Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 501: Ra ngoài




- Không được, lão tử lỗ lớn, lão tử chỉ là linh hồn thể, bảo vật trong Càn Khôn Dung Nhật lô, trừ máu Cự Ma ra, những cái khác lão tử căn bản không thể sử dụng.
Chó xù vừa lẩm bẩm, vừa vô cùng bất mãn.
Lúc này, Lâm Minh căn bản mặc kệ nó, từ lúc những lão quái Mệnh Vẫn rời đi tới bây giờ, gần như chỉ qua một nén hương thời gian, hắn phải nhanh rời khỏi đây.
Tuy nhiên cứ như vậy đi thì không thể được, nếu những người khác hoài nghi Lâm Minh, như vậy cho dù hắn có chạy cũng sẽ họa lây Thần Hoàng đảo...
Lâm Minh lại lần nữa vỗ lên tám căn trụ rồng Bát Long Dao Quang trận một cái.
Mấy giây sau, tám cái Cầu Long lại bắt đầu phun ra ánh sáng, Bát Long Dao Quang trận lại một lần nữa mở ra.
Kế tiếp, Lâm Minh từ trong Tu Di giới lấy ra một cỗ thi thể, cỗ thi thể này, đúng là trưởng lão Toàn Đan lúc đại chiến với Nam Hải Ma Vực bị Lâm Minh giết chết, về sau cũng dựa vào tinh huyết của trưởng lão Toàn Đan này mà mở ra Ma Phương.
Tháo Tu Di giới của mình xuống mang vào trong tay trưởng lão Toàn Đan, lui về phía sau bốn, năm bước, tiện tay ném thẳng cỗ thi thể tới Bát Long Dao Quang trận.
- Xích!
Một đạo ánh sáng hiện ra, cỗ thi thể này trực tiếp bị ánh sáng đánh lên, đốt thành tro bụi.
Vì thế, ở bên cạnh hai đống tro lão quái Mệnh Vẫn lại thêm một đống tro tàn, mà khỏa Tu Di giới của Lâm Minh cũng bị đốt mất phân nửa, cũng rơi vào trong đống tro.
Chó xù có chút kinh ngạc nhìn Lâm Minh:
- Tiểu tử, ngươi đúng là gian giảo nha, làm như vậy, vận khí tốt rất có thể người khác sẽ bị ngươi lừa rồi.
Ngẫm lại những lão quái Mệnh Vẫn kia phải trả cái giá lớn như vậy, cuối cùng toàn bộ những bảo vật quan trọng đều bị tiểu tử này nuốt hết, hơn nữa thậm chí bọn họ căn bản không biết là bị ai tính toán.
Nghĩ đến đây, chó xù theo bản năng sờ sờ cái mũi chó của mình, cùng tiểu tử này ở một chỗ biết đâu ngày nào đó mình cũng ị lừa gạt lật thuyền trong mương đó chứ...
Chó xù miên man suy nghĩ, lại phát hiện Lâm Minh đã nhoáng lên một cái bay ra khỏi động phủ.
- Chờ với, chờ bản thánh với!
Chó xù rất thông minh, vội vàng theo đi ra ngoài.
Căn cứ theo trí nhớ của Ma Đế, ở một chỗ cửa ra khác trong Ma Đế dược viên tiếp tục đi một đoạn không xa, chỗ đó liền tới một chỗ Truyền Tống trận khác, thông qua Truyền Tống trận, có thể trực tiếp truyền tống ra khỏi Ma Thần đế cung.
Chút khoảng cách này, nếu như là ở bên ngoài, Lâm Minh chỉ cần vài hô hấp là đã đi tới, nhưng ở Ma Thần đế cung, hắn không thể không cẩn thận.
- Này, này có cơ quan cấm chế gì không?
Lâm Minh hỏi chó xù, mạnh mẽ đem nuốt hai chữ chó xù vào.
- Bản thánh không phải là này! Bản thể bản thánh là Tam Đầu Ma Thần Khuyển, danh hào là Ma Quang Thánh Chủ, mười vạn năm trước đã đạt tới cảnh giới Thánh Chủ, ngao du hư không, tung hoành tam giới, tại thời điểm đó, tổ gia gia của ngươi còn chưa xuất thế đâu.
Chó xù nói tới đây, đắc ý nghểnh cái đầu chó lên, dường như lại tìm được niềm kiêu ngạo của nó.
Tuy rằng nghe không đáng tin, nhưng Lâm Minh lại biết, chó xù này năm đó đúng là cũng có tài, nếu không cũng không tư cách bị cuốn vào trong Ma Phương.
- Thánh Chủ? Đó là cái gì?
- Tựa như là cái gọi là cường giả phong hoàng ở Thiên Diễn đại lục các ngươi, Thánh Chủ cũng chính là một cái danh hiệu để tỏ lòng tôn trọng cường giả, năm đó lão tử chính là Thánh Chủ!
- Ngươi không phải mới vừa nói ngươi là Tam Đầu Ma Thần Khuyển sao? Sao bây giờ chỉ còn một đầu?
Sau khi rời khỏi Ma Đế dược viên, Lâm Minh cũng thoải mái hẳn lên, chiếm được Càn Khôn Dung Nhật lô và Phạm Thiên Long Căn tâm tình hắn cực kỳ tốt.
Nhắc tới điểm này, chó xù lập tức như quả bóng xì hơi, ngạo khí vừa rồi cũng biến mất:
- Còn không phải nữ nhân khủng bố năm đó s, làm hỏng bản thánh tu luyện Kim Cương (có lẽ là một cảnh giới Luyện Thể) thành thần thể, lại hút thần hồn của bản thánh vào trong Thần Tinh Ma Phương, giam giữ vô số năm, vốn thần hồn bản thánh là ba cái một thể (nguyên văn, tam vị nhất thể), nhưng mà bây giờ ngay cả một cái thần hồn cũng không trọn vẹn, làm sao có thể giữ được trạng thái nguyên vẹn.
Chó xù nói xong vẻ mặt trở nên tức giận.
- Thì ra là như vậy, nói như vậy... Ngươi là hồn sủng của Ma Đế?
Lâm Minh thuận miệng hỏi.
- Cái gì mà hồn sủng, nói sao mà khó nghe vậy! Bản thánh là hồn thú khế ước với Ma Đế, hừ, năm đó nếu không phải Ma Đế dùng kế, bản thánh làm sao sẽ ký khế ước với hắn, nếu không có bản thánh, Ma Đế đã sớm không biết ngã xuống ở Thần Vực bao nhiêu lần rồi!
Chó xù nói tới đây hừ một tiếng, nhưng mà từ ngôn ngữ vẫn vô tình lộ ra, quan hệ năm đó giữa nó và Ma Đế cũng không phải là bình đẳng gì, hơn phân nửa khế ước lúc đó ký chính là quan hệ chủ tớ.
- Ma Quang, đường này rốt cuộc có nguy hiểm hay không.
- Hừ, Ma Thần đế cung lớn như vậy, bản thánh năm đó ở Ma Thần đế cung cũng chỉ ở một thời gian ngắn mà thôi, làm sao mà biết rõ cơ chứ.
Chó xù rất không có trách nhiệm nói, Lâm Minh cứng họng, hắn chỉ có thể phóng ra toàn bộ cảm giác, tận lực cẩn thận.
Nhưng mà ngoài dự đoán, đoạn đường hai ba dặm này không ngờ lại cực kỳ bình tĩnh, một đường đi tới, chuyện gì cũng chưa phát sinh, Lâm Minh cứ như vậy thuận lợi đi tới vị trí trong trí nhớ, ở trong này có một bãi đá thấp bé, trên bãi đá không có bất kỳ cấm chế nào, sau khi đi qua bãi đá chính là một Truyền Tống trận cổ, Truyền Tống trận hoàn hảo vô khuyết, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi động.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lâm Minh mừng rỡ không thôi.
Lâm Minh chỉ dùng mười mấy giây đã phá được phù văn khởi động Truyền Tống trận này, thuần thục đem tất cả phù văn mở ra. Sau khi ánh sáng trắng mênh mông hiện lên, Lâm Minh bước lên trận tâm, thân ảnh loáng cái biến mất...
...
Một khắc sau, Ma Đế dược viên.
Ma Đế dược viên trống rỗng, mười mấy lão nhân đứng ở chỗ Phạm Thiên Long Căn trước đó, mặt trầm như nước.
Trong đó sắc mặt khó coi nhất phải kể tới Huyễn Vô Cực! Vừa rồi hắn và Bạch Mi, Nam Duẫn Vương đại chiến một trận, nhưng mà tay cầm bảo khí thiên giai hạ phẩm, lại có rất nhiều con bài chưa lật U Ma đế thành ba ngàn năm nội tình tích lũy nhưng mà vẫn bị Bạch Mi và Nam Duẫn Vương đánh cho liên tiếp bại lui.
Nên biết rằng, nội tình Đại Thiện tự cũng chỉ kém hơn một chút so với U Ma đế thành, mà Nam Duẫn Vương tuy rằng chỉ là người đơn độc nhưng mà thiên tư nghịch thiên, luận thực lực cá nhân, hắn chính là người mạnh nhất trong ba người.
Nếu như ở bên ngoài, cho dù Huyễn Vô Cực không địch lại, cũng có thể ung dung chạy thoát.
Nhưng tại Ma Thần đế cung hoàn toàn phong bế này, muốn trốn cũng trốn không được, huống chi dọc đường Ma Thần đế cung có rất nhiều nguy hiểm, cứ vậy xông loạn chẳng khác nào tự sát!
Cuối cùng, nếu không phải Huyễn Vô Cực xuất ra Diệt Thần lôi châu năm đó U Minh đại đế lưu lại, lại dùng thiêu đốt tinh huyết để uy hiếp thì chỉ sợ hắn đã bị Bạch Mi và Nam Duẫn Vương liên thủ phế bỏ!
Kỳ thật, cho dù con bài chưa lật của Huyễn Vô Cực lật ra hết, một khi liều chết, hơn phân nửa cũng là kết cục ngã xuống, chỉ là Bạch Mi và Nam Duẫn Vương cũng sẽ phải trả một cái giá thê thảm, mà thảm cảnh này lại khiến cho hai người bọn họ kiêng kị, không thể không thu tay lại.
Cuối cùng Huyễn Vô Cực giao Phạm Thiên Long Căn ra, còn hắn chỉ giữ hai cái rễ thô to mà thôi.
Như thế mới đình chiến.
Huyễn Vô Cực trong lòng nhỏ máu.
Hắn cuối cùng vẫn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, chỉ là vì cái gì lúc ấy ở Ma Thần đế cung, cho dù mình hao hết khí lực cũng không thể mở được pháp trận trung tâm ra, nhưng mà lúc này lại mở được ra?
Nếu nói là những Trận Pháp sư không đáng tin kia trùng hợp mở ra, vậy thì cũng có chỗ quá gượng ép đi.
Lại kết hợp với kiểm tra lúc trước, thời khắc mấu chốt lại không thể sử dụng Truyền Tống trận, Huyễn Vô Cực còn có một loại dự cảm mãnh liệt, dường như mình bị người nào đó tính toán.
Nhưng mà lúc ấy Bạch Mi và Nam Duẫn Vương không chút phân trần mà ra tay, muốn bỏ đá xuống giếng ép Huyễn Vô Cực đến tuyệt lộ, hắn đã căn bản không kịp nghĩ lại.
Bây giờ Ma Đế dược viên chân tướng rõ ràng, Huyễn Vô Cực chỉ cảm thấy tức tới nổ phổi.
Điệu hổ ly sơn... Mình không ngờ lại trúng một mưu kế đơn giản như vậy, đem một gốc Phạm Thiên Long Căn khác dâng lên cho người!
Nếu nói, Phạm Thiên Long Căn mất tích, chỉ khiến Huyễn Vô Cực tức nổ phổi, như vậy khi hắn đi tới chỗ động phủ Càn Khôn Dung Nhật lô, nhìn thấy Bát Long Dao Quang trận vẫn vận hành bình thường như trước, còn có trên trận thai, Càn Khôn Dung Nhật lô đã sớm không cánh mà bay, Huyễn Vô Cực chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt chút nữa ngã chúi đầu xuống đất.
Sắc mặt Bạch Mi phương trượng, Nam Duẫn Vương cũng xanh mét, hai người bọn họ còn muốn trông cậy vào lấy được bảo vật trong Càn Khôn Dung Nhật lô, nhưng mà bây giờ, gà bay trứng vỡ, ngay cả lô, cũng đã bị người mang đi.
- Ai? Rốt cuộc là ai?
Huyễn Vô Cực hai mắt đỏ máu, ánh mắt phụt ra hung quang:
- Lúc ấy, ai không rời khỏi Ma Đế dược viên? Ai?
Huyễn Vô Cực ánh mắt tàn nhẫn đảo qua hai người, trong lòng Mục Phượng Tiên co rụt lại, nhưng không lộ ra vẻ khác thường.
Nhưng mà sau khi Huyễn Vô Cực nhìn thấy Mục Phượng Tiên, đầu tiên vẫn nghĩ tới Lâm Minh, hắn mạnh mẽ tiến lên trước một bước, khí thế cường giả Mệnh Vẫn tầng ba tràn ra, trùm tới Mục Phượng Tiên.
- Lâm Minh! Tiểu tử này đi đâu rồi? Lúc trước, hắn không có rời khỏi Ma Đế dược viên!
- Lão thân không biết!
Mục Phượng Tiên mặt không đổi sắc nói, nhưng nội tâm nàng lại hoảng sợ, Lâm Minh không thấy, xảy ra chuyện gì?
Hay là có người cướp sạch Ma Đế dược viên, mà Lâm Minh lại bắt bất trắc.
Không riêng gì Mục Phượng Tiên nghĩ như vậy, lúc này trong lòng Mục Dục Hoàng cũng dâng lên một dự cảm cực kỳ bất an, cảnh này khiến trong lòng nàng vô cùng bối rối.
- Huyễn Vô Cực! Ngươi không cần vừa ăn cướp vừa la làng!
Nam Duẫn Vương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Huyễn Vô Cực.
- Lão phu cũng không tin, mao tiểu tử Hậu Thiên hậu kỳ có thể phá vỡ sát trận trên Càn Khôn Dung Nhật lô, có năng lực mang Càn Khôn Dung Nhật lô đi, ngươi không cảm thấy ngươi đem chuyện này đổ lên người hắn không phải quá buồn cười sao?
- Nam Duẫn, ngươi có ý gì, ngươi hoài nghi lão phu lấy Càn Khôn Dung Nhật lô đi?
- Hắc hắc, ngươi nói đi? Chỉ có ngươi xem qua bản chép tay của Ma Đế, chỉ có ngươi mới biết cách mở ra cổ trận trung tâm và phương pháp mang Càn Khôn Dung Nhật lô đi! Một khắc trước cũng chính ngươi dẫn toàn bộ chúng ta ra khỏi Ma Đế dược viên, mà một khắc này đều phát sinh việc Phạm Thiên Long Căn bị mất trộm, còn có Càn Khôn Dung Nhật lô.
- Nam Duẫn! Ngươi...
Huyễn Vô Cực tức giận đến muốn thổ huyết, Phạm Thiên Long Căn bị đoạt, Càn Khôn Dung Nhật lô không cánh mà bay, chính mình vất vả mười năm, bỏ ra vô số tâm huyết và cái giá phải trả, cuối cùng chỉ đạt được hai cái rễ cây.
Không chỉ như thế, hắn còn tính kế đâm sau lưng người của mình. Chuyện không hay ho như vậy đổ lên đầu ai đều khiến người ta giận sôi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.