Eo biển Xích Hà nằm ở phía đông nam Thần Hoàng đảo mấy vạn dặm, nơi này có hai hòn đảo lớn giao nhau, bởi vì là nơi có dòng hải lưu giao nhau cho nên tài nguyên cá, tôm ở eo biển Xích Hà rất phong phú, thậm chí có không ít yêu thú cấp thấp kéo tới đây kiếm ăn.
Vì thế, nơi này trở thành thiên đường của phàm nhân và võ giả, mọi người sinh hoạt trên hòn đảo này, mỗi lần ra khơi lại có được thức ăn phong phú, hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Lúc này là một buổi chiều yên tĩnh ở eo biển Xích Hà, trên mặt sương phủ mờ nhạt, eo biển Xích Hà có nhiều sương, mỗi khi về chiều là lúc có ánh mây đỏ từ trên rọi xuống sương chiều, từ xa nhìn lại tạo thành một mảng đỏ rực, giống như một biển lửa, eo biển Xích Hà cũng bởi vậy mà có tên vậy.
Trên sương mù yên ả, đôi lúc có quái ngư nhảy khỏi mặt nước, tham lam hít một ngụm không khí trên mặt biển, tiếp đó vọt vào trong nước, tất cả lại trở nên hiền hòa êm ả.
Nhưng mà một khắc sau, sự êm ả lại bị một tiếng rít thê lương đánh gãy, một đám sương trên biển bị xé mở, một đám võ giả cưỡi Thần Phong điêu hốt hoảng lao ra. Bọn họ có tổng cộng mười mấy người nhưng lại chỉ có sáu Thần Phong điêu, chia đều hai, ba người cưỡi một con, hơn nữa võ giả cưỡi trên Thần Phong điêu trên người đều mang thương tích, vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng, dường như bị người đuổi giết.
- Không được, không thể chạy thoát... Chúng ta dùng bí pháp thúc giục Thần Phong điêu, bây giờ chúng đã đạt tới cực hạn, tiếp tục bay tám mươi dặm nữa, những con Thần Phong điêu này chỉ sợ sẽ bị hộc máu mà chết, đến lúc đó chúng ta chắc chắn phải chết.
Một võ giả nhân loại mặc hoàng sam nói, hắn chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, tu vi nửa bước Tiên Thiên.
Những võ giả khác nghe vậy, đều lộ ra vẻ mờ mịt và tuyệt vọng. Đúng vậy, nếu tiếp tục trốn, sớm hay muốn đều chết. Thần Phong điêu chỉ là tọa kị phi hành cấp thấp, hơn nữa một con Thần Phong điêu lại chở nhiều người như vậy, kiên trì được tới bây giờ đã là kỳ tích.
- Chu tiền bối, vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ?
Một thiếu nữ gấp tới mức muốn khóc, nàng còn trẻ cho nên không muốn chết.
Võ giả mặc hoàng sam gọi là Chu tiền bối hơi trầm mặc, những võ giả này đều xuất thân từ tiểu tông Nam Hải lĩnh vực, thậm chí còn có võ giả bình dân. Cũng chỉ có hắn là xuất thân từ tông môn tam phẩm, nhưng lại là một trưởng lão ngoại môn trong tông môn tam phẩm, tu vi cao nhất trong mọi người, bởi vậy cũng có uy tín nhất.
Nhưng dưới tình huống như vậy, hắn cũng không có cách nào.
- Chúng ta không trốn cũng chết! Bị đám súc sinh phía sau đuổi theo, chúng ta cũng bị ăn luôn!
Một nam nhân trẻ hơn hai mươi tuổi không cam lòng nói, ở Nam Thiên Vực, mọi người đều tin sau khi người ta chết đi, linh hồn có thể vào luân hồi, nhưng nếu thi thể cũng bị ăn luôn thì sẽ bị khóa trụ linh hồn, khó có thể siêu sinh.
Trung niên họ Chu lắc đầu, nói:
- Chu mỗ cũng không có biện pháp tốt, đây là eo biển Xích Hà, nam bắc đều có một hòn đảo lớn. Trong đó trên hòn đảo phía nam rừng rậm dày đặc, chúng ta trốn trong rừng rậm, có lẽ như vậy sẽ có một đường sinh cơ!
- Cũng chỉ có thể như vậy.
- Dù sao trốn xuống phía dưới hẳn phải chết không thể nghi ngờ... Không bằng đánh cuộc một phen!
Mọi người nhao nhao hưởng ứng, kỳ thật mọi người đều rõ, cho dù trốn vào rừng rậm. Cơ hội thoát chết cũng cực kỳ xa vời, khứu giác đám súc sinh phía sau vô cùng mẫn tuệ, rất dễ dàng tìm ra bọn họ.
Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới chính là, mới vừa ra quyết định này, đang muốn bay về phía hòn đảo hướng nam thì đúng lúc này, ở sâu trong đám sương vang lên một tiếng thét cực kỳ chói tai!
Đám sương hoàn toàn bị tán loạn, một quái điểu cánh dơi dài, đầu lớn vô cùng, đỉnh đầu có một cái bướu thịt xấu xí từ trong lao ra!
Thấy một màn như vậy, sắc mặt võ giả ở đây lập tức vàng như đất!
- Là Quỷ Đầu Thứu!
- Nguy rồi!
Họa vô đơn chí, vừa rồi, nhóm võ giả này chính là bị một đám hung thú đáy biển sâu săn giết, bọn họ vọt tới eo biển Xích Hà, lại tuyệt đối không nghĩ nơi này có một con Quỷ Đầu Thứu!
Loại quái điểu này thực lực có thể so sánh với võ giả Tiên Thiên hậu kỳ, xa xa không phải là bọn họ có thể đối phó!
Hiện tại trước có Quỷ Đầu Thứu, phía sau còn có một đám hung thú đáy biển sâu, căn bản phải chết không thể nghi ngờ!
- Tách ra trốn!
Trung niên họ Chu rống to một tiếng, lúc này phương pháp duy nhất có thể bảo toàn mạng sống thì chỉ còn cách này.
Tách ra trốn, toàn bộ dựa vận khí, có thể sống sót thì là may mắn, còn chết thì cũng rất bình thường.
Có thể nói, đây là một hồi ly biệt, võ giả ở đây không ít người đều nhận thức điều này, nhưng thời điểm này, ai cũng không có tâm tư thương cảm, kéo Thần Phong điêu từng nhóm võ giả nhao nhao chuyển hướng, tách ra chạy trốn!
Nhưng mà bọn họ vừa mới bay ra được mười mấy trượng, quái điểu kia đột nhiên há rộng miệng, phát ra một tiếng thét khủng bố.
Trong nháy mắt, ma nguyên cuồn cuộn trào ra, ngay cả nước biển cũng bị tách ra, mấy con Thần Phong điêu bị tiếng rống, giống như bị dính đòn nghiêm trọng. Dường như bị dọa cho táng đảm, căn bản là bay không đi.
Thậm chí còn có một Thần Phong điêu ngay cả năng lực lơ lưng trên không cũng mất đi, kêu thảm một tiếng rơi vù xuống biển!
- Tiêu muội!
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi thấy hai cô gái trên lưng điêu sắp rơi xuống, trong lòng khẩn trương!
Bây giờ hung thú trong Nam Hải cũng không còn như trước kia.
Võ giả không đạt tới Tiên Thiên thì không có năng lực phi hành, nói cách khác chỉ có thể bơi lội. Cho nên muốn từ đám hung thú vùng biển trung du mở ra cho một đường sống là không có khả năng.
Nam nhân đột nhiên vung tay áo, một cái roi từ trong tay áo bắn ra, cuốn lấy vòng eo hai cô gái, lúc này mới tránh cho kết cục hai nàng rơi vào biển.
Nhưng mà cho dù không ngã xuống biển thì cũng không có đường sống.
Lúc này, con Quỷ Đầu Thứu kia lại không vội vã hưởng dụng bữa ăn ngon của nó, mà lại lộ ra vẻ tươi cười dữ tợn nhìn đám võ giả như nhìn thịt sơn dương vậy. Là một con hung thứ cấp bậc Tiên Thiên, nó đã có được trí tuệ cấp thấp, nó lấy trêu đùa làm vui.
Con súc sinh này!
Đám võ giả trong lòng giận dữ, nhưng mà lúc này bọn họ cũng chỉ đợi làm thịt sơn dương mà thôi. Trừ tuyệt vọng ra, cái gì bọn họ cũng không làm được.
- Sá sá sá sá!
Lại một trận gầm gừ hỗn loạn, bảy, tám con quái ngư từ trong sương mù lao ra, những quái ngư này đều dài khoảng một trượng, hình dạng giống như cá mập. Duy nhất khác nhau ở chỗ chúng có một đôi cánh thịt, có thể bay trên không trung.
Nhìn thấy những quái ngư này xuất hiện, trung niên họ Chu người lộ ra nụ cười thảm, ngay từ đầu bọn họ đúng là bị những con quái ngư này đuổi theo, những con quái ngư cánh dài này, mỗi một con đều có thực lực Hậu Thiên đỉnh phong, so với hắn không kém bao nhiêu. Bảy, tám con quái ngư liên thủ, bọn họ căn bản không hề có lực chống cự, chỉ có thể trốn chạy.
Nhưng mà trốn tới đây, vẫn chưa thoát khỏi quái ngư, lại còn gặp phải Quỷ Đầu Thứu, đúng là lên trời không có đường xuống đất không có cửa!
Bởi vì đã biết hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trong lòng trung niên họ Chu người dường như không còn sợ hãi, ngược lại dâng lên một cỗ hào khí, tay vung trường kiếm, quát lớn:
- Chư vị, dù sao sống không được, không bằng cùng liều mạng với đám súc sinh này!
Con người lúc đối mặt với tuyệt cảnh, rất dễ dàng bị cảm xúc lây nhiễm, trung niên họ Chu vừa hô như thế, trong lòng võ giả ở đây đều không hiểu sao hiện lên một cỗ bi tráng.
- Cùng nhau xông lên đi, giết một con là hòa, sát hai con là có lời.
Một nam nhân trẻ tuổi hô lớn, Thần Phong điêu không nghe điều khiển, hắn cũng buông tha Thần Phong điêu, tay cầm đại đao đứng trên lưng Thần Phong điêu, một đao bổ xuống bầy cá!
Trường đao chém xuống!
Cùng lúc đó, quái ngư kia cũng nhằm về phía nam nhân trẻ tuổi, mở to mồm máu cắn về phía nam nhân.
Nam nhân với thực lực Ngưng Mạch đỉnh phong, giết những con quái ngư này căn bản là như lấy trứng chọi đá, trong lúc mọi người đều nghĩ đến hắn phải bỏ mạng trong bụng cá, thì một màn khó tin đã xảy ra.
Nam nhân trẻ tuổi một đao xuống, thân thể quái ngư mạnh mẽ run lên, từ đầu tới đuôi phân thành hai mảnh.
Lượng lớn máu tươi phun ra, chỉ nghe phù phù, hai tiếng, hai nửa quái ngư rơi vào trong biển.
Cái gì?
Không chỉ các võ giả khác, ngay cả nam nhân trẻ tuổi cũng sợ ngây người.
Hắn vô cùng rõ ràng mình có bao nhiêu cân lượng, vốn ôm quyết tâm phải chết xông lên, nhưng mà hoàn toàn không nghĩ tới, một đao hắn bổ xuống lại bổ ra quái ngư thành hai nửa.
Những quái ngư khác cũng bị một đao của nam nhân trẻ tuổi làm cho kinh sợ, ngay sau đó chúng trở nên điên cuồng, giống như phát điên đánh về nam nhân trẻ tuổi. Nhưng mà chúng vừa vọt lên được một nửa, một màn kia lại tái hiện! Dường như có gì đó không nhìn thấy xé tan chúng thành hai mảnh.
Máu tươi lan ra, nhuộm đỏ biển lớn.
Nam nhân trẻ tuổi cũng không phải ngu ngốc, thấy một màn như vậy, trong nháy mắt hắn hiểu được, là có cao nhân ở trong bóng tối ra tay, sau khi nhìn xung quanh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở trong trời cao cách đó trăm trượng, có vài bóng người từ trên một tọa kị màu xanh nhảy xuống, đúng là chậm rãi bay tới bọn họ.
Không riêng gì nam nhân trẻ tuổi nhìn thấy những người này, những võ giả khác cũng thấy được.
Những người này là ai, ngay cả binh khí cũng chưa lấy ra, lại có thể ở ngoài trăm trượng, xé đôi thân thể hung thú Hậu Thiên đỉnh phong!
Thậm chí, thời điểm bọn họ ra tay, cũng không phải chỉ ở xa trăm trượng, bọn họ làm sao làm được?
- Hả? Những người này...
Trung niên Họ Chu chú ý tới bốn võ giả trước mắt, trừ một thanh niên mặc áo lam có bộ dạng giống bọn họ ra. Ba người còn lại, đều có chút khác biệt với người bình thường, bọn họ đều có tai nhọn, khóe mắt dài, lại có vài cái vảy thật nhỏ, màu mắt và màu tóc cũng hoàn toàn khác nhau.
- Bọn họ là ai?
Ngay trong lúc bọn họ không sao hiểu rõ được, con Quỷ Đầu thứu phía sau bọn họ phát ra một tiếng rít gào, cùng vọt tới phía mấy người này.
Mà lúc này, trong lòng bọn họ kinh hãi, rốt cuộc cũng thấy được những người ra tay như thế nào, chuẩn xác mà nói, chỉ có thanh niên áo lam ra tay, hơn nữa đó căn bản không phải là ra tay, thanh niên áo lam kia chỉ liếc nhìn Quỷ Đầu Thứu một cái, ánh mắt hiện lên một tia lôi đình.
Sau đó, Quỷ Đầu Thứu cả người chấn động, giống như dính đòn nghiêm trọng, sau đó ở trước mắt bao người, thân thể đột nhiên bị xé thành vài đoạn, xương cốt, nội tạng toàn bộ hóa thành thịt nát!
Loại thủ đoạn công kích này, kỳ thật là một loại ứng dụng đơn giản của Chiến Linh, để Chiến Linh bám vào không khí, là có thể dễ dàng xé rách thân thể Quỷ Đầu Thứu.
Đám võ giả ở đây đương nhiên đều không biết Chiến Linh là cái gì. Từng người bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm. Trời ạ! Đây là công pháp gì? Chỉ là một ánh mắt, khiến cho yêu thú Tiên Thiên hậu kỳ đột nhiên bị xé rách.
- Làm sao làm được?
Mười mấy võ giả đều kinh hãi đến mức tận cùng, mà lúc này, thanh niên áo lam kia đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Ta có lời muốn hỏi các ngươi, các ngươi là ai? Vì sao lại bị yêu thú đuổi giết, mấy năm nay Nam Hải đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi có từng nghe nói qua một cái tên môn phái là Thần Hoàng đảo ở Nam Hải hải vực chưa? Bây giờ môn phái kia thế nào rồi?
***
Tự nhiên thanh niên áo lam này chính là Lâm Minh, hai ngày trước, Lâm Minh và ba người Đoan Mộc Quần đã thông qua thượng cổ Truyền Tống trận, một lần vượt qua khoảng cách mấy ngàn vạn dặm, từ Thánh Ma đại lục đi tới Thiên Diễn đại lục.
Mấy người đã cùng nhau trải qua gió lốc không gian, so với Lâm Minh hai năm trước. Thực lực đám người Đoan Mộc Quần tự nhiên phải cao hơn nhiều rồi, trải qua gió lốc không cũng hữu kinh vô hiểm.
Ba người Đoan Mộc Quần, Phong Thần, Lam Thấm, vốn đã hơi có lý giải với Thời Không ý cảnh, cộng thêm ngộ tính của Yêu Tinh tộc đối với ý cảnh pháp tắc siêu cao, sau khi ba người trải qua thời không gió lốc đều rất có thu hoạch.
Trải qua một ngày du lịch trong Truyền Tống trận, mấy người tới chỗ thượng cổ Truyền Tống trận ở thế giới tàn phá.
Nơi này vẫn là một vết nứt, ở trên đại dương mênh mông. Lượng lớn nước biển ngày đêm bị thế giới vết nứt cắn nuốt, không biết chảy về đâu...
Dựa theo Lâm Minh đoán, thế giới tàn phá này, cũng chỉ là có thể chống đỡ được mấy trăm năm nữa thôi, sau khi thế giới sụp đổ, thượng cổ Truyền Tống trận tự nhiên sẽ bị hủy diệt.
Sau khi từ thượng cổ Truyền Tống trận đi ra. Lâm Minh phong kín Truyền Tống trận sau đó bị nỗi nhớ nhà một đường cùng đám người Đoan Mộc Quần bay thẳng tới Thần Hoàng đảo.
Nhưng mà rất nhanh hắn phát hiện, trạm dịch trong trí nhớ đã bị phá đi!
Vốn ở Nam Hải khu vực, Thần Hoàng đảo và Nam Thiên Vực liên minh thành lập đầy đủ hệ thống Truyền Tống trận, để tiện lợi cho giao thông vận chuyển và truyền tin tức, nhưng mà bây giờ, toàn bộ những Truyền Tống trận này đã bị người phá đi.
Rất hiển nhiên... Những nơi này đều rơi vào tay giặc, liên minh thời chiến Nam Thiên Vực trong lúc rút lui đã phá hủy Truyền Tống trận.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Minh nao nao.
Lúc ở Thánh Ma đại lục, hắn rất hy vọng nhanh chóng trở lại Thần Hoàng đảo, nhưng lc trở về, hắn lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hắn rất sợ sau khi đi tới Thần Hoàng đảo, chỉ còn nhìn thấy một mảnh phế tích.
Một đường bay đi, một đường trầm mặc, Lâm Minh bắt đầu phát hiện, ở khu vực Nam Hải có lượng lớn man thú, yêu thú không bình thường. Những man thú này, có không ít Hậu Thiên kỳ, thậm chí có một phần đạt tới Tiên Thiên kỳ.
Nên biết rằng, Nam Thiên Vực cũng không so được với Huyết Sát Nguyên, Huyết Sát Nguyên là nơi toàn bộ trẻ tuổi tuấn kiệt Thánh Ma đại lục tụ tập. Ở bất cứ đâu, võ giả Tiên Thiên kỳ cũng gần như là vật hy sinh. Nhưng ở khu vực Nam Hải, bình thường trên hải đảo có một tông môn nhị phẩm là không tồi rồi, rất nhiều đảo quốc nhỏ, thậm chí thực lực của một nước còn không bằng Thiên Vận quốc.
Một đám man thú như vậy, đối với bọn họ mà nói chính là tai ương ngập đầu!
Mà trên thực tế, tình cảnh Lâm Minh nhìn thấy đúng là cực kỳ không xong, rất nhiều hòn đảo vốn là có người ở đã biến thành một mảnh phế tích, hoang tàn vắng vẻ.
Càng nhìn Lâm Minh lại càng cảm thấy nóng lòng, dọc đường đi hắn muốn tìm người hỏi một chút, cho tới khi bay mười vạn dặm mới nhìn thấy nhóm võ giả đầu tiên. Đây chính là đội ngũ trung niên họ Chu này dẫn dắt, bọn họ đang bị yêu thú đuổi giết, Lâm Minh dùng Chiến Linh bám vào không khí, dễ dàng giết chết yêu thú.
Cứu nhóm người này, chủ yếu là Lâm Minh muốn hỏi thăm tình huống Thần Hoàng đảo.
Đợi đám người Lâm Minh bay tới gần, người trung niên họ Chu cầm đầu mười mấy võ giả này mới nhìn rõ tướng mạo đám người Lâm Minh, Đoan Mộc Quần.
Vừa nhìn thấy, lập tức mọi người vô cùng kinh ngạc, bốn người cũng không quá hai mươi tuổi đầu mà thôi. Nhiều nhất cũng không vượt qua hai mươi bảy tám tuổi, nhưng mà thực lực của bọn họ lại mạnh tới nỗi khiến người kinh sợ. Một ánh mắt có thể đột nhiên giết chết yêu thú Tiên Thiên hậu kỳ, ngay cả cường giả Toàn Đan cũng chưa có bản sự này!
Nghĩ đến đây, người trung niên họ Chu sắc mặt thay đổi, chẳng lẽ mấy thanh niên trước mắt là một vài lão quái không xuất thế, tu luyện đến cảnh giới phản lão hoàn đồng?
Với năng lực và lý giải của người trung niên họ Chu, căn bản không thể tưởng tượng võ giả hai mươi tuổi trở thành Toàn Đan, thậm chí cảnh giới cao hơn, hắn chỉ có thể quy kết đám người Lâm Minh thuộc vào hàng ngũ lão yêu.
Nghe nói Nam Hải Ma Vực có nữ ma đầu tên là Huyễn Vũ Thiếp, rõ ràng đã hơn một ngàn tuổi, lại nhìn phong tình vạn chủng, giống như thiếu phụ mới hai mươi, ba mươi tuổi, mấy người trước mắt này có lẽ cũng là loại này.
Nghĩ như vậy, người trung niên họ Chu cuối cùng áp chế kinh hãi trong lòng, tận lực cung kính nói:
- Bấm tiền bối, vãn bối họ Chu, là trưởng lão ngoại môn của Tiểu Yến đảo, võ giả phía sau có một ít là con cháu vãn bối, có một ít là võ giả rủi ro trên đường gặp phải, tụ tập cùng một chỗ chuẩn bị rời khỏi Nam Hải.
- Tiền bối?
Lâm Minh nghe thế hai từ như thế không khỏi cảm thấy cổ quái, về phần Lam Thấm và Đoan Mộc Quần, lại không kìm nổi bật cười.
Lam Thấm cười khanh khách nói:
- Ta cũng không lớn tuổi như vãn bối ngươi nha, thật thú vị.
Nghe được Lam Thấm trong lời nói, người trung niên họ Chu tâm thần run lên, nghe ý tứ cô gái này, chẳng lẽ tuổi thực tế của nàng và vẻ ngoài giống nhau.
Người trung niên Họ Chu không kìm được nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác đầu óc có chút mê man, bốn thanh niên này rốt cuộc là từ nơi nào đi ra, tuổi còn trẻ mà sao lại có thực lực như thế, quả thực giống như người ngoài hành tinh vậy.
- Ngươi nói ngươi là trưởng lão ngoại môn của Tiểu Yến đảo, bây giờ muốn chạy trốn khỏi Nam Hải, chẳng lẽ tông môn các ngươi bị giết? Tông môn các ngươi là mấy phẩm?
Trên Nam Hải rộng lớn, hòn đảo lẻ loi phân bố rất nhiều, các thế lực lớn nhỏ san sát, những thế lực này không thuộc Nam Thiên Vực, cũng không thuộc Thần Hoàng đảo quản hạt, hiện giờ đột nhiên nhảy ra một cái tông môn Tiểu Yến đảo không biết tên, Lâm Minh chưa nghe qua cũng là bình thường.
Nghe Lâm Minh nhắc tới tình huống của Tiểu Yến đảo, người trung niên họ Chu hiện ra vẻ buồn bã, nói:
- Bấm cao nhân, Tiểu Yến đảo vốn là tông môn nhị phẩm, mấy năm gần đây mới miễn cưỡng thăng cấp tam phẩm, số lượng Tiên Thiên trưởng lão trong môn không quá mười người. Hơn phân nửa đã ngã xuống dưới đại thú triều Nam Hải, còn lại cũng mất đi tin tức...
Người trung niên họ Chu cuối cùng cũng sửa tiền bối thành cao nhân, nhân vật giống như Lâm Minh, đã vượt qua phạm vi lý giải của hắn, nếu hoàn toàn không phải một thế giới, biết thân phận người ta cũng vô dụng.
Có lẽ là truyền nhân đại thánh địa chăng... Người trung niên họ Chu nghĩ như vậy, tuy nhiên truyền nhân thánh địa có thể mạnh tới mức độ như vậy sao?
- Nam Hải đại thú triều? Sao lại thế?
Lâm Minh tâm niệm vừa động, thú triều hắn cũng không xa lạ, lúc trước hắn ở Thiên Vận quốc cũng từng trải qua thú triều, từ Nam Hải Ma Vực dẫn phát, thổi quét toàn bộ Thần Hoàng châu!
Lúc ấy không biết đã chết bao nhiêu người, nếu lúc đó Lâm Minh chạy về Thanh Tang thành trễ thì ngay cả Lâm gia bọn họ cũng đã táng thân vào miệng hung thú.
Đối với chuyện Lâm Minh hoàn toàn không biết tin tức thú triều, người trung niên họ Chu cũng không ngoài ý muốn, hắn nói:
- Bấm cao nhân, thú triều đáy biển sâu phát sinh nửa năm trước, vốn đảo ở trong hải vực Nam Hải Ma Vực độ sâu không vượt qua vạn trượng, được gọi là Nội Hải. Mà những đảo Nam Hải Ma Vực ở bên ngoài, chiều sâu hải dương đã đạt tới mức độ không thể thăm dò được. Đến tột cùng hải vực nơi đó sâu bao nhiêu, ngay cả đại năng Thần Hải cũng khó có thể thăm dò được.
Hung thú đáy biển sâu hải vực chủng loại phong phú, số lượng khủng bố, vốn bình thường chúng không dễ dàng đặt chân tới khu vực biển cạn, nhưng nửa năm trước, một lão ma đầu trong Nam Hải Ma Vực không biết dùng phương pháp gì, triệu tập mấy mươi vạn Thần Hải hung thú, tấn công Nam Hải liên minh thời chiến, liên hợp ma quỷ Cự Côn công phá liên minh thời chiến. Từ đó về sau, liên minh thời chiến chỉ còn trên danh nghĩa, thực tế đã mất, mà tông môn chủ lực Thần Hoàng đảo, Cực Không tông trong liên minh thời chiến đều đã diệt vong trong trận chiến ấy...
Người trung niên họ Chu nói tới đây ảm đạm lắc đầu, mà Lâm Minh nghe xong, chỉ cảm thấy đầu óc ông lên một tiếng, giống như là bị sét đánh!
Thần Hoàng đảo diệt vong!
Người trung niên họ Chu không có chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Lâm Minh, lại nói tiếp:
- Liên minh thời chiến vừa giải tán, những tiểu tông môn chúng ta liền thảm rồi, toàn bộ Nam Hải lĩnh vực đều bị Nam Hải Ma Vực chiếm lĩnh, cộng thêm nửa năm qua, hung thú đáy biển sâu chưa rút đi, một ít hung thú cường đại vẫn chia ra, mang theo đàn hung thú càn quét nhân loại tụ tập khắp nơi trên đảo, có thể nói là sinh linh đồ thán a!
Hiện tại cư dân Nam Hải, phàm nhân gần như đã chết hết, võ giả còn tốt hơn một chút, khi nhận được tin tức đại bộ phận đều trốn về phía đại lục, nhưng còn một ít, chẳng hạn như chúng ta, bởi vì đủ nguyên nhân bị vây khốn ở Nam Hải lĩnh vực. Bảo chúng ta dưới tình huống như vậy vượt qua hải vực mấy chục vạn dặm, đúng là còn khó hơn lên trời...
Người trung niên họ Chu cố ý nói ra lời này là ôm hy vọng, có thể để đám người Lâm Minh giúp bọn họ quay trở về đại lục. Nhưng mà khi hắn nói xong lại phát hiện sắc mặt Lâm Minh đã âm trầm tới mức đáng sợ. Ở trong mắt hắn dường như có một khí thế tà ác đang bốc cháy.
Thấy một màn như vậy, người trung niên họ Chu không hiểu sao tim đập loạn lên, giọng điệu cũng im bặt lại.
- Ngươi nói Thần Hoàng đảo diệt vong?
Lâm Minh ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người trung niên họ Chu, hai ánh mắt nhìn vào khiến cho người trung niên họ Chu hít thở không thông.
- Phải... Đúng vậy, Thần Hoàng đảo bây giờ... Đã thành... Thành tử đảo.
Người trung niên họ Chu nuốt một ngụm nước miếng, lắp ba lắp bắp nói, đối mặt với Lâm Minh lúc này, hắn cảm giác dường như mình sẽ chết ngay sau đó vậy.
- Người trên đảo người đi đâu?
Lâm Minh hỏi.
- Chuyện này... Ta cũng không rõ ràng lắm, ta... Chỉ là một trưởng lão ngoại môn của Tiểu Yến đảo mà thôi, thật sự không biết lúc trước đại quân của liên minh thời chiến trốn ở chỗ nào a.
Khi người trung niên họ Chu nói chuyện, lưng đã ướt đẫm mồ hôi, đối mặt với Lâm Minh, áp lực quá lớn.
- Lâm huynh, đừng vội!
Đúng lúc này, Đoan Mộc Quần đột nhiên mở miệng, thanh âm hắn như một ngọn gió xuân ấm áp, khiến cho người trung niên họ Chu cảm giác áp lực giảm bớt, hắn thở phì phà phì phò, vừa rồi khi nói ra mấy câu kia, dường như đã vắt cạn thể lực của hắn vậy.
Đây là bởi vì sau khi Lâm Minh có được hai loại võ ý, khí thế vô tình phát ra, mang đến cho võ giả cấp thấp áp lực rất lớn.
- Lâm huynh, việc này chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn, gấp gáp cũng vô dụng, nghe ý tứ vị huynh đài này, người liên minh thời chiến chưa chắc đã xảy ra chuyện.
Đoan Mộc Quần đã đoán được, Lâm Minh và Thần Hoàng đảo có quan hệ không cạn, điều này khiến cho hắn có chút kỳ quái, hắn vốn tưởng rằng yêu nghiệt nghịch thiên như Lâm Minh, hẳn là xuất thân từ một siêu cấp thánh địa, mà nghe ý tứ bọn họ thì Thần Hoàng đảo dường như chỉ là một tông môn bậc trung mà thôi.
Lâm Minh chẳng lẽ xuất thân từ Thần Hoàng đảo? Không có khả năng nha?
- Ta biết...
Lâm Minh khép hờ hai mắt, lúc lần nữa mở ra, lo lắng và âm trầm đã biến mất, lại biến thành một phần ẩn nấp trong sát khí yên tĩnh:
- Chúng ta đi!