Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 479: Ở đó chờ ta




Lần này Mục Xích Hỏa, Lôi Kinh Thiên chính là hướng về Lâm Minh. Để đám người Mục Thanh Y, thất trưởng lão ở lại cũng không có gì, chỉ cần hắn chạy, bọn họ cũng không cần phải đánh nữa.
Nhưng là Mục Thiên Vũ không giống. Mục Thanh Thư đối với thân thể Mục Thiên Vũ, cùng huyết mạch Chu Tước trên người nàng thèm nhỏ dãi đã lâu. Ở trong tay Lôi Kinh Thiên, Mục Thiên Vũ có thể nói là không hề có sức phản kháng, mà Mục Thanh Thư lại cực độ cố chấp, là người mà cái gì đều có thể làm ra được. Lâm Minh không dám tưởng tượng hậu quả để lại Mục Thiên Vũ ở chỗ này.
Nếu xảy ra loại chuyện đó, dù mình lần này chạy đi, tương lai thành tựu Toàn Đan, đem Mục Thanh Thư róc ngàn đao đều không thể bù lại!
Nắm Độn phù trong tay, tâm niệm Lâm Minh xoay chuyển nhanh chóng, trên trán đã toát mồ hôi. Hắn sớm biết sự quý báu của chiếc Độn phù này, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ quý báu như vậy, không ngờ ngay cả Mục Thiên Vũ cũng không có. Hơn phân nửa lúc trước Mục Phượng Tiên cũng không từng nghĩ tới Mục Thiên Vũ sẽ gặp phải nguy hiểm quá lớn, càng không nghĩ tới Mục Xích Hỏa sẽ bất chấp Huyết Ấn khế ước phản tông!
Lôi Kinh Thiên cười tà tay cầm lôi quang kiếm, từng luồng ánh sáng tím mênh mông quay vờn quanh lôi quang kiếm, như mộng như ảo. Huyễn Diệt Mộng Quang đặc thù này, giống như lôi lại như quang, khiến người khó thể nắm lấy. Có lẽ căn bản không cần Mục Xích Hỏa, chỉ vẻn vẹn một mình Lôi Kinh Thiên đã đủ để đối phó tất cả mọi người ở đây.
- Hắc hắc, Lâm Minh, lần này xem ngươi còn có thể giở ra trò mèo gì!
Mục Thanh Thư cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Nhưng mà câu nói này của hắn còn chưa dứt, Lâm Minh một mực trầm mặc đột nhiên bột phát!
Máu Cổ Phượng ở mi tâm sáng đỏ chói mắt, Tà Thần lực bùng bổ, trên Đại Hoang huyết kích, huyết ấn cấp tốc xoay tròn.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Minh đem tất cả át chủ bài của mình dùng ra, thực lực tăng lên tới trạng thái mạnh nhất!
- Hỗn Nguyên kích!
Mười lăm đạo huyết ấn xoay tròn hình thành vòng xoáy thật lớn, Lâm Minh đột nhiên ra tay khiến Mục Thanh Thư vốn đang đắc ý cười ác độc sắc mặt đại biến. Hắn đột nhiên cảm giác một luồng sức hút mạnh mẽ truyền đến, thân thể không tự chủ được bị lực hút kéo qua. Mục Thanh Thư hiểu được, Lâm Minh tự biết đã không có hy vọng chạy trốn, chết cũng muốn lôi kéo hắn chết theo!
- Gia gia, cứu ta!
Mục Thanh Thư quá sợ hãi. Ở trước mặt Lâm Minh, hắn thật sự không có bất kỳ sức phản kháng. Hắn không muốn chết, mắt thấy sắp giết chết Lâm Minh, chiếm được Mục Thiên Vũ, nếu chết cái gì đều mất hết.
- Hừ, ngây thơ!
Lôi Kinh Thiên run tay, một luồng sét tím nhìn không bắt mắt, như ánh sáng như điện trong nháy mắt bắn vào trong vòng xoáy màu máu.
Ầm!
Chỉ là một đòn, vòng xoáy màu máu vỡ nát, mười lăm đạo Huyết Ẩm chi ấn nổ tung bốn phía. Lâm Minh rên một tiếng đau đớn, thân thể bay ngược ra ngoài, bay xa mấy chục trượng, ngã mạnh trên mặt đất.
Vốn định một đòn giết chết Mục Thanh Thư để tuyệt hậu hoạn, nhưng mà lại thất bại. Nguyên bản Lâm Minh vốn chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất, hiện giờ so với Lôi Kinh Thiên, thực lực chênh lệch thật sự quá lớn.
- Ha ha! Ngu ngốc! Muốn thương tồn ta, nằm mơ đi!
Mục Thanh Thư khoa trương cười to, nhìn thấy Lâm Minh bộ dạng như vậy hắn cảm giác ý niệm rất thông thuận. Một hơi thuận, toàn thân sảng khoái vô cùng.
- Lâm Minh!
Mục Thiên Vũ ánh mắt nóng lên, lắc mình tới cạnh Lâm Minh:
- Lâm Minh, ngươi không sao chứ!
- Ta không sao.
Lâm Minh kỳ thật không bị thương gì, hắn nhìn Mục Thiên Vũ một cái thật sâu, dùng chân nguyên truyền âm nói:
- Ở lối vào hoang nguyên màu máu chờ ta...
- Cái gì?
Mục Thiên Vũ ngây ra một chút, không biết Lâm Minh vì sao lại nói lời này.
Trong mắt Lâm Minh hiện lên một tia quyết đoán, xiết chặt Độn phù trong tay, mặc niệm phát động chú ngữ, đặt vào lòng bàn tay Mục Thiên Vũ...
- Hả, đây là...
Mục Thiên Vũ chỉ cảm thấy một cái gì đó vừa nhẵn vừa lạnh lọt vào tay, còn chưa kịp phản ứng lại, tay phải của nàng đã bị một vầng sáng mông lung bao quanh. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác bất an không hiểu:
- Lâm Minh, ngươi...
- Ở đó chờ ta!
Bốn chữ vô cùng đơn giản, mang theo một phần kiên định, tự tin, không sợ chết cùng với quyết đoán nói được làm được! Lọt vào trong tai Mục Thiên Vũ, từng từ tận xương, dường như trong nháy mắt có vô số sấm sét nổ vang bên tai nàng, một cơn đau dữ dội không thể xóa nhòa tràn ngập trong lòng.
Câu nói này vang đến cuối cùng, lại như mơ hồ vặn vẹo, dường như thanh âm bị kéo dài vô hạn... Khoảnh khắc đó, Mục Thiên Vũ cảm giác trong lòng dường như có gì đó trọng yếu vỡ nát, nàng mơ hồ cảm giác được gì, bất an trong lòng càng ngày càng đậm càng mãnh liệt. Mục Thiên Vũ trừng mắt thật to, thân thể nàng đột nhiên bị một luồng năng lượng kỳ dị bao quanh. Dung mạo Lâm Minh dường như mơ hồ trong sắc thái không gian kỳ dị, càng ngày càng xa.
- Lâm Minh!
Mục Thiên Vũ đau lòng hô, nàng liều mạng vươn tay muốn chộp lấy Lâm Minh, nhưng mà mọi thanh âm, cảnh tượng đều trong nháy mắt rời xa...
- Chết tiệt! Đây là chiêu thức gì?
Mục Thanh Thư trơ mắt nhìn Mục Thiên Vũ bị một đoàn sáng trắng bao phủ, sau đó trong nháy mắt biến mất. Hắn không thể tin, cũng không thể tiếp nhận!
Mục Thiên Vũ, bị Lâm Minh đưa đi!
Mục Thiên Vũ biến mất, chấp niệm của hắn còn làm sao phát tiết được?
- Lâm Minh, ta muốn ngươi chết!
Trong mắt Mục Thanh Thư hiện lên một vẻ điên cuồng.
Mục Xích Hỏa cũng sắc mặt cực kỳ khó coi. Lão nhận ra được, Lâm Minh vừa rồi dùng là Độn phù của Mục Phượng Tiên.
- Bị nha đầu kia chạy rồi, chuyện có chút phiền toái. Lôi huynh, việc này không thể chậm trễ. Giết Lâm Minh, sau đó chúng ta đi tìm Mục Thiên Vũ. Hiện tại còn không thể để tiểu nha đầu kia đem tin tức truyền về Thần Hoàng đảo!
- Hắc hắc, tốt!
Lôi Kinh Thiên không sao cả cười cười, tin tức có truyền về Thần Hoàng đảo hay không đối với lão không có ảnh hưởng gì, lão kỳ thật chỉ là muốn giết chết Lâm Minh, chiếm lấy thượng cổ ma công trong Tu Di giới, Tử Huyễn thương và hai Lôi Linh trên người Lâm Minh.
Ngoài ra trọng yếu nhất, Lôi Kinh Thiên muốn biết vì sao Lâm Minh có thể đem hai Lôi Linh dung hợp làm một. Nếu lão cũng có thể làm được điểm này, chỗ tốt đối với lão không cần nói cũng biết.
Lôi Kinh Thiên chịu tới giết Lâm Minh, một là vì mối hận cũ, một nguyên nhân khác cũng là lời hứa của Mục Xích Hỏa, chỉ cần giết chết Lâm Minh, tất cả bí mật, công pháp toàn bộ thuộc sở hữu của Lôi Kinh Thiên, Mục Xích Hỏa chỉ cần thi thể Lâm Minh.
- Tiểu tử này, thật đúng là kẻ đa tình. Cơ hội chạy trốn nhường cho nữ nhân, ngốc đến buồn cười!
Lôi Kinh Thiên cười nhạo, theo lão loại cách làm này thật sự là cực kỳ ngu xuẩn.
Mục Thanh Y ở một bên tận mắt thấy toàn bộ quá trình, nhìn thấy Lâm Minh đem cơ hội chạy trốn nhường cho Mục Thiên Vũ, lòng bà đau đớn co thắt.
- Lâm Minh, ngươi đi mau, chúng ta ngăn cản hắn!
Nói xong, toàn thân Mục Thanh Y hàn quang bắn ra bốn phía, một kiếm chém tới Lôi Kinh Thiên.
Toái Băng Vân!
- Hừ! Ngươi có tư cách này sao?
Mục Xích Hỏa căn bản không cần Lôi Kinh Thiên động thủ, đột nhiên tiến lên một bước, một chưởng đánh ra, ngay cả kiếm đều không cần. Ngọn lửa nóng cháy đánh lên băng tinh vụn đầy trời, trực tiếp đánh nát thành bột!
Cùng lúc đó, Mục Viêm Trác ngăn cản Mục Băng Vân, mà Lôi Kinh Thiên cũng ra tay với Lâm Minh.
Tiếng sấm rền cuồn cuộn kèm theo ánh sáng mộng ảo lóa mắt, hóa thành một cột sáng màu tím thô to đâm thẳng tới Lâm Minh.
Ầm!
Cột sáng đâm lên nham thạch, nham thạch vỡ nát bay tán loạn. Lâm Minh bay lên trời tránh khỏi công kích chính diện, nhưng mà vẫn bị dư ba gây thương tích.
Vô số ánh sáng tím kia sau khi tiếp xúc đến thân thể Lâm Minh, lại như vô số cương châm đâm vào tinh thần chi hải, khiến thân thể hắn đột nhiên run lên!
Xịch xịch xịch!!!
Ánh sáng tím như mưa, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, vòng xoáy màu đen của Luân Hồi võ ý trống rỗng xuất hiện trên không tinh thần chi hải, khó khăn lắm đỡ được tất cả công kích của mưa ánh sáng tím.
Vô số ánh sáng tím toàn bộ bị cuốn vào trong vòng xoáy màu đen, biến mất.
- Hắc!
Lôi Kinh Thiên cười lạnh một tiếng, nhưng nụ cười của hắn chỉ vừa lộ ra liền đọng lại.
Cái gì? Bị Huyễn Diệt Mộng Quang của ta rồi lại không có việc gì?
Lôi Kinh Thiên không thể tin được, một võ giả Hậu Thiên kỳ không ngờ đỡ được Huyễn Diệt Mộng Quang của mình? Làm sao có thể?
- Còn muốn chạy? Nằm mơ!
Mắt thấy Lâm Minh muốn chạy trốn, Lôi Kinh Thiên hừ lạnh một tiếng, thân thể bắn mạnh ra! Lôi Kinh Thiên với thực lực cường đại có thể ở một trình độ nhất định đột phá hạn chế pháp tắc của thế giới này lăng không phi hành. Lão với tốc độ nhanh hơn Lâm Minh gấp hai, ba đuổi thằng theo!
- Chết tiệt.
Lâm Minh cắn răng, toàn lực thúc giục thân pháp Kim Bằng Phá Hư, thân hình như điện. Nhưng mà Kim Bằng Phá Hư mặc dù tốt, trình độ của Lâm Minh ở Phong chi ý cảnh lại cực kỳ bình thường, Không Gian ý cảnh lại chưa nhập môn, tốc độ hắn lại làm sao có thể sánh được với Lôi Kinh Thiên Toàn Đan hậu kỳ?
Chỉ trong thời gian mấy chớp mắt, Lâm Minh liền bị Lôi Kinh Thiên đuổi kịp.
- Chết đi!
Lôi Kinh Thiên hướng về một chưởng ấn xuống. Một chưởng oai, lôi đình cuồn cuộn. Không gian chung quanh Lâm Minh dường như trong nháy mắt căng cứng, hoàn toàn khóa chặt hắn ở trong đó.
Một chưởng này là một chưởng toàn lực của Lôi Kinh Thiên, mặc dù là chân nguyên bị áp chế còn hai phần cũng không phải Lâm Minh hiện tại có thể đỡ được!
Lôi Kinh Thiên muốn một chưởng đánh gục Lâm Minh, tuy rằng lão vốn cũng ôm tâm tư giữ người sống, nhưng nhìn thấy Lâm Minh nhiều lần biểu hiện ra ngoài ý muốn, lão cũng đoạn tuyệt ý niệm này.
Một chưởng không thể né tránh, che phủ trời đất ấn xuống. Khoảnh khắc đó, tử vong là tới gần như thế!
Lâm Minh rống lớn một tiếng, con ngươi hắn hiện ra màu đỏ tươi như ao máu.
- Huyết Ẩm chi ấn, bạo!
Ầm!
Trên Đại Hoang huyết kích, một đạo Huyết Ẩm chi ấn của cao thủ Toàn Đan sơ kỳ trực tiếp nổ tung, huyết quang bắn ra bốn phía. Hoàn toàn nổ tung một đạo Huyết Ẩm chi ấn, với năng lượng của tinh huyết cao thủ Toàn Đan tự bạo thiêu đốt chống đỡ một chưởng này của Lôi Kinh Thiên. Nhưng mà dù là như vậy, Lâm Minh vẫn bị chưởng phong gây thương tích, thân thể như lá cây trong giông bão bay ra ngoài.
Một ngụm máu ngược nhổ ra, sắc mặt Lâm Minh tái nhợt đáng sợ.
- Cái gì?
Lôi Kinh Thiên trong lòng đại kinh, lão vạn lần không ngờ Lâm Minh lại có thể đỡ được một đòn toàn lực của mình:
- Tiểu tử này, lực phòng ngự linh hồn sao mạnh như vậy? Mỗi lần công kích của ta đều mang theo linh hồn công kích, đừng nói là võ giả Hậu Thiên, cho dù là võ giả Toàn Đan sơ kỳ bị linh hồn công kích của ta đánh trúng cũng sẽ trực tiếp hôn mê.
Tu vi chênh lệch thật sự quá lớn, linh hồn phòng ngự của Luân Hồi võ ý cũng không phải là vô địch. Lâm Minh lúc này chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt, ý thức hỗn loạn, ngay cả trước mắt đều có vẻ mơ hồ không rõ.
Khoảnh khắc đó, ở trong lòng hắn một cảm giác tuyệt vọng không thể ức chế lan tràn.
Ta không thể chết ở chỗ này!
Lâm Minh cắn đầu lưỡi, một ngụm tinh huyết phun ra. Không thể ăn Xích Huyết đan nữa, Lâm Minh dứt khoát lựa chọn, thiêu đốt tinh huyết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.