Sớm từ lúc vùng cấm ngàn dặm đi ra, Lâm Minh đã nói cảm giác điểm nào không thích hợp, nhưng đến tột cùng là chỗ nào không thích hợp hắn lại nghĩ không ra.
Lúc ấy rất nhiều võ giả đối với điều này đều xì mũi coi thường. Nhưng là lúc này, cũng không có người dám phớt lờ lời nói của Lâm Minh nữa.
Mấy võ giả đề nghị quay lại tìm cầu cơ duyên kia sớm đã hối hận thối ruột. Sự khủng bố của vùng cấm ngàn dặm Vạn Cổ Ma Khanh, mấy ngàn năm nay truyền vang dội, được xưng là vào hẳn phải chết, chim bay không vượt qua, há là lời giả.
Lúc trước có mấy Phong Hào Tu La, tháp chủ không tin tà, mưu toan tiến vào trong vùng cấm ngàn dặm tìm kiếm cơ duyên, như thường ngã xuống trong đó!
Vốn tưởng rằng lời đồn có thể nói quá sự thật, hiện tại xem ra là thật đến không thể thật hơn được nữa!
Đối mặt Vạn Cổ Ma Khanh khủng bố như vậy, bọn họ rồi lại đưa ra đề nghị hoang đường muốn quay lại đào mấy khối Ma Thần Chi Cốt địa giai, thật sự là ngại sống lâu!
- Lâm thiếu hiệp, chúng ta hồ đồ rồi, ngài nhất định phải nghĩ cho kỹ...
Tên tôn chủ đề nghị quay lại kia, giọng nói đều như sắp khóc, mắt trông mong nhìn về phía Lâm Minh. Hiện tại Lâm Minh trở thành sợi rơm cứu mạng, tuy rằng trông cậy vào Lâm Minh cũng là hy vọng xa vời nhưng dù sao có còn hơn không.
Hắc Thạch cũng thanh âm phát run, giọng đắng ngắt:
- Lâm huynh, ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo chuyện hồ đồ chúng ta vừa làm. Ngài lúc trước làm sao biết chúng ta chưa ra khỏi vùng cấm ngàn dặm? Chúng ta còn có hy vọng ra ngoài không?
Hắc Thạch là truyền nhân thánh địa, cao ngạo cỡ nào, hiện giờ xin lỗi thấp kém như vậy cũng thật sự là rối loạn tấc lòng, không làm chủ được tinh thần.
Lâm Minh nhìn Hắc Thạch một cái, những chuyện trước đó hắn tự nhiên lười so đo, hiện tại trọng yếu nhất là ra khỏi Vạn Cổ Ma Khanh. Nếu có thể ra ngoài, hắn tình nguyện phán đoán của mình sai lầm, nhưng đáng tiếc chính là, sự tình đúng là vẫn còn phát triển về hướng xấu nhất.
Hắn lắc đầu nói:
- Tạm ta cũng không có biện pháp tốt.
Nghe thấy Lâm Minh nói vậy, mọi võ giả đều lạnh nửa lòng. Đúng vậy, Lâm Minh lại không phải thần tiên, hắn tuy rằng có thể cảm giác ra không thích hợp nhưng không có nghĩa là hắn có thể dẫn mọi người đi ra ngoài. Hắn là Phong Hào Tu La không giả, nhưng từ xưa đến nay Phong Hào Tu La ngã xuống ở vùng cấm ngàn dặm còn ít sao. Huống chi luận thực lực, Lâm Minh không nhất định có thể thắng được Đoan Mộc Quần và Vân Sát tôn chủ.
- Làm sao bây giờ? Nên làm gì đây?
Trong lòng từng võ giả đều dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.
Lúc này Lam Thấm đột nhiên hỏi:
- Lâm thiếu hiệp, chúng ta có phải lạc đường hay không? Tinh tượng trên bầu trời có thể nào là ảo giác, chỉ dẫn phương hướng cho chúng ta chính là sai lầm, cố ý dẫn sai chúng ta đi vào trong Vạn Cổ Ma Khanh hay không?
Lâm Minh lắc đầu nói:
- Không, hướng sao là đúng, vấn đề ra ở dưới chân chúng ta. Nếu ta đoán không sai, hiện tại chúng ta nếu đi về hướng rời Vạn Cổ Ma Khanh, cứ đi một trăm dặm là tới gần Vạn Cổ Ma Khanh một trăm dặm. Nếu chúng ta đi về hướng Vạn Cổ Ma Khanh, cứ đi một trăm dặm thì đến gần hai trăm dặm!
- Lúc trước chúng ta đi tổng cộng hướng về Vạn Cổ Ma Khanh một trăm năm mươi dặm, rời Vạn Cổ Ma Khanh một trăm năm mươi dặm, cũng chính là tổng cộng đi hướng Vạn Cổ Ma Khanh bốn trăm năm mươi dặm. Hiện tại chúng ta cách Vạn Cổ Ma Khanh chỉ năm trăm năm mươi dặm.
Một phen lời của Lâm Minh nói ra, mọi người đều cảm giác sống lưng phát lạnh. Chỉ có năm trăm năm mươi dặm!
Tuy nhiên hiện tại nhìn vị trí Vạn Cổ Ma Khanh, thật sự chính là cách xấp xỉ như vậy. Chỉ cần bọn họ lại đi mấy trăm dặm, sẽ rơi vào trong Vạn Cổ Ma Khanh, xương cốt không còn!
Cho dù là Đoan Mộc Quần trước giờ hờ hững lúc này cũng sắc mặt trắng bệch:
- Lâm huynh, chúng ta có hy vọng đi ra ngoài không?
Lâm Minh sắc mặt ngưng trọng, cúi đầu trầm tư một hồi lâu, lắc đầu nói:
- Không biết. Có lẽ đi được ra ngoài, có lẽ vĩnh viễn bị vây chết ở chỗ này.
Lâm Minh nói ra lời này căn bản không nghĩ lý gì, tuy nhiên mọi người nghe vào tai đã là như tiếng của trời. Chính là bởi vì một câu “có lẽ đi được ra ngoài”.
Lúc này bất kể hy vọng nhỏ cỡ nào cũng là ngựa chết coi làm ngựa sống. Lâm Minh chính là sợi rơm cứu mạng cuối cùng.
- Lâm thiếu hiệp, vậy chúng ta đừng đi nữa, đợi đến Lâm thiếu hiệp nghĩ ra biện pháp lại đi tiếp.
Một võ giả vội vàng nói, võ giả khác cũng nhao nhao hưởng ứng:
- Đúng vậy. Chờ Lâm thiếu hiệp nghĩ biện pháp, ai cũng đừng quấy rầy.
- Chúng ta đề phòng bốn phía, không nên để tà linh đến ảnh hưởng đến Lâm thiếu hiệp.
Lúc này những võ giả này đều xum xoe săn đón, tận lực thể hiện giá trị của mình, chỉ sợ Lâm Minh bởi vì xung đột vừa rồi mà bỏ lại bọn họ mặc kệ.
Kỳ thật b nghĩ nhiều, hiện tại Lâm Minh phải cùng đám người này đồng tâm hiệp lực. Có bọn họ, nguy hiểm còn có thể nhỏ một chút, ít nhất có tà linh cường đại tới còn có tấm mộc. Mà chính hắn một người muốn ra ngoài, hy vọng càng thêm xa vời.
Lâm Minh cúi đầu trầm tư một hồi lâu, lên tiếng:
- Chúng ta dù đứng không nhúc nhích cũng đang tới gần Vạn Cổ Ma Khanh với một tốc độ thong thả.
- Cái gì?
Võ giả ở đây đều sắc mặt đại biến. Trở về cũng là đi tới Vạn Cổ Ma Khanh, đi tới càng không cần phải nói. Hiện tại cho dù đứng tại chỗ không nhúc nhích cũng là đang tới gần Vạn Cổ Ma Khanh. Còn có đường sống sao?
Trong lòng tuyệt vọng, duy nhất có thể làm bọn họ yên lòng chính là, thần sắc Lâm Minh vẫn trấn định như trước:
- Đừng hoảng, chúng ta trước theo đường cũ quay về...
- A? Còn có thể theo đường cũ quay về?
Các võ giả nghe thấy câu này trong lòng mừng rỡ.
Lâm Minh nói:
- Nhiều nhất chỉ là quay về một chút xíu, lúc trước ta đã đánh dấu.
Đánh dấu?
Đúng vậy! Đánh dấu!
Lúc trước Lâm Minh đi năm mươi trượng là sẽ để lại một dấu hiệu trận văn, lúc ấy rất nhiều võ giả cảm giác Lâm Minh cố làm ra vẻ cao siêu, đang giả ngu. Hiện tại xem ra, người ta là nhìn xa, đã sớm dự đoán được sẽ phát sinh loại chuyện này.
Nghĩ đến đây, hình tượng của Lâm Minh càng trở nên sâu không lường được. Mọi người đều trong lòng kích động, đối với Lâm Minh càng ngày càng có lòng tin.
Lâm Minh dẫn theo mọi người đi ngược lại, hắn cảm thụ năng lượng dao động của dấu ấn lúc trước để lại. Không đi đường thắng mà đi một đường vòng thật lớn. Rốt cuộc ở ngoài năm mươi trượng tìm thấy một chỗ đánh dấu cuối cùng đã làm.
Nhưng mà khi nhìn thấy chỗ đánh dấu này, Lâm Minh lại nửa mừng nửa lo. Mừng là, quả thật có thể căn cứ dấu hiệu đế tìm kiếm đường về. Lo chính là dấu hiệu này rõ ràng là thời gian một nén hương lúc trước để lại, theo đạo lý có thể duy trì thời gian mấy tháng. Nhưng hiện tại quay lại, dấu hiệu này đã trở nên mơ hồ, năng lượng tản đi một nửa!
Đây là chuyện gì xảy ra?
Lâm Minh cau mày, đi tìm dấu hiệu kế tiếp. Lại đi một đường vòng, thậm chí có một đoạn đường theo mọi người thấy là đang đi ngược lại. Tuy nhiên lúc này ai cũng không dám nói một câu vô nghĩa. Lâm Minh đi thế nào bọn họ liền đi theo thế ấy.
Một hồi lâu sau, Lâm Minh tìm được chỗ đánh dấu đếm ngược thứ hai, quả nhiên năng lượng ở dấu hiệu này đã gần như tiêu hao hết!
Tĩnh tâm cảm giác chỗ đánh dấu thứ ba, lại đã hoàn toàn biến mất!
Lâm Minh lập tức trán toát mồ hôi lạnh, tình huống còn gay go hơn hắn nghĩ!
Năng lượng ẩn chứa trong dấu hiệu trận văn không biết bị cái gì hủy diệt. Tiếp tục như vậy, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp gì tốt để ra ngoài!
- Làm sao vậy?
Đoan Mộc Quần chú ý tới mồ hôi lạnh trên trán Lâm Minh, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Lâm Minh than nhỏ một tiếng, lắc đầu nói:
- Dấu hiệu của ta ra vấn đề, trong vùng cấm ngàn dặm này không biết có cái gì, đem dấu hiệu của ta xóa đi toàn bộ.
- Cái gì?
Mọi võ giả đều tâm thần căng thẳng, cảm giác tuyệt vọng dày đặc tràn ngập trái tim. Dấu hiệu không linh nghiệm, chẳng lẽ bọn họ sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trong này?
Thời gian Vạn Cổ Ma Khanh chỉ hơn nửa năm, nửa năm sau thông đạo đóng lại, mười năm sau mới mở ra.
Nhưng mà phàm là võ giả trong nửa năm không thể đi ra, mười năm sau đều mất tích không một ngoại lệ, chưa từng có ai đi ra!
Bị nhốt ở chỗ này chẳng khác nào tuyên án tử hình!
Lâm Minh trầm mặc không nói, trong đầu lại đang không ngừng kết nối với Ma Quang:
- Ma Quang, ngươi nhìn ra cái gì rồi sao? Rốt cuộc là cái gì xóa dấu hiệu trận văn ta để lại. Là tà linh sao?
Ma Quang nói:
- Hẳn không phải là tà linh. Tuy rằng ta vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, nhưng ta đại khái biết được vùng cấm ngàn dặm này là chuyện gì xảy ra...
- Ồ?
- Vùng cấm ngàn dặm được xưng là có đi không có về đại khái là bởi vì trong Vạn Cổ Ma Khanh ẩn chứa năng lượng cường đại, ở chung quanh ngưng kết thành một lực trường đặc thù. Mà phạm vi của loại lực trường này vừa khéo là một ngàn dặm. Một khi tiến vào trong đó sẽ rất khó ra ngoài. Trận văn ngươi đánh dấu cũng là bị năng lượng trong lực trường xóa đi.
- Ừm...
Lâm Minh thoáng trầm ngâm:
- Một đường đi tới, ta quả thật cảm giác lực lượng không gian chung quanh có chút khác thường. Có lẽ là không gian chung quanh Vạn Cổ Ma Khanh bị lực trường khép kín. Chỉ là mặt cong không gian khép kín quá lớn, nếu không chú ý cảm giác là đi thắng. Với lý giải của ta đối với lực lượng không gian, không thể lập tức phát hiện...
- Không gian bị lực trường khép kín sao...
Trải qua Lâm Minh nói, Ma Quang đột nhiên nghĩ ra cái gì, nói:
- Khi ta ở Thần Vực, nghe nói trong vũ trụ Thần Vực xa xôi có một số mặt trời sẽ bùng bổ, sau đó co rút thành một tinh thể đặc thù trọng lượng cực lớn thể tích cực nhỏ. Lực trường chung quanh loại tinh thể này quá mạnh mẽ, có thể vặn gãy không gian hình thành một mặt cong không gian khép kín hoàn chỉnh. Bất kỳ thứ gì, cho dù là đại năng Thần Vực mới mò đến cảnh giới võ đạo đỉnh phong một khi tiến vào trong mặt cong khép kín này cũng sẽ vĩnh viễn không ra được.
- Ồ?
Lâm Minh tâm thần thoáng động, loại tinh thế này hắn vẫn là lần đầu nghe nói:
- Đại năng Thần Vực mới mò đến võ đạo đỉnh phong đều không đi ra được?
Võ đạo đỉnh phong hư vô mờ mịt đó là mục tiêu Lâm Minh phấn đấu, ngay cả cường giả tuyệt thế mới mò đến võ đạo đỉnh phong đối với loại tinh thể này đều bất lực, sự khủng bố của nó có thể nghĩ mà biết.
Ma Quang nói:
- Ta cũng chỉ là nghe nói... Tuy nhiên ngươi yên tâm, lực trường chung quanh Vạn Cổ Ma Khanh so với những tinh thể đặc thù đó là đom đóm so vầng trăng. Lúc trước Ma Đế có thể đi ra ngoài, chúng ta hắn là cũng có thể ra ngoài.
Lâm Minh hơi hơi trầm mặc, tuy rằng lý giải của hắn đối với Không Gian ý cảnh cũng xem như tạm được, nhưng đối mặt với mặt cong không gian vặn vẹo quy mô siêu lớn do trường năng lượng Vạn Cổ Ma Khanh hình thành hắn cũng cảm thấy cực kỳ cố sức. Huống chi, hiện tại ngay cả dấu hiệu trận văn đều không dùng được.
Chuyện cho tới giờ cũng chỉ có đi bước nào xem bước nấy.
Lâm Minh đứng lên, nói với võ giả chung quanh:
- Đi theo ta.
Lúc này, lời của Lâm Minh chính là mệnh lệnh không cho phép nghi ngờ, nào có ai dám không nghe. Mọi người đều theo sát Lâm Minh, chỉ sợ bị rớt lại.