thánh như Mục Băng Vân, Mục Thiên Vũ sau khi thành tựu Toàn Đan cũng nhiều nhất có thể vượt qua hai cảnh giới nhỏ mà thôi.
Toàn Đan hậu kỳ ở trước mặt bọn họ chính là nhân vật vô địch.
- Ngươi tiến vào lúc nào!
Mục Thanh Y nhớ rõ ràng, lúc ấy trong số võ giả tiến vào thế giới tàn phá cũng không có Lôi Kinh Thiên.
- Hắc hắc! Lão phu hiện tại thân phận mẫn cảm, lão bất Tử Huyễn Vô Cực kia đem cái chết của Lôi Mộ Bạch trút lên đầu lão phu, lão phu tự nhiên không thể công khai xuất hiện. Đệ tử các môn phái lớn tiến vào chiến trường thượng cổ có mấy trăm người, phạm vi phân bố lại rộng. Lão phu ẩn nấp trong đó tự nhiên không phải chuyện quá khó khăn gì!
Lôi Kinh Thiên đắc ý nói, trên mặt treo nụ cười nghiền ngẫm.
- Ngươi muốn làm gì?
Mục Thanh Y trong lúc nói chuyện âm thầm đề phòng, bà đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng Lôi Kinh Thiên là vì ngẫu nhiên gặp bọn họ mà tới chào hỏi.
- Hắc hắc, ngươi cảm thấy sao?
Khóe miệng Lôi Kinh Thiên nhếch lên, đột nhiên toàn thân lôi đình lực bùng bổ, một tấm lưới điện màu tím rộng lớn trong nháy mắt chụp xuống.
Lưới điện tím này phạm vi mấy trượng, tốc độ cực nhanh, như mộng như ảo.
Mục Thanh Y không nghĩ tới Lôi Kinh Thiên lại đột nhiên ra tay như vậy.
- Phá cho lão thân!
Mục Thanh Y rút trường kiếm, một kiếm chém hướng lưới điện.
Lâm Minh cũng ánh mắt co rụt, trong nháy mắt từ trong Tu Di giới rút Tử Huyễn thương ra, một thương đâm tới lưới điện. Cùng lúc đó, tỷ muội Mục Thiên Vũ, thất trưởng lão cùng cửu trưởng lão vừa khôi phục cũng đồng thời ra tay.
Roẹt roẹt roẹt!!!
Sáu luồng chân nguyên cắt mở lưới điện màu tím, nhưng mà lưới điện sau khi bị cắt ra lại cũng không tiêu tan mà hóa thành vô số hồ quang thật nhỏ bao phủ xuống dưới.
Ánh điện lóe lên, rơi lên người hai mươi đệ tử cấp thấp. Sau khi bị lôi điện đánh trúng, cảnh tượng trong mắt bọn họ trong nháy mắt đều trở nên mộng ảo mê ly. Một ít võ giả Tiên Thiên sơ kỳ trước hết không chịu nổi loại sắc thái mê ảo này, đều nhũn ra ngã xuống.
Tiếp theo là Tiên Thiên trung kỳ, Tiên Thiên hậu kỳ... Chỉ trong thời gian mấy hô hấp, ngoài sáu cao thủ chiến lực có thể so với Toàn Đan ra, còn lại hai mươi đệ tử toàn bộ hôn mê ngã xuống đất.
Mục Thanh Y sắc mặt hoàn toàn trở nên âm trầm. Vừa rồi Lôi Kinh Thiên thi triển chính là tinh thần công kích. Đã sớm nghe nói Lôi Linh của Lôi Kinh Thiên là một loại lôi điện phi thường đặc thù, tên là Huyễn Diệt Mộng Quang.
Truyền thuyết Huyễn Diệt Mộng Quang là thức hải hung thú Lôi hệ thượng cổ thai nghén ra, trời sinh có thể xâm chiếm diệt sát linh hồn. Với tu vi Toàn Đan hậu kỳ của Lôi Kinh Thiên hiện tại, trong nháy mắt làm cho hai mươi võ giả Tiên Thiên mất ý thức thật sự là chuyện rất đơn giản.
Mục Thanh Y nắm chặt chuôi kiếm, lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi, hôm nay nếu như ở đây khai chiến, tình huống thật sự cực kỳ gay go. Lâm Minh đã ăn Xích Huyết đan, trong khoảng thời gian ngắn không thể ăn viên thứ hai.
Muốn dùng Xích Huyết đan cũng chỉ có Mục Thiên Vũ, Mục Băng Vân cùng với chính bà.
Loại đồ vật Xích Huyết đan này, người trẻ tuổi sinh mệnh lực cường đại, tác dụng phụ sau khi dùng còn nhỏ một chút. Nếu là người mấy trăm tuổi như Mục Thanh Y, sau khi ăn vào liền cực kỳ nguy hiểm, thậm chí có thể khiến cho tu vi rớt xuống, hao tổn tuổi thọ!
Hơn nữa, hiệu quả của Xích Huyết đan cũng không phải nghịch thiên cỡ nào. Lâm Minh là một cái ngoài ý muốn. Nếu Mục Thanh Y thật sự ăn vào, thực lực vẫn là mơ hồ không bằng Toàn Đan trung kỳ. Kể từ đó, có thể đối phó được Lôi Kinh Thiên hay không thì rất khó nói.
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
- Hắc hắc! Chịu người nhờ vả, thay người tiêu tai mà thôi.
Lôi Kinh Thiên nói xong, đầy hứng thú nhìn Lâm Minh.
Nhìn thấy Lôi Kinh Thiên nhìn tới, Lâm Minh cười lạnh trong lòng. Quả nhiên là hướng về mình sao?
Mục Thiên Vũ trong lòng chợt nghiêm lại, theo bản năng đem Lâm Minh chắn ở phía sau, như gặp đại địch. Hiện tại trạng thái của Lâm Minh không phải tốt nhất, nếu thật sự đánh với Lôi Kinh Thiên, vậy tình huống thật sự là cực kỳ gay go.
Mục Thanh Y nhìn Lôi Kinh Thiên, sắc mặt biến đổi không chừng.
Chịu người nhờ vả!?
Bà đầu tiên nghĩ đến chính là Mục Xích Hỏa và Mục Viêm Trác.
Chẳng lẽ bọn họ điên rồi? Vì cừu hẠngay cả tu vi và huyết mạch đều bất chấp? Huống chi cũng không phải thù không đội trời chung gì, cho dù bọn họ giết chết Lâm Minh, lại có thể thế nào? Công nhiên phản tông, Thần Hoàng đảo sẽ dùng hình pháp tông môn trừng phạt, đáng giá sao?
Mục Thanh Y bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra bọn họ là như thế nào tránh khỏi sự trừng phạt của Huyết Ấn khế ước.
- Thì ra là thế.
Lâm Minh lộ vẻ trào phúng thản nhiên, cổ tay khẽ lật, Tử Huyễn thương liền đổi thành Đại Hoang huyết kích:
- Ta còn thật sự xem như là kẻ địch chung của các ngươi. Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, Mục Xích Hỏa rất sớm đã liên hệ với ngươi rồi nhỉ. Ngươi làm đệ tử bậc thấp hôn mê, cũng không thương đến bọn họ, đại khái cũng là Mục Xích Hỏa nhắc nhở hả. Xem ra hắn vẫn có điều cố kị, không dám giết chóc bừa bãi. Vị trí hiện tại của chúng ta cũng là Mục Xích Hỏa thông báo cho ngươi, đúng không Lôi tông chủ?
Mục Xích Hỏa vốn chính là dẫn đội của Thần Hoàng đảo lần này, có một số phương pháp định vị cũng chẳng có gì lạ.
Lâm Minh không giống như Mục Thanh Thư, lâm vào lối mòn suy nghĩ, một lòng cho rằng có Huyết Ấn khế ước, trưởng lão không thể làm phản. Lâm Minh nguyên bản liền không quá tin tưởng cái gọi là khế ước huyết mạch kia. Kể từ đó, tự nhiên liền nhìn rõ ràng sự tình vốn rất đơn giản này.
Đúng vào lúc này, một tràng cười lớn từ xa truyền đến. Ở khúc quanh phế tích cung điện, hai già một trẻ ba người như lững thững đi dạo bước ra, người cầm đầu chính là Mục Xích Hỏa.
Lúc này trên mặt Mục Xích Hỏa tràn ngập nụ cười thắng lợi. Ở sau người hắn, Mục Viêm Trác thần sắc không yên, mà Mục Thanh Thư thì đầy vẻ dữ tợn và khoan khoái. Hắn dường như đã thấy được giờ chết của Lâm Minh.
- Ha ha, tiểu tử, ngươi nói không sai, chính là lão phu muốn lấy tính mạng ngươi. Lão phu chỉ cần mạng của ngươi, các đệ tử khác tương lai sẽ chỉ thần phục lão phu, lão phu tự nhiên sẽ không thương đến bọn họ!
- Ồ? Nói như vậy, ngươi đã có phương pháp phá giải Huyết Ấn khế ước rồi?
Lâm Minh nhìn Mục Xích Hỏa bộ dạng tự tin tràn đầy, lại không biết lão rốt cuộc ôm tính toán gì. Cho dù lão ta có thể phá Huyết Ấn khế ước, lại có thể thuận lợi giết mình, lão lại có thể đạt được gì? Mục Phượng Tiên sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Trừ phi là lão giết tất cả mọi người, giết người diệt khẩu. Nhưng mà vì một chút cừu hận này với mình giết chết nhiều tinh anh Thần Hoàng đảo như vậy, vậy chỉ có thể nói Mục Xích Hỏa đã mất hết lý trí.
- Mục Xích Hỏa! Ngươi điên rồi! Ngươi muốn phản tông!?
Mục Thanh Y trong lòng phẫn nộ cực kỳ, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mục Xích Hỏa, hận không thể đem lão róc ngàn đao.
- Phản tông? Không, đương nhiên không!
Mục Xích Hỏa lắc đầu:
- Tông mạch của lão phu đều ở Thần Hoàng đảo, lão phu lại làm sao sẽ phản tông. Lão phu chỉ cầm lại thứ thuộc về mình!
- Cái gì thuộc về ngươi?
- Quyền lực! Địa vị! Thực lực! Cùng với công pháp!
Mục Xích Hỏa nói tới đây, trong mắt hiện lên một tia hận ý dày đặc, công pháp tám tầng đầu của Chu Tước Cấm Thần lục, thẳng đến hiện tại đem lão bài xích ở ngoài, lão làm sao không hận chứ!
- Mục Thanh Y, lão phu hôm nay chỉ muốn Lâm Minh chết, ta không muốn thương tổn các ngươi. Nếu các ngươi có thể lui một bước, ta thả các ngươi đi.
- Ngươi nằm mơ!
Mục Thanh Y run trường kiếm trong tay, trong mắt tràn đầy vẻ kiên quyết.
- Hừ! Xem ra là ngươi ngại mệnh dài rồi!
Mục Xích Hỏa ngược lại nhìn về phía người khác:
- Các ngươi thì sao? Cũng muốn chịu chết?
Tỷ muội Mục Thiên Vũ không cần phải nói, thất trưởng lão, cửu trưởng lão cũng không trả lời. Bọn họ chỉ là rút trường kiếm trong Tu Di giới ra, im lặng đứng bên cạnh Lâm Minh, thái độ đã rất rõ ràng.
Nếu như là trước trận chiến với Nam Hải Ma Vực, bọn họ có lẽ còn có thể dao động một chút. Nhưng mà trải qua trận chiến ấy, Lâm Minh ăn Xích Huyết đan, cùng bọn họ đẫm máu chiến đấu đến cùng, lực ngăn sóng dữ.
Ngược lại, Mục Xích Hỏa và Mục Viêm Trác lâm trận bỏ chạy, mấy ngày sau rồi lại tìm đến Lôi Kinh Thiên tới đối phó bọn họ. Nếu như lúc này phản bội theo địch, quả thật uổng làm người.
- Hắc hắc, vậy sao? Vậy thì không có gì để nói! Ta không muốn thương đến các ngươi, nhưng là đao kiếm không có mắt.
Mục Xích Hỏa cũng rút trường kiếm. Nếu như có thể, lão tự nhiên hy vọng Lôi Kinh Thiên có thể trực tiếp dùng Huyễn Diệt Mộng Quang làm cho bọn họ ngủ đi. Đáng tiếc những người này thực lực quá mạnh mẽ, chỉ có thể chiến một trận.
Mục Thanh Thư tùy ý cười nói:
- Lâm Minh, ngươi lần này chết chắc rồi. Lôi Kinh Thiên, đại trưởng lão cùng với gia gia ta, ba người liên thủ, xem đám người già yếu thương tàn các ngươi làm sao ngăn chặn! Lâm Minh, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta phế võ công của ngươi, chậm rãi tra tấn ngươi, cho ngươi sống không bằng chết. Ta sẽ chiếu cố thật tốt Mục sư tỷ của ngươi, cho ngươi tận mắt nhìn ta đùa bỡn nàng như thế nào.
Mục Thanh Thư một phen lời này là dùng chân nguyên truyền âm, chỉ có một mình Lâm Minh có thể nghe thấy. Tuy rằng Mục Thanh Thư ở trong mắt Lâm Minh là một thằng ngốc, nhưng hôm nay hắn lại nói đúng một việc, đó chính là đám người bọn họ không có khả năng ngăn cản được Lôi Kinh Thiên và Mục Xích Hỏa liên thủ.
Đừng nói Lâm Minh đã không thể ăn Xích Huyết đan nữa, cho dù hắn lại ăn một viên đồng thời mở ra Tà Thần lực, thiêu đốt máu Cổ Phượng, cũng sẽ bị Lôi Kinh Thiên áp chế. Huống chi loại trạng thái này của hắn chỉ có thể liên tục thời gian ba mươi hơi thở, ắt bại không nghi ngờ!
Một tên Lôi Kinh Thiên đã như thế, lại thêm Mục Xích Hỏa, Mục Viêm Trác, chặt đứt mọi khả năng thắng lợi.
Lâm Minh sắc mặt ngưng trọng, nếu thật sự như thế, dường như chỉ có một loại biện pháp... Tay hắn khẽ lật, một cái ngọc phù cổ xưa nhảy vào trong tay. Hắn khẽ mấp máy môi, chân nguyên truyền âm với Mục Thiên Vũ:
- Sư tổ có từng cho nàng Độn phù không?
- Độn phù? Cái gì?
Mục Thiên Vũ ngẩn ra.
Lâm Minh nghe xong lời Mục Thiên Vũ, giật mình, lòng lập tức trầm xuống.
Lúc trước, khi Lâm Minh đi chiến trường Nam Hải, Mục Phượng Tiên từng cho Lâm Minh ba viên đan dược cùng với một túi gấm, ba viên đan dược phân biệt là hai viên Hồi Dương đan, một viên Xích Huyết đan. Mà trong túi gấm kia liền chứa một chiếc Độn phù. Một khi phát động, có thể đem mình truyền tống đến nơi cách xa mấy trăm dặm. Đó là Mục Phượng Tiên từ trong di tích cổ phát hiện, cực kỳ quý báu, nói không khoa trương chút nào, đây chính là một cái mạng.
Lâm Minh vốn tưởng rằng Mục Thiên Vũ và Mục Băng Vân cũng sẽ có, lại không nghĩ tới chỉ có mình có.
Hỏng bét... Bàn tay sờ ngọc phù của Lâm Minh đã thấm đầy mồ hôi, hắn tuyệt đối không dám để lại Mục Thiên Vũ ở chỗ này mà đi một mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.