Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 649: Hai thương đâm chết




Xuất hiện ba con thi sát, thân hình cao lớn, dung mạo dữ tợn, thoạt nhìn khi chúng nó còn sống là Cự Ma tộc cùng Man tộc, cộng thêm nữ thi phía trước tổng cộng bốn con thi sát, tùy tiện một cái đều mạnh hơn Đoan Mộc Quần, thế này còn đánh như nào!?
Hắc Thạch chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, Lam Thấm, Phong Thần cũng sắc mặt đại biến.
- Cùng nhau đi một hướng!
Vân Sát tôn chủ dẫn đầu, hắn rút ra một cây trường mâu từ trong Tu Di giới, một mâu đâm thẳng mà đến một thi sát Man tộc!
Một mâu này rót vào ma nguyên toàn thân, không có chút lưu thủ.
Hoàng Long Quỷ Thứ!
Một mâu đâm ra, tạo thành sóng chân nguyên màu đen, nham thạch chung quanh đều bị năng lượng một mâu này xẻ nát, rơi như mưa to!
Thi sát cười thảm một tiếng, vươn móng vuốt trảo xuống mâu!
Với trảo huyết thịt chống cự lại bảo khí thiên giai của Vân Sát tôn chủ! Chỉ nghe một tiếng răng rắc, trường mâu bị thi sát bắt được!
Trong nháy mắt sắc mặt Vân Sát tôn chủ trắng bệch, này một kích trừ bỏ dùng những bí thuật Man tộc hại người hại mình thì đã vận dụng mười thành lực lượng, phối hợp trường mâu thiên giai hạ phẩm, tuyệt đối có thể dẹp yên một ngọn núi, lại bị thi sát này một tay đỡ, đây là cái quái lực gì, lại là loại cường độ thân thể khủng bố như thế nào!!
Mà đúng lúc này, Đoan Mộc Quần, Lam Thấm cùng Phong Thần xông lên, ba thanh trường kiếm thiên giai cùng nhau công kích!
- Đánh vào mắt!
Đoan Mộc Quần biết rõ thi sát có lực phòng ngự khủng bố, một kiếm đâm tới hai mắt thi sát, kiếm quang linh hoạt, sắc bén như mưa rơi xuống dưới, thi sát trực tiếp bị kiếm vũ bao phủ!
Ánh mắt thi sát đã hư thối bạo mở ra, nhưng mà đối với thi sát mà nói, kỳ thật ánh mắt sớm đã mất đi tác dụng, chúng nó cảm giác thế giới này dựa vào khứu giác, công kích như vậy trừ bỏ chọc giận nó, căn bản không có tác dụng khác.
Rống!
Thi sát bạo rống một tiếng. Mọi người chỉ cảm thấy lỗ tai run lên, màng nhĩ như muốn vỡ vụn, thi sát Man tộc vung trảo lên, trực tiếp chộp thiên giai trường kiếm vào tay.
Ba thanh kiếm này vốn là nhuyễn kiếm, bị Man tộc thi sát trảo ở trong tay, chỉ nghe tiếng vang xèo xèo, trường kiếm kịch liệt biến hình!
Cùng lúc đó, nữ thi lúc trước cũng phóng vọt tới, một trảo đánh về phía Lam Thấm cùng Phong Thần!
Trường kiếm của Lam Thấm cùng Phong Thần còn bị Man tộc thi sát cầm lấy, căn bản không rút ra được, trừ phi quăng kiếm chạy trốn, nhưng mà một khi quăng kiếm, đối mặt với thi sát còn lại kết cục có thể nghĩ mà biết.
Bọn họ đều không nghĩ tới, tập hợp công kích bốn người, lại không thể xé mở vòng vây ra!
Những thi sát này, thật sự quá khủng bố!
- Cẩn thận, móng vuốt có độc!
Đoan Mộc Quần hô lớn, nhưng mà thanh âm hắn mới hô được một nửa, lại đột nhiên cả kinh, hắn phát hiện. Lúc trước Lâm Minh chưa cùng bọn họ công kích, không biết khi nào thì xuất hiện ở sau lưng nữ thi lông xanh, hắn cầm Tử Huyễn thương trong tay, mặt không chút thay đổi, trên mũi thương, mũi nhọn chớp động!
Chết!
Ánh sao trong mắt Lâm Minh nhoáng lên một cái chợt lóe sáng, Tà Thần lực mở ra đến mức tận cùng, chân nguyên nén ép bột phát ra, Lôi Hỏa lực đan vào.
Quán Hồng!
Một thương đâm ra, ẩn chứa ý chí Chiến Linh cấp Thanh Đồng, lại phối hợp năng lượng khủng bố, chấn động không gian!
Nữ thi cười cạc cạc, căn bản không tránh, tùy ý để một thương này đâm tới, cùng lúc đó, nàng đột nhiên quay lại, một móng vuốt chụp vào cổ Lâm Minh!
- Lâm Minh, cẩn thận!
Lam Thấm cùng Phong Thần đại biến sắc mặt, lực phòng ngự nữ thi này kinh người, căn bản không cần nhìn bất luận kẻ nào công kích, mà phản công của nàng lại vô cùng khủng bố, móng vuốt kia một khi phá vỡ chân nguyên hộ thể, cho dù là chỉ thương da một chút, thi độc đủ để khiến người ta chết không có chỗ chôn!
Nếu đối chiến cùng nữ thi, tuyệt đối là võ giả chịu thiệt!
Nhưng mà đối mặt với nữ thi lông xanh công kích, Lâm Minh lại căn bản không nhìn, như trước đâm đến một thương!
Mắt thấy móng vuốt quơ được cổ Lâm Minh, sắc mặt Lam Thấm cùng Phong Thần tái nhợt, mà nữ thi lông xanh lại cười quái khặc khặc dị.
Ngay tại giờ khắc này, một màn khó tin đã xảy ra.
Móng vuốt nữ thi dường như đột nhiên chậm lại, mà Tử Huyễn thương trong tay Lâm Minh lại chợt gia tốc!
Lôi Hỏa lực đan vào, Chiến Linh Thanh Đồng bùng nổ, chỉ nghe một tiếng nổ vang, Tử Huyễn thương xuyên qua cổ họng nữ thi lông xanh!
Mũi thương nhất giảo, trực tiếp cắt nửa cổ nữ thi!
Mà lúc này, móng vuốt nữ thi lông xanh cách Lâm Minh còn có nửa xích, thân ảnh Lâm Minh bạo lui ra ngoài, trường thương đột nhiên rút ra, mang ra một lũ điện lưu màu tím!
Một đâm, thu lại, gọn gàng sạch sẽ!!
Thình lình xảy ra biến cố khiến Lam Thấm sợ ngây người, ngay cả Phong Thần luôn luôn tự nhận là đánh giá cao Lâm Minh cũng khẽ nhếch khóe miệng lên, gần như quên kiếm còn đang bị Man tộc thi sát chộp trong tay.
Bọn họ đều tự mình công kích qua nữ thi lông xanh, tự nhiên biết lực phòng ngự khủng bố, quả thực có thể so với tinh kim, đao thương bất nhập!
Hiện tại, lại bị Lâm Minh một thương đâm thấu, đây là xảy ra chuyện gì!?
- Lâm Minh...
Lam Thấm nuốt một ngụm nước miếng, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
- Còn thất thần làm gì! Công kích a!
Đoan Mộc Quần một câu đánh thức mọi người, hắn thừa dịp Man tộc thi sát trước người có chút phân tâm, một cước đá vào trên mặt đối phương, rút trường kiếm ra.
- Giết!
Đoan Mộc Quần tay mắt lanh lẹ, một kiếm chém về phía nữ thi lông xanh bị thương cổ, hắn muốn trực tiếp chém đứt nốt nửa cổ còn lại.
Phong Thần, Lam Thấm, Vân Sát tôn chủ lúc này cũng như mộng mới tỉnh, nhao nhao dùng ra tuyệt chiêu, đánh tới nữ thi lông xanh!
Chỉ nghe thanh âm ca ca ca ca liên tiếp nảy ra, kiếm khí đám người Đoan Mộc Quần tùy ý bay vụt ở trên nữ thi lông xanh, nhưng mà lại vẫn không phá được phòng ngự, điều này làm cho trong lòng bọn họ kinh hãi càng sâu, một thương vừa rồi kia, đến tột cùng là làm như thế nào?
Lúc này Lâm Minh đã rút ra xa khỏi mười mấy trượng, hắn đang muốn công kích một lần nữa, lại cảm giác được Tử Huyễn thương chấn động.
Một kích vừa rồi, tạo thành gánh nặng thật lớn đối với Tử Huyễn thương, nếu không phải có Chiến Linh phụ gia, thật sự sợ không đâm vào được.
Nên biết rằng, đám người Phong Thần, Đoan Mộc Quần, Vân Sát tôn chủ, không phải truyền nhân thánh địa thì chính là Thông Thiên tháp tôn chủ, đều là phú hào một phương, bảo khí bọn họ đều là thiên giai hạ phẩm, tương đương cùng đẳng cấp bảo khí trong tay Huyễn Vô Cực lúc trước, mà Tử Huyễn thương trong tay Lâm Minh lại chỉ là địa giai thượng phẩm đỉnh cao, trong chiến đấu cường độ cao, có chút ăn không tiêu.
- Thân thể những thi sát này rất cứng rắn, nếu không thêm vào Chiến Linh, ta cũng bất lực!
Lâm Minh khẽ nhíu mày, thân thể thi sát, trải qua sát khí rèn luyện mấy vạn năm, độ cứng đã gần như bằng bảo khí thiên giai hạ phẩm, thế cho nên đám người Đoan Mộc Quần công kích, căn bản phá không ra phòng ngự.
- A!
Đúng lúc này, một tiếng hét thảm, vang lên, Lâm Minh tập trung nhìn vào, lập tức khẽ nhíu mày, bị thương chính là Hắc Thạch, vừa rồi mọi người công kích tập thể thi sát, tên này lại núp ở phía sau, hiện tại bị hai thi sát khác công kích.
Hắc Thạch cũng là thánh địa truyền nhân, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, ở trong nháy mắt hai thi sát tiền hậu giáp kích, hắn ngạnh sinh xoay người, né tránh đánh chính diện, nhưng bị cọ đến cánh tay trái.
Lợi trảo thi sát màu xanh biếc vô kiên bất tồi, trực tiếp xé mở ma nguyên hộ thể, cào vào da thịt!
Chỉ một vết thương nhẹ như vậy, khiến sắc mặt Hắc Thạch đột biến, hắn trơ mắt nhìn da thịt cánh tay trái bị ăn mòn với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được, đau nhức khiến khuôn mặt hắn vặn vẹo, mồ hôi lạnh đầm đìa!
- Chặt bỏ!
Đồng tử Đoan Mộc Quần co rút lại, lúc này, hắn căn bản lười truy cứu vừa rồi Hắc Thạch sợ chiến, thân ảnh xoẹt một cái, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Hắc Thạch, tay nâng kiếm hạ!
- Không!
Hắc Thạch trắng bệch sắc mặt, muốn ngăn cản, nhưng mà kiếm Đoan Mộc Quần quả nhanh, kiếm quang nhoáng lên một cái chợt lóe sáng, huyết quang hiện ra, một cánh tay trái chảy máu đầm đìa quang lên, cánh tay này bị thi độc ăn mòn ở không trung thành xương trắng dày đặc.
Thi độc thật đáng sợ!
Lâm Minh thấy một màn như vậy, da đầu không khỏi run lên!
- A a a...
Hắc Thạch nứt mắt ra, một cái cánh tay, giá trị đối với võ giả mà nói có thể nghĩ mà biết!
Thế gian thật ra có thánh dược đỉnh cấp có thể khiến cánh tay tái sinh, nhưng loại dược này cũng chưa rèn luyện cánh tay mới, lực lượng yếu, phòng ngự thấp, muốn luyện nó thành cường độ với cánh tay kia gần như không có khả năng.
Nói cách khác, cánh tay trái sẽ là uy hiếp vĩnh viễn của Hắc Thạch!
Đoan Mộc Quần nhìn thấy tình huống bậc này, trong lòng lắc đầu, hoàn toàn là do Hắc Thạch tự tìm.
Hắc Thạch là một người yếu nhất trong tất cả võ giả ở đây, nguyên bản hắn căn bản không xem trọng đám người Đoan Mộc Quần với trứng chọi đá, hắn tự nhận nếu đi theo xông lên, chết ắt là chính mình, cho nên lâm chiến lùi bước, nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới sau khi Lâm Minh xuất hiện, một thương liền xoay đổi chiến cuộc, ngược lại hắn ở phía sau, bị hai thi sát giáp công.
- Cùng tiến lên, trước công một cái, chúng ta kìm chế, Lâm Minh chủ công!
Đoan Mộc Quần nhanh chóng làm ra phán đoán, vừa rồi giao thủ vài lần ngắn ngủi, hắn phát hiện tuy rằng phòng ngự những thi sát này mạnh, công kích khủng bố, tốc độ cũng không chậm, nhưng có một nhược điểm trí mạng, đó chính là trí tuệ chúng nó thấp, phản ứng chậm!
Nếu không bốn con thi sát phối hợp công kích, bọn họ bị thương sẽ không chỉ Hắc Thạch.
Đám người Phong Thần, Lam Thấm không nói hai lời, kiếm trong tay hóa thành một mảnh, bao phủ nữ thi lông xanh, nữ thi lông xanh kia đã rơi vào trạng thái điên cuồng, nó dứt bỏ đám người Phong Thần, liều mạng vượt tới Lâm Minh, ka ánh mắt hung lệ, thề phải chém nát Lâm Minh ra.
Lệ mang trong mắt Lâm Minh nhoáng lên một cái chợt lóe sáng, Chiến Linh Thanh Đồng trong tinh thần chi hải rót vào Tử Huyễn thương, mở ra Tà Thần lực đồng thời thiêu đốt máu Cổ Phượng, thương mang phụt ra, Lâm Minh bước một bước ra, Tử Huyễn thương trong tay như Thương Long gào thét mà ra!
Xích!
Tử Huyễn thương không hề trì hoãn lại xuyên qua cổ họng nữ thi lông xanh, một đâm, lôi kéo, mũi thương quét về phía ngược lại, chỉ nghe một tiếng đá rạn nứt nổ vang, nửa cổ còn lại của nữ thi lông xanh bị Lâm Minh cắt xuống dưới!
Nữ thi bị chặt đứt cổ xong, đầu quăng lên cao, thân thể của nó mờ mịt vọt tới trước vài bước, phù phù một tiếng ngã sấp xuống!
Thấy một màn như vậy, đám người Đoan Mộc Quần, Lam Thấm, Vân Sát tôn chủ trực tiếp hết chỗ nói, từ đầu tới đuôi, bọn họ căn bản không tạo thành tác dụng gì, đừng nói là tạo thành thương tổn đối với nữ thi lông xanh, ngay cả tác dụng kìm chế đều gần như không, hoàn toàn là một mình Lâm Minh giết nữ thi lông xanh!
Lực công kích này, rốt cuộc có bao nhiêu biến thái!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.