Nhìn thấy con rối này xuất hiện, Nam Duẫn Vương gầm nhẹ một tiếng, thân thể lao ra, thanh cự đao trong tay chém mạnh xuống, huyết quang thoáng hiện, sau đó một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, bộ ngực bằng kim loại màu đỏ của con rối Cự Ma đã bị chém ra một lỗ hổng cực lớn.
Nam Duẫn Vương vung đao như mưa, từng vết rách xuất hiện trên thân thể cơ quan con rối, rất nhanh đã chém nó vỡ nát toàn thân, rầm một tiếng, con rối Cự Ma ngã xuống mặt đất, các linh kiện văng khắp nơi.
Ngay sau đó, Nam Duẫn Vương khẽ vung bàn tay lên, thu lấy tất cả linh kiện vào trong Tu Di giới, loại cơ quan con rối có thực lực tương đương với Toàn Đan hậu kỳ này, giá trị đối với tông môn là cực cao, nếu không phải là Nam Duẫn Vương ra tay, thì ngay cả Mục Phượng Tiên cũng khó mà chống đỡ được nó.
Sau con rối Cự Ma này, lại liên tục có thêm hai con rối Cự Ma tới nữa.
Huyễn Vô Cực không nói một tiếng nào, toàn thân lưu chuyển hắc khí, hai tay lóe ra luồng sáng âm sát nhè nhẹ, đánh mạnh lên trên người cơ quan con rối, cùng lúc đó, Bạch Mi phương trượng cũng vung thiền trượng mà ra tay.
Mấy con rối Cự Ma này bị ba người thoải mái giải quyết xong.
Tất cả linh kiện của con rối đều bị ba người chia nhau.
Địa cung khổng lồ như vậy, chiếm diện tích gần trăm dặm, từ cửa vào tới dược viên thì còn một đoạn đường rất xa, Lâm Minh vẫn rất cẩn thận đi phía sau đội ngũ, duy trì khoảng cách với Huyễn Vô Cực, mà Huyễn Vô Cực dường như đã quên mất Lâm Minh vậy, từ đầu đến cuối, chỉ quan tâm tiêu diệt con rối, chưa từng nhìn Lâm Minh một cái nào.
Mọi người tiếp tục đi trong đế cung, các con đường tại đây thoạt nhìn thì hoàn toàn giống nhau, tuy nhiên những con đường này có vẻ phức tạp, nhưng cơ bản có hình giống ô bàn cờ, kỳ thật chỉ cần nhận thức đúng một phương hướng, đi vào đường nào thì cũng đều thông nhau cả, hoàn toàn không sợ lạc đường.
Ầm!
Lại có thêm ba con rối bị ba người Huyễn Vô Cực giải quyết, dọc theo đường đi, đã có mười mấy con rối Cự Ma bị hủy diệt rồi.
Mà con đường này chỉ là một con đường trong Ma Thần đế cung mà thôi, một đường đã có nhiều con rối như vậy, nếu tính ra, trong toàn bộ Ma Thần đế cung sẽ có hơn vạn con rối Cự Ma!
Những thứ này đều có chiến lực tương đương với võ giả Toàn Đan kỳ, đặt tại tông môn tứ phẩm thì chính là cấp trưởng lão rồi.
Gần vạn người có chiến lực Toàn Đan, đây vẫn chỉ là con rối, nếu tính cả võ giả trong tông môn, thì lại càng khó lường hơn. Cường giả phong hoàng là trưởng lão, Mệnh Vẫn là hộ pháp, Toàn Đan là chấp sự, nội tình của tông môn lục phẩm thật sự quá đáng sợ!
Điều này cũng cho thấy, mấy vạn năm trước, văn minh võ học trên Thiên Diễn đại lục phát triển hơn xa hiện tại rất nhiều lần, có rất nhiều trận pháp, công pháp của Thần Vực đều từng xuất hiện trên Thiên Diễn đại lục, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến cho sau này, Thiên Diễn đại lục lại biến thành bộ dáng như vậy.
- Ân? Phía trước dường như là...
Lâm Minh nhìn về một góc thông đạo phía phía, ở chỗ đó có một pho tượng hình con cóc, cao hai trượng.
Con cóc khổng lồ này đang há miệng, trong miệng đầy răng nanh, đầu lưỡi như một thanh kiếm sắc vươn ra xa. Thân thể nó có màu xám, toàn thân chi chít các mụn nhỏ lồi lên, thoạt nhìn có vài phần cảm giác hung lệ.
“Thượng cổ Kịch Độc Hôi Cáp...”.
Lâm Minh tìm được trong trí nhớ thông tin về bức tượng này, trên thực tế, nó căn bản không phải là một bức tượng, mà là một con thượng cổ Kịch Độc Hôi Cáp, sau khi bị giết chết thì bị người ta dùng thi thể làm thành con rối.
Loại con rối này có thực lực ngang với Toàn Đan Chí Cực, cũng có nghĩa là thực lực của võ giả Mệnh Vẫn tầng một tại nơi này, nhìn bề ngoài thì nó không khác gì một bức tượng cả, dùng thần thức cũng không cảm giác được. Bình thường thì nó được đặt tại Ma Thần đế cung làm bức tượng trang trí, nhưng cũng có hiệu quả thủ vệ.
Lâm Minh trong lòng vừa động, bước chân chậm lại, mà đám người Huyễn Vô Cực thì vẫn dường như không biết gì, tiếp tục đi về chỗ đó, hiển nhiên bọn họ cũng không biết con Kịch Độc Hôi Cáp này.
Huyễn Vô Cực cũng chú ý tới bức tượng thượng cổ Kịch Độc Hôi Cáp này, nhưng cũng chỉ nhìn vài lần, dùng thần thức quét một lần, không phát hiện ra bất kỳ điều gì dị thường, hắn cũng không quá để ý nữa, bình tĩnh bước tới chỗ rẽ.
Nhưng ngay khi bọn họ đi tới cách bức tượng Kịch Độc Hôi Cáp khoảng mấy trượng, cặp mắt của Kịch Độc Hôi Cáp đột nhiên sáng lên, đầu lưỡi trong miệng lao ra như một mũi tên!
- Ân?
Sắc mặt Huyễn Vô Cực đại biến, trong nháy mắt toàn thân hắn đã được bao phủ trong sương mù màu đen, hai tay đánh ra phía trước, thân thể mạnh mẽ lui về sau.
Keng...
Đầu lưỡi như mũi tên này đã bị bàn tay bao phủ bởi chân nguyên của Huyễn Vô Cực đánh trúng, khẽ đổi phương hướng, xuyên qua dưới sườn của Huyễn Vô Cực, chỉ nghe “xì” một tiếng, đầu lưỡi của Kịch Độc Hôi Cáp đã đâm xuyên qua chân nguyên hộ thể của một lão già Mệnh Vẫn tầng một của Nam Hải Ma Vực, đâm thủng tim tên này.
Biến cố nhanh như chớp này làm cho mọi người đều ngẩn ra, mà đúng lúc này, đầu lưỡi nhiễm đầy máu tươi kia lại dùng tốc độ mà mắt thường khó phân biệt được, chuyển hướng đâm ngược vào đan điền của lão già Mệnh Vẫn kia.
Phốc!
Máu tươi phụt ra, lão già kia trợn trừng mắt, nhìn vào nửa đầu lưỡi thò ra khỏi bụng của mình, dường như không thể tin nổi. Trên đường tới Ma Thần đế cung, dọc theo đường đi đều vô kinh vô hiểm, nên hắn cũng không ý thức được, mình lại chết trong này...
Sống và chết chỉ là chuyện trong nháy mắt. Tuy rằng lão già này có tu vi đạt tới Mệnh Vẫn tầng một, nhưng bị thế giới pháp tắc áp chế, hắn căn bản không ngăn được cú đánh lén này của Kịch Độc Hôi Cáp.
“Xoẹt” một tiếng, đầu lưỡi cuốn về, thi thể của lão già Mệnh Vẫn kia vỡ toác ra, máu tươi bắn ra khắp nơi.
Lâm Minh âm thầm than một tiếng, khẽ lắc đầu, không đánh trọng thương được Huyễn Vô Cực, thật sự quá đáng tiếc, hơn nữa ngay cả thi thể của tên cường giả Mệnh Vẫn kia cũng đành để lãng phí, Lâm Minh không dám dùng thi thể của lão già Mệnh Vẫn này để “nuôi” Ma Phương, hoặc là luyện chế Huyết Ẩm chi ấn ngay trước mặt nhiều võ giả Nam Hải Ma Vực như vậy.
- Nghiệt súc, nhận lấy cái chết!
Huyễn Vô Cực cực kỳ nổi giận, tên trưởng lão vừa chết kia chính là tộc nhân của gia tộc họ Huyễn của hắn.
Hắn hét lớn một tiếng, rút từ trong Tu Di giới ra một thanh trường mâu màu đen, đâm một mâu về phía Kịch Độc Hôi Cáp, đây vẫn là lần đầu tiên Huyễn Vô Cực sử dụng vũ khí tại đây.
Keng...
Một kích được Huyễn Vô Cực rót vào bảy, tám thành chân nguyên, đâm trúng thân thể Kịch Độc Hôi Cáp, lại chỉ là đâm được nửa cán.
- Ân?
Trên mặt Huyễn Vô Cực hiện lên một tia kinh ngạc.
Lúc này, Bạch Mi tăng nhân cũng ra tay, hắn cũng nhìn ra con Kịch Độc Hôi Cáp này rất khó giải quyết.
Toàn thân Bạch Mi tăng nhân hiện lên luồng sáng vàng chói mắt, sau một tiếng phạm âm truyền ra, từng phù ấn màu vàng bao phủ lấy thiền trượng của Bạch Mi tăng nhân, đập thật mạnh xuống dưới.
Phật gia bí pháp của Đại Thiện tự dường như cực kỳ khắc chế Kịch Độc Hôi Cáp, chỉ nghe rắc một tiếng, trên lưng Kịch Độc Hôi Cáp đã xuất hiện một đám vết rạn như mạng nhện.
Kịch Độc Hôi Cáp căn bản không cảm giác được đau đớn, nó lại mở miệng ra, phun ra rất nhiều khói độc.
Huyễn Vô Cực hừ lạnh một tiếng, ngón tay búng ra, một luồng lôi điện màu đen lao ra, chỉ nghe tiếng “xuy xuy xuy” vang lên, luồng khói độc đã bị lôi đình này bao phủ vào trong, sau đó bị đốt cháy không còn một mảnh.
Sau đó, trường mâu của Huyễn Vô Cực, thiền trượng của Bạch Mi tăng nhân liên tiếp đánh trúng thân thể Kịch Độc Hôi Cáp. Ngay cả Nam Duẫn Vương cũng ra tay.
Thanh đao màu máu vung lên, các tiếng nổ vang liên tiếp phát ra, Kịch Độc Hôi Cáp bị ba đại cao thủ vây công, đã sắp không chịu nổi.
- Chết!
Huyễn Vô Cực đâm một mâu vào miệng của Kịch Độc Hôi Cáp. Hai mắt của Kịch Độc Hôi Cáp lập tức ảm đạm xuống, không còn có chút ánh sáng nào nữa.
Tuy rằng đã giải quyết được con rối Kịch Độc Hôi Cáp này, nhưng không khí bắt đầu có chút áp lực, nhất là những lão quái Mệnh Vẫn tầng một kia thì lại mang sắc mặt rất không tốt.
Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi tiến vào Ma Thần đế cung, có người chết, những lão quái Mệnh Vẫn này ai mà chẳng uy chấn một phương, có tuổi thọ hơn một ngàn năm, có thực lực bài sơn đảo hải, hô mưa gọi gió, người như vậy thì tất nhiên sẽ hết sức quý trọng tính mạng của mình.
Bọn họ vốn rất tự hiểu bản thân, không dám mơ tưởng tới Phạm Thiên Long Căn, chỉ muốn thu được một vài cơ duyên khác mà thôi, nhưng nếu vì những cơ duyên này mà phải mất mạng, thì lại cực kỳ không đáng giá.
Tiến vào Ma Thần đế cung đã được nửa đường rồi, đối mặt với con Kịch Độc Hôi Cáp kia tập kích, cường giả Mệnh Vẫn tầng một bị chết mà không hề có chút sức phản kháng nào, có trời mới biết nếu bọn họ đi xuống tiếp, thì có thể còn gặp phải vận mệnh như vậy nữa hay không.
Huyễn Vô Cực thu lấy thi thể của tên trưởng lão kia, cả xác của con Rối Kịch Độc Hôi Cáp kia cũng bị hắn cùng thu lại. Nhìn lướt qua những võ giả Mệnh Vẫn tầng một đang có chút biến sắc kia, Huyễn Vô Cực cười lạnh một tiếng khinh thường, sự sống chết cửa những người này thì tất nhiên là hắn không thèm để ý tới rồi.
- Tất cả trưởng lão Nam Hải Ma Vực, theo sát phía sau ta.
Nói xong, Huyễn Vô Cực mang theo đám trưởng lão của Nam Hải Ma Vực càng cẩn thận hơn mà đi về phía trước, các võ giả tự do thì lại đến gần Nam Duẫn Vương, về phần các tiểu tông môn khác thì vội vàng tới gần Đại Thiện tự.
Dọc đường đi tiếp, toàn bộ đội ngũ càng cẩn thận hơn nữa, con rối Kịch Độc Hôi Cáp cũng xuất hiện thêm vài lần, tuy nhiên sau khi đã có chuẩn bị, ba đại cao thủ đồng loạt ra tay tiêu diệt, nên cũng không tổn hại một võ giả nào.
Sau khi đi được mười mấy dặm an toàn, liên tục bước lên không biết bao nhiêu cầu thang, Lâm Minh đoán rằng hiện tại chỗ của bọn họ đã cao cách mặt đất mấy trăm trượng, cách Ma Đế dược viên cũng càng gần hơn, không quá mười dặm nữa là tới.
Ý thức được điểm này, trong lòng Lâm Minh càng xoắn xít hơn, Phạm Thiên Long Căn ở ngay trước mắt, nhưng dưới tình huống này, mình mà muốn nhận được nó, khả năng gần như bằng không.
Lại đi thêm vài dặm nữa, trước mặt mọi người bỗng xuất hiện một đài đá thấp nhỏ, trên đài đá này được khắc các văn lộ mờ nhạt, thoạt nhìn cực kỳ cổ xưa, đó hiển nhiên là trận văn.
Khi Huyễn Vô Cực đi qua đài đá này, dường như vô tình khẽ dừng chân, nhìn dài đá này một cái, cảm giác tràn ra, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
Cảnh tượng này tất nhiên bị các lão quái khác thấy rõ, Nam Duẫn Vương cười hắc hắc:
- Sao vậy, Huyễn huynh có hứng thú với cổ trận này hay sao?
Nam Duẫn Vương biết đài đá này là một tòa cổ trận, nhưng rốt cuộc nó là cổ trận gì, thì hắn lại hoàn toàn mù tịt.
Huyễn Vô Cực hừ lạnh một tiếng:
- Lão phu có hứng thú với cổ trận này thì sao, mà không có hứng thú thì lại như thế nào, chẳng lẽ lão phu làm chuyện gì thì cũng đều phải hỏi ý kiến ngươi mới được à!
Huyễn Vô Cực dứt lời, lập tức thu hồi cảm giác lại, nhanh chóng rời đi.
Mà Nam Duẫn Vương lại cười lơ đễnh, đi vài vòng xung quanh đài đá này, dường như muốn tìm kiếm ra thứ gì đó, nhưng trận văn trên cổ trận quá phức tạp, hắn căn bản hoàn toàn không hiểu nổi.
Các lão quái khác thì tất nhiên cũng như vậy, chỉ có ánh mắt của Lâm Minh khi nhìn cổ trận này thì hơi sáng lên, lờ mờ đoán được Huyễn Vô Cực muốn làm cái gì rồi...
Khóe miệng Lâm Minh khẽ cười lạnh, loại cơ hội có thể chơi xỏ Huyễn Vô Cực một vố thì tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.